5.
Hạ Trường An vì muốn trả thù cho đệ tử tông môn, không ăn không ngủ ngày đêm tu luyện, lâm vào trạng thái cuồng tu không biết mệt mỏi. Huyết ấn trên đầu vai hắn lúc ẩn lúc hiện, lập lòe tản ra ánh sáng đỏ rực trong bóng đêm, như dã thú chuẩn bị xuất kích, vô cùng hung hãn.
Thế nhưng, Hạ Trường An nhận ra rằng dù hắn có cố gắng như thế nào, tốc độ tu luyện cũng không thể tăng tiến nhanh như trước kia, lần thứ mười bảy Hạ Trường An cố gắng thúc đẩy cường lực cùng linh khí luân chuyển quanh mình, cũng là lần thứ mười bảy linh khí không phá nổi lá chắn Kết đan kỳ, còn suýt chút nữa làm cho linh khí bạo động, mạch môn phong kín.
Hạ Trường An lúc này mới nhận ra lúc trước hắn tấn cấp bất thường như thế nào.
Tiểu sư đệ đem chuyện này bẩm báo lên Đại sư huynh, rốt cuộc được giải đáp nghi vấn bằng ánh mắt khinh bỉ của y. Tùy Ngọc nhìn hắn chẳng khác nào tên ngốc sỏa hồ hồ, sực nhớ ra Hạ Trường An không phải là vì ngốc mới rơi vào tay mình sao? Y nhìn chằm chằm hắn cho đến khi Hạ bằng hữu sởn gai ốc, mới hừ lạnh một tiếng, đẩy ngã người lên giường.
Quần áo bị ném xuống đất, màn trướng cũng không thèm buông.
Trong phòng khách điếm im lìm, Hạ Trường An mặt đỏ bừng, mở to mắt nhìn chính mình cùng Đại sư huynh thoát sạch không chừa một mảnh, ánh nến nhàn nhạt hắt lên thân ảnh thon gầy của Đại sư huynh, vuốt ve mái tóc dài tán loạn trên đầu vai.
Hắn lúc này mới bần thần phát hiện, huyết ấn trên vai Tùy Ngọc, đã nhạt đến mức gần như không nhìn thấy gì.
“Đại sư huynh. . . .Ngô!”
Phía dưới bị nơi mềm mại ướt sũng kẹp chặt, vừa mới siết một cái hắn liền tê dại cả người. Đại sư huynh cau mày bất mãn nhìn hắn, song nhãn màu đen sẫm ẩn chứa vẻ yêu dã mê hoặc khác thường. Mồ hôi từ trên trán lăn xuống phiến môi hồng ôn nhuận, bị y vươn lưỡi liếʍ một cái liền mất tích không bóng dáng. Hạ Trường An cứng đờ nhìn hành động câu dẫn trắng trợn kia, miệng khô lưỡi khô như kẻ khát trên sa mạc, vô thức nuốt nước bọt một cái, vươn tay bắt lấy lọn tóc chạm vào người mình. Đại sư huynh cưỡi lên khố hạ của hắn, chân dài miên man áp sát người hắn, thân thiết gần gũi gần nhưng không có cự ly.
Tùy Ngọc hạ thấp người, thân thể trắng nõn không chút tỳ vết nhẹ nhàng ma sát cùng Hạ Trường An. Nửa người trên run rẩy cọ xát tới lui, hạ thể hiện tại đã ướt đến rối tinh rối mù. Y khẽ nhấc mông, nơi kết hợp giữa hai người lập tức phát ra âm thanh nhóp nhép tình sắc, mập mờ vẽ ra hình ảnh hoa cúc mềm nhũn nuốt lấy gậy thịt cứng rắn, dùng nhục tràng tinh mịn và mị thịt hư nhuyễn thít chặt vật hình trụ kia, không ngừng phân bố dâʍ ŧᏂủy̠ hỗ trợ bôi trơn cho luật động. Y uốn cong người, thắt lưng mảnh dẻ dẻo dai hơi đưa ra phía sau, cái mông nâng lên hạ xuống phun ra nuốt vật nam tính, tự động thao chính mình.
Hai tay chống trên giường, Tùy Ngọc từng chút một khơi nào du͙© vọиɠ trong người Hạ Trường An, chỉ dẫn hắn làm thế nào ôm lấy mình, sau đó cùng hắn kịch liệt hôn môi. Y luồn đầu lưỡi vào bên trong miệng Hạ Trường An, cùng lưỡi hắn quấn quít qua lại rồi liếʍ láp lên răng hổ nhòn nhọn, để lại nước bọt hòa lẫn vào nhau. Hạ Trường An sau bao lần cũng tiếp thu được kiến thức mới, trúc trắc hôn lại, hai tay không tự chủ ôm ghì Tùy Ngọc, đem y áp lên l*иg ngực mình mà sờ soạng vuốt ve.
