Canh Cua Viên 2 [Khải Nguyên]

Chương 17: Bao Dưỡng [3]

Chúc các bạn nào thi đại học ngày mai làm bài tốt, xông trận may mắn, tui tin các bạn sẽ làm được ╰(*´︶"*)╯

3.

Vương ảnh đế tuy rằng bình thường nghiêm túc ôn hòa, nhưng lúc ngả ngớn cũng rất có phong vị.

Hắn căn bản là một diễn viên mang nhiều lớp mặt nạ, có phô bày ra phương diện nào cũng không làm cho người ta chán ghét, ngược lại mị lực cứ vậy tăng vọt, thậm chí bẫy đối phương sa đọa vào địa ngục cực lạc của mình.

Vương Nguyên là bị phong thái này hạ gục trong tích tắc.

Bọn họ quen nhau cũng không phải là trên thương trường đầy rẫy mưu mô, mà là trong một tụ điểm bar ngầm nổi tiếng trong giới. Dù trước đó có nhìn qua ảnh trên tạp chí và internet, nhưng không thể phủ nhận là người ở ngoài đẹp hơn ảnh chụp rất nhiều, thần thái sáng loáng, tuấn nhã phi thường, thảo nào nhiều nhà phê bình bảo là hắn dùng gương mặt kéo doanh thu phòng vé, có bộ phim chỉ cần ba giây đã bán sạch toàn bộ vé, tốc độ kinh khủng so với đại nhân vật Hollywood không mảy may kém cạnh.

Nhưng điều khiến Vương Nguyên chú ý không phải vậy, mà là ánh mắt cực kỳ hút hồn của Vương Tuấn Khải. Lần đó vốn dĩ là có một lão đại tổng công ty X dạo chơi