Canh Cua Viên 2 [Khải Nguyên]

Chương 34: Phương Trình Bất Quy Tắc [2]

Cảnh báo: toàn H =]]]]]

---------

2.

Đem Vương Nguyên đặt lên sofa, Vương Tuấn Khải cởϊ áσ đồng phục của cậu, nơi bị ướt kia lưu lại một vùng ẩm ướt trên ngực, không hiểu sao anh nghĩ cậu sẽ bị lạnh.

Vương Tuấn Khải cúi đầu hôn lên nơi đó, vươn lưỡi thử liếʍ lên, lập tức nghe thấy âm thanh tiểu hồn thực cốt từ người bên dưới.

Vương Nguyên không thụ nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhẹ nhàng như lông tơ quét qua, trước giờ cậu đều tự an ủi bằng dụng cụ tình thú, vốn đã quen với kiểu tấn công cường liệt kích động, loại ân ái dịu dàng này chỉ càng kɧıêυ ҡɧí©ɧ dã thú trong cơ thể. Cậu giương hai mắt phiếm hồng nhìn anh, ngón tay thon gầy nắm lấy đầṳ ѵú run rẩy của mình, nhu niết bóp nắn, vô cùng thuần thục chơi đùa tiểu đầṳ ѵú trước mặt anh. Vương Tuấn Khải có chút ngoài ý muốn, song song đâu đó lại cảm thấy miệng khô lưỡi khô, trước đây xem GV cũng chưa từng thấy nóng bỏng như vậy, nhịn không được lột sạch quần áo trên người tiểu thụ. Thiếu niên trắng trẻo mê người hơi tách đùi ra, tiểu đầṳ ѵú bị chà xát trướng to nổi lên màu đỏ hồng ngây ngất, giữa âm mao nhàn nhạt là ngọc trụ đã đứng thẳng, qυყ đầυ nhỏ hơn anh rỉ ra dịch trong suốt, lúng búng phun ra từng giọt quyến rũ. Mà phía dưới của tiểu thụ - nơi mềm xốp phấn nộn từ lâu đã động tình chảy nước ròng ròng, tựa hồ đói khát mấp máy huyệt khẩu, như đóa hoa xinh đẹp e lệ không dám gặp ai lại vô tình câu dẫn người ta chạm vào mình.

Vương Tuấn Khải không thể khống chế nhìn chằm chằm cơ thể dụ nhân của tiểu thụ dưới thân, ngắm biểu tình dần rơi vào tình triều của cậu, từng chút một rơi vào cái bẫy ngọt ngào mà chính anh cũng nguyện ý sa vào. Anh nhìn vật đã cứng ngắc của mình, lại nhìn Vương Nguyên mê loạn phát tình dưới thân, ánh mắt sung huyết, khẽ cắn xuống cái cổ nhỏ nhắn.

Vương Nguyên nâng đầṳ ѵú lên miệng anh, cảm giác đầu lưỡi ấm nóng liếʍ lên núʍ ѵú tròn đưa đến kɧoáı ©ảʍ ngang dọc, khiến cậu run rẩy càng phát tao mà tưởng tượng đến cảnh nam nhân ôm mình đâm chọc hung hãn vào bên trong, lại càng mê đắm tiết ra nhiều xuân thủy lóng lánh.

Tầm mắt chạm nhau trong tích tắc, đôi bên đều nhìn thấy tình nồng mật ý trong mắt nhau, không hẹn cùng hôn môi trao đổi nước bọt, sâu sắc ham muốn hòa nhập thành một thể đến tận cùng.

. . .

Trương Tiểu Phàm nhàm chán gõ gõ lên bàn, ánh mắt viết rõ hai chữ ‘phiền phức’ lia đến người phụ nữ đối diện, buồn miệng than một câu: “Cậu ta có người yêu rồi.”

“Sao có thể như thế chứ!?! Tôi không tin!” Mỹ nữ quẹt ngang khóe mắt không chút nước, đôi môi đỏ mỏng tức tối thốt ra: “Mới đây anh ấy vẫn còn độc thân cơ mà!”

Trương Tiểu Phàm trợn trắng mắt, bà già này lại lên cơn cái quỷ gì đây: “Đâu phải cô không biết, cậu ta cong.”