“Ưʍ. . .” Động tác bất thình lình làm cho gậy thịt chôn càng sâu vào bên trong cúc huyệt, Tùy Ngọc run bắn một cái, phía sau theo bản năng tiết ra nhiều nước, phía trước cường ngạnh đứng thẳng, qυყ đầυ hình nấm rung động rỉ ra dâʍ ɖị©ɧ trong suốt dính lên bụng hai người. Gậy thịt bên trong không biết là đυ.ng phải chỗ nào, toàn thân Tùy Ngọc đều bị nó đâm cho nhũn ra không có lực, ngọc hành bị kẹt giữa khoảng cách hai người khiếny không tự chủ nhấc mông lên cao, tách chân sang hai bên hình thành tư thế da^ʍ lãng khiến người nhìn máu huyết sôi trào. Hạ Trường An không nhìn thấy được, nhưng hắn đã rơi hoàn toàn vào bể dục tình triều, hai bàn tay to rộng luồn xuống nắm lấy mông cánh hoa banh ra hai bên, cầm cái mông nhỏ lên lên xuống xuống.
“Trường An, ưʍ. . .Trường An, không muốn. . .A!”
Tùy Ngọc run rẩy ôm hắn, hạ thể dính dấp bóng loáng bị hắn ôm lấy vỗ về chơi đùa, không ngừng đẩy tới đẩy lui nhổng lên hạ xuống, mà mị thịt gắt gao cắn chặt côn ŧᏂịŧ không buông, khiến cho tiểu huynh đệ của Hạ Trường An được cúc huyệt thao lộng đến cực kỳ sảng khoái. Hắn thở hắt một tiếng thỏa mãn, bên trong vừa nóng vừa chặt tới mức khiến người ta phát điên, lại còn ướŧ áŧ da^ʍ mỹ vô cùng mị hoặc, thiếu điều kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn chôn luôn côn ŧᏂịŧ trong đó. Hơn nữa mông của Đại sư huynh mềm mại tròn trĩnh, sờ lên xúc cảm tốt - yêu thích không dừng, quả thật đủ phong tình vạn chủng.
Mà vẻ mặt lúc này của Tùy Ngọc vừa thống khổ vừa ngọt ngào, chân mày nhíu chặt rồi giãn ra, cánh môi ướŧ áŧ khép khép mở mở, gò má ửng hồng ánh lên vẻ say mê đắm đuối, cổ họng thanh thanh ngâm nga rêи ɾỉ từng hồi ngọt lịm. Ma xui quỷ khiến thế nào, Hạ Trường An rướn người lật lại, đè Tùy Ngọc dưới thân, đỉnh lộng thắt lưng ra ra vào vào.
Hắn muốn độc chiếm cái miệng nhỏ bên dưới của Đại sư huynh!
“Ưm . .a.. .Trường An, không. . .Ư. . .”
Hắn muốn làm cho sư huynh khóc lóc vì hắn!
“Trường An. . .A. . .~ A. . .Nơi đó, ưm, nơi đó, thoải mái.. . .”
Hắn muốn đem huynh ấy làm đến chảy nước không ngừng, kêu la không ngừng, chỉ có thể rêи ɾỉ dưới thân hắn!
“A. . .Ưhm! Chạm đến, chạm đến rồi.. .Ngô, ân, a~!!”
Từ nhẹ nhàng nỉ non cho đến bạo dạn da^ʍ kêu, Tùy Ngọc giãy dụa muốn thoát khỏi cảm giác bị kɧoáı ©ảʍ cắn nuốt. Hạ Trường An đột nhiên phát dại kéo dạng chân y ra rồi điên cuồng thúc mạnh vào cúc huyệt mềm nhũn, mỗi lần tiến tới đều đâm thật sâu thật sâu vào tận cùng, thậm chí muốn nhét cả tinh nang vào cửa huyệt, nhồi đầy lấp kín sau đó cường hãn xoay vần,đem qυყ đầυ to lớn nghiền nát nơi mẫn cảm bên trong. Tùy Ngọc hét lên một tiếng, mười ngón tay nắm chặt sàng đan, tư thế phía sau làm cho gậy thịt đâm càng sâu vào tiểu huyệt, đâm đến mức nước bắn tung tóe, cái mông run rẩy giật nảy lên. Mị thịt như cánh hoa nhanh chóng khép lại, bao bọc lấy côn ŧᏂịŧ đang đưa đẩy đâm chọc mình, bên trong vách tràng được trừu sáp liên tục, dâʍ ɖị©ɧ của qυყ đầυ cùng xuân thủy trộn lẫn chung một chỗ, khi Hạ Trường An rút côn ŧᏂịŧ ra liền chảy ròng ròng xuống đùi Tùy Ngọc, làm cho cúc huyệt càng ướt càng mềm, mấp máy khép mở mời gọi bị thao.