“Hừ, đám đàn ông các người rặt một lũ mê trai.” Bà chủ quán bar trong trang phục gợi cảm vắt chéo chân, thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ. Trương Tiểu Phàm giảo hoạt nhìn cô một cái, sợ thiên hạ bất loạn mà đổ dầu vào lửa: “Giờ này chắc Vương Tuấn Khải đang hí hửng hành hạ con người ta rồi~”

“Thật đáng ghét! Cầu cho anh ta tinh tẫn nhân vong luôn!”

. . .

Ngón tay ở bên trong huyệt khẩu tăng thêm một.

“Ưʍ. . .” Vương Nguyên siết chặt sofa, co rút hậu huyệt bao bọc lấy ngón tay cứng cáp hữu lực, mị thịt mềm nhũn mê luyến gắt gao ngậm chặt nó, mỗi khi nó khuấy động liền phát ra âm thanh dính dấp nhớp nháp, từng chút một cắn nuốt lý trí của cậu. Vương Nguyên cắn môi nhìn biểu tình ẩn nhẫn của Vương Tuấn Khải, nghĩ đến mình cũng không chịu nổi loại tra tấn ngọt ngào này, liền chủ động lật người lại, đè anh ở dưới thân, hơi thở nóng ấm phun lên người anh: “Em muốn. . .”

Vương Tuấn Khải ôn nhu cắm ba ngón tay vào bên trong, cảm nhận cơ vòng thít chặt đang đói khát hút lấy tay mình, nhịn không được nghĩ đến khi vật cứng xâm nhập vào bí huyệt ướŧ áŧ xinh đẹp kia sẽ có tư vị mất hồn gì. Trụ thịt dưới chân cứng như sắt chọc vào đùi Vương Nguyên, nhiệt độ lan ra từ nó khiến cậu rên khẽ, lập tức cầm lấy ma sát vào bắp đùi trong của mình.

Tiểu thụ không ngừng lắc lư mông, đem côn ŧᏂịŧ tráng kiện mạnh mẽ chà xát tại giữa hai chân mình, biểu tình mê loạn đắm đuối, động tác trên tay ngày càng nhanh. Côn ŧᏂịŧ săn chắc bị ma sát trướng đau, rỉ ra dịch lỏng dinh dính lên âm mao của cậu, khiến hạ thể hai người một mảnh ướŧ áŧ, tựa hồ chỉ cần động một chút liền tan ra. Vương Tuấn Khải không tự chủ nhìn chằm chằm vào tiểu huyệt ướt sũng, ngắm Vương Nguyên nỉ non phóng đãng rồi hạ thấp người hôn lên cằm anh: “Lão công, mau cắm vào mông em, nhanh lên, tiểu dâʍ đãиɠ sắp chịu không nổi nữa rồi. . .”

Da^ʍ ngôn kí©ɧ ŧìиɧ thốt ra từ cái miệng hồng nhỏ nhắn suýt nữa khiến Vương Tuấn Khải có xúc động muốn đè người này ra sàn dạy dỗ, anh nhìn vẻ mặt hoàn toàn bị tìиɧ ɖu͙© khống chế của cậu, vươn tay tách mông cậu sờ nắn tới lui: “Em tới.”

Vương Nguyên cười mị sắc, bị hắn bóp nắn đến mức tao thủy chảy ròng ròng, hậu huyệt khó có khi lại ngứa ngáy đói khát như vậy, liền tự mình banh hai cánh mông tròn trĩnh sang hai bên, nhắm thẳng côn ŧᏂịŧ hàng thật giá thật đang sung mãn hưng phấn mà ngồi xuống.

“A. . .Ưm! Ân, a.. . .” Cúc huyệt đỏ au mềm nhuyễn lần đầu ăn được côn ŧᏂịŧ nóng cháy, kích động đến mức co thít lại hút chặt qυყ đầυ to lớn, tham lam nuốt cả cây cự vật vào trong, dù ban đầu có chút không thích ứng, nhưng sau khi ngậm lấy được liền căng ra hết cỡ, mị thịt như tơ mềm mại ôm sát gân xanh nổi lên, vuốt ve từng góc cạnh trên đầu nấm phập phồng. Vương Nguyên thở dốc cưỡi trên hạ thể Vương Tuấn Khải, hai chân tách rộng, tay chống lên mạng sườn anh, mông cong vểnh lên, ngực hơi nhô về phía trước, mị thái động tình mê hoặc mọi giác quan người nhìn.