Tùy Ngọc thở hổn hển lấy lại chút tỉnh táo, dùng cái đuôi lông xù quấn quít Hạ Trường An, để hắn đem côn ŧᏂịŧ cắm vào mông mình lần nữa. Y muốn hút lấy tinh hoa của hắn, bù đắp lại phần linh khí khiếm khuyết mà y vừa chuyển hóa cho hắn, mị thái hồ ly lập tức hiện ra, thao túng đầu óc mù mờ của Tùy Ngọc.
“Trường An, Trường An.. .”
Y vặn vẹo cơ thể xinh đẹp, hương diễm mặn mà mời mọc, bàn tay đưa về phía sau vuốt ve mông mình, chọc vào u huyệt đói khát, mở phanh ra trước mặt Hạ Trường An, vừa gãi nhẹ vừa dùng tay nới lỏng cơ vòng, vẻ mặt si mê cơ khát khóc thành tiếng: “Mau, tiến vào bên trong ta.. .”
“Đại sư huynh.. .”
“Gọi tên ta…a. . .”
“Tùy Ngọc. . .Tùy Ngọc. . .”
“Ưm!!” Tùy Ngọc rên lên một tiếng, cực lực co rút phía sau ngậm chặt côn ŧᏂịŧ, bị sức nóng cùng kích thước của nó làm cho run lên, hưng phấn lắc lư cái mông: “Nhanh, nhanh chút a. . .Trường An, lại sâu thêm nữa. . .A! Trường An, Trường An. . .!”
Ánh sáng trắng xóa từ trong người y không ngừng bay lên không trung rồi chui vào ấn đường của Hạ Trường An, làm cho huyết ấn trên đầu vai hắn lóe sáng chói mắt. Hạ Trường An gầm nhẹ, cường liệt thúc mạnh, điên đảo đấu đá bên trong da^ʍ huyệt, chân khí trong người như thiên ti vạn lũ ùn ùn xoay vòng, quần đả loạn đánh tứ phía quanh đan điền của hắn. Cả người mới vừa nãy còn nóng bừng đầy nhiệt khí nhoáng cái mát mẻ thư thái, càng làm cho kɧoáı ©ảʍ tê tái thỏa mãn thêm phần lâng lâng, khiến Hạ Trường An không nhịn được đẩy nhanh động tác, liên tục đâm đâm rút rút thao đến mức Tùy Ngọc khóc thét lên, lỗ tai bông xù dựng thẳng, cả người cương cứng bắn phụt ra ngoài. Cao trào bất chợt làm y co chặt hậu đình, siết đến nổi Hạ Trường An vội vàng tiết ra theo, toàn bộ dịch trắng đυ.c đều chui vào phía sau đói khát.
Tùy Ngọc thở dốc bị hắn ôm vào lòng, ấn ký trên vai đã hoàn toàn biến mất, ngược lại giữa trán y xuất hiện một hoa văn phức tạp màu trắng tuyết, đuôi cùng tai khe khẽ rung động rồi rụt trở về, trả y về hình người nguyên bản. Khẽ rêи ɾỉ nhẹ nhàng, Tùy Ngọc kéo cằm Hạ Trường An xuống hôn sâu, tiếng nước bọt dính dấp vang lên trong phòng, không khí tràn ngập hương vị tình sắc trong phút chốc lại được hâm nóng lên.
Hạ Trường An cúi đầu hôn Đại sư huynh, l*иg ngực xao động ngày càng mãnh liệt, tay không tự chủ lần mò đến điểm nổi trên ngực y ấn ấn nắn nắn, tay còn lại luồn xuống giữa hai chân Tùy Ngọc xoa bóp ngang dọc. Tùy Ngọc run rẩy theo phản xạ kẹp hai chân lại, khiến cho tay hắn kẹt ngay giữa, Hạ Trường An liền thuận thế đưa ngón tay vào hậu huyệt thăm dò một chốc, cảm thấy nơi kia vừa mềm vừa ướt lại không khép được – bạch dịch tràn ra ngoài từng chút một.