Vương Tuấn Khải cảm nhận vật kia chôn trong tao động vừa nóng vừa ướt, càng trướng to một vòng, ma sát với vách huyệt trơn nhẵn khiến Vương Nguyên thoải mái rêи ɾỉ, cúi đầu hôn anh rồi bắt đầu luật động.

“A. . A! A. . .” Cậu nhấc lên hạ xuống cái mông xinh đẹp phun đầy tao thủy, mỗi khi cúc huyệt cùng tinh nang va chạm nhau tạo nên tiếng bành bạch không dứt. Da^ʍ huyệt co siết không chút xấu hổ hầu hạ côn ŧᏂịŧ thoải mái, chảy ra càng nhiều nước lấy lòng nam nhân. Mỗi lần cậu nhổm lên chỉ chừa lại một chút trên đầu nấm bóng loáng rồi mãnh liệt thả rơi chính mình, khiến cho côn ŧᏂịŧ một đường đâm vào nơi sâu nhất, kích lên chỗ mẫn cảm vô cùng điên cuồng của cậu. Vương Nguyên phong tình vạn chủng rêи ɾỉ ngâm nga, âm thanh mật ngọt chết ruồi, nghe qua xương cốt muốn tan ra, kết hợp cùng hình ảnh vặn vẹo uốn éo phát tình mà chảy nước xì xì trên người nam nhân, dễ dàng sinh ra du͙© vọиɠ muốn đặt cậu mà hung hăng đâm chọc.

Vương Tuấn Khải dĩ nhiên không ngoại lệ, anh thở hổn hển nhìn tiểu thụ đang cưỡi trên người mình, bàn tay to lớn cầm lấy cánh mông em ấy bóp nắn đến mềm nhũn, lại chuyển sang trêu đùa vật ngạnh lên giữa hai chân em ấy, chọc vào lỗ nhỏ khiến Vương Nguyên run lên, nũng nịu xoay eo lắc mông, vừa dùng da^ʍ huyệt nuốt côn ŧᏂịŧ càng sâu vừa ủy khuất nói:

“Lão công, mau sờ em, sờ lên nơi này. . .ân. .” Cậu nắm lấy tao đầṳ ѵú đỏ như rỉ máu của mình, khóc lóc: “Lão công, vυ' của tiểu dâʍ đãиɠ trướng quá, mau sờ vυ' đi, ăn nó đi. . Ư. . .”

Tiểu thủ cởi mở chủ động mở chân cầu mình như vậy, kỳ lạ là Vương Tuấn Khải chẳng những không chán ghét như trước kia, ngược lại còn có ham muốn đẩy ngã cậu, làm cậu, làm đến khi cậu chỉ có thể ân ân a a mà rêи ɾỉ!

Anh nghĩ như vậy, liền đưa tay thô bạo bóp siết lấy hai tiểu đầṳ ѵú phát tao, vừa ấn vừa nhu mạnh, khiến Vương Nguyên sướиɠ đến hồn bay phách lạc, lắc đầu kêu rên: “Lão công giỏi quá, ưʍ. . .Tao đầṳ ѵú được sờ sướиɠ muốn chết. . .Lại, lại sờ em đi, thân thể của em đều cho anh ăn. . .”

“Thật không?”

“Thật. . .Lão công, anh muốn ăn ở đâu cũng được. . .”

“Thực dâʍ đãиɠ.”

“Ân. . .Hiện giờ nơi nào của em cũng dâʍ đãиɠ, chỉ cần lão công sờ một cái liền chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠ cho anh xem. . .A, thật thoải mái, ưʍ. . .”

“Nơi này của em nhiều nước quá, có phải là sướиɠ chết rồi không, hửm?”

“Ưʍ. . .đúng vậy, nhưng mà bên trong còn đói lắm, lão công đút em ăn no được không. . .”

Vương Tuấn Khải không chịu được tiểu thụ nhà mình lại phóng túng như vậy, ẩn ẩn tức giận xoay ngược tình thế, đem người đặt dưới thân: “Tiểu dâʍ đãиɠ muốn ăn cái gì?”

Vương Nguyên toàn thân phát tao đến mình là ai còn không biết, nghe anh nói như vậy liền da^ʍ lãng co rút hậu huyệt, liếʍ môi khàn khàn đáp: “Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của lão công. . .A. . .Lão công máu rót vào da^ʍ huyệt của em, em muốn anh, em muốn anh. . .”

“Hm. . .”

“Nhanh lên lão công, tiểu dâʍ đãиɠ khát nước rồi, còn có, bên trong tao động quá ngứa ngáy, ngứa chết người ta. . .Ô, a. . .”

“Lão công thỏa mãn em.”

“Ân.. .A! A~ A. . . .Uh, hm. . .A!”

Đùi cậu bị anh nắm chặt dang rộng ra hai bên, tính khí giương cao lúc lắc đung đưa qua lại, trên đầu phun nước càng nhiều, mà hạ thân bên dưới bị anh nhìn không sót thứ gì, rì rì chảy ra dâʍ ɖị©ɧ trong suốt, cúc huyệt ướŧ áŧ bị côn ŧᏂịŧ hung hãn cuồng thao, sớm đã sung sướиɠ kêu vang, làm cho âm thanh nhóp nhép phành phạch tứ tung khắp phòng. Nước bắn ra ướt sofa, nửa dưới hai người rối tinh rối mù dính vào nhau, động tác kịch liệt đâm vào rút ra vô cùng cường bách, mỗi lần đều khiến tiểu thụ sướиɠ đến mị người, mất hết thần trí.

Dù sao cũng là lần đầu tiên, Tiểu Vương Tuấn Khải trụ không nổi nửa giờ đồng hồ đã tiết ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng ấm đặc sệt như sữa phun mạnh vào nơi mẫn cảm, khiến Vương Nguyên bị đâm bắn theo, hai người trong cao trào ôm nhau, mê mang thở dốc.

Đặt Vương Nguyên xoay lưng lại phía mình, Vương Tuấn Khải đưa đẩy côn ŧᏂịŧ vừa mới thức tỉnh lần nữa tại rãnh mông của cậu, không chần chừ đâm thẳng vào, cứng cáp xô lệch chọc ngoáy trong cúc huyệt khiếm thao. Anh vừa cuồng hôn vừa bóp lấy vυ' cậu, giam cậu trong lòng bàn tay mà vỗ về ân ái, chọn điểm yếu của Vương Nguyên mà sờ mó vuốt ve, chẳng mấy chốc đã khiến tiểu thụ chưa hồi vị tao lãng dính chặt anh, nâng mông ưỡn ngực dâng thân thể mình cho anh, sung sướиɠ phát ra những âm thanh tình sắc mê loạn: “Lão công, đại nhục bổng thật lớn, thật to. . .vừa gồ ghề vừa nóng, da^ʍ huyệt thích nhất ăn đại nhục bổng của lão công. . .”

Anh cười cười cắn lên vai cậu một cái, thúc mạnh thắt lưng: “Ăn ngon sao?”

Cậu chẳng chút kiêng kị rêи ɾỉ: “Ăn ngon, ưʍ. . .A. . .Lão công anh tuyệt quá, thao tiểu dâʍ đãиɠ sướиɠ quá, tiểu dâʍ đãиɠ yêu anh chết mất, sau này, sau này gặp anh, không. . .”

“Không cái gì?”

“Không, không mặc quần nữa, muốn anh tùy thời đều cắm vào mông em. . .A. . .”

Anh nghe được những lời lớn mật phóng đãng như vậy, tâm đều nóng bừng, ôm mông cánh hoa hùng hục đâm chọc, khiến tiểu thụ phát tình la hét kêu to: “A. . .A! Lão công thao chết em, thao chết em. . .ưʍ. . .hm. . .”

“Bây giờ lão công sẽ thao chết em!”

“Ư. . .lão công dũng mãnh. . .! Mạnh hơn nữa, ân, nơi đó. . .A. . .tê quá. . .”

“Em thích nơi này?”

“Ưʍ. . .thích. . .”

Cậu nghênh hợp da^ʍ kêu liên tục, được anh ôm lấy quần quật đến nửa đêm mới chịu ngừng lại.