Hắn như bắt được thứ thú vị, không ngừng dùng ngón tay đào dịch sền sệt bên trong ra ngoài, ngoáy đến mức Tùy Ngọc động tình tự quấn lấy hắn, câu dẫn hắn cuốn vào một vòng tuần hoàn mới.
Cho đến khi bắn ra lần nữa, dục hỏa trong mắt tán đi, Hạ sư đệ lại trở về bản chất chân thật ngây ngốc hỏi: “Đại sư huynh, cái kia. . .Có đau không?”
Tùy Ngọc đã mệt đến mức ngủ luôn rồi. Mắt y nhắm nghiền, hô hấp đều đặn, tinh thần không có vấn đề nhưng sắc mặt thì không được tốt cho lắm.
Hạ Trường An sắp xếp cho y ngủ say, bưng cằm ngồi bên cạnh nhìn bộ dáng ôn hòa yên tĩnh của Đại sư huynh. Tùy Ngọc là người duy nhất sau sư tôn chịu đối xử tốt với hắn, cũng là người nguyện ý nằm dưới giúp hắn song tu tấn cấp, quan hệ thân cận hơn bất kỳ ai hết. Lần đầu tiên song tu không thấy có gì bất thường, trái tim hắn đập kịch liệt cũng chỉ nghĩ là do tác dụng của song tu.
Nhưng mà, càng về sau hắn càng cảm thấy, không chỉ đơn thuần là như vậy.
Mấy ngày qua trong lúc giúp Tây Môn sư bá sửa sang lại Đông Thiền Viện, hắn vẫn luôn suy nghĩ về chuyện nam nam song tu, dù ngốc nhưng hắn đủ sức nhận ra, chuyện này không đơn giản như sư huynh nói. Theo như cổ thư truyền bá, hai bên song tu không phân biệt tu vi chênh lệch nhiều ít, cũng không phân biệt tuổi tác hay căn cơ, quá trình song tu phải hòa hợp ngũ hành cùng bát tự, chân khí hai bên không bài xích nhau. Những việc này hắn và Đại sư huynh đều phù hợp, không có gì đáng ngại.
Nhưng cổ thư không đề cập đến việc, một trong hai người là yêu tu.
Đại sư huynh là hồ ly – chuyện này đối với kẻ nhiều năm tiếp xúc cùng Tùy Ngọc như Hạ Trường An mà nói thì quả là chấn động không nhẹ. Hồ tộc dù lẫn trong nhân giới nhưng phân rất rõ chiến tuyến hai phía, làm sao dễ dàng chung sống cùng con người được, ngược lại con người cũng xem hồ tộc là kẻ địch, dù tu chân thăng thiên tiên giới nhưng bản chất vốn dĩ là yêu, nhân – yêu thù đồ, đạo lí này ai mà không hiểu. Thế nhưng Tùy Ngọc là một yêu tu khác biệt nhất, che giấu thân phận thì chớ lại còn chủ động cùng hắn song tu, giúp hắn trở nên mạnh hơn.
Rốt cuộc là vì điều gì?
Hạ Trường An đặt tay lên ngực trái, có lẽ hắn đã tìm ra được chân tướng, nhưng có gì đó vẫn ngăn hắn không thể chạm tới sự thật. Bản thân hắn vốn là một tên ngốc, nghĩ mấy chuyện phức tạp còn phải ngây người một hồi lâu, sinh hoạt đã éo le đừng nói đến chuyện tình cảm. Hơn nữa hắn căn bản không nghĩ đến phương diện này, cho nên ngắc ngứ mãi vẫn mờ mịt hoang mang, vài lần sắp vạch trần ra được rồi thì lại bị thứ gì đó phá ngang.
Giống như lúc này.
Một bóng người lẳng lặng đứng ngoài cửa phòng, yêu khí nhàn nhạt phiêu tán trong không trung.
Hạ Trường An muốn hỏi đối phương là ai, song hắn lại sợ Tùy Ngọc giật mình tỉnh giấc, nên án binh bất động xem người nọ muốn làm gì. Bóng đen cùng hắn giằng co một lúc, Hạ Trường An liền khinh thủ khinh cước bước đến gần, ghé vào cửa nhỏ giọng nói: “Ngươi là ai, đến từ đâu và định làm gì, nói khẽ thôi, đánh thức Đại sư huynh ta sẽ đánh ngươi thành đầu heo.”
Bóng đen: “. . .”
Người nọ thở dài một chút, bất đắc dĩ ngoắc ngoắc: “Đi theo ta.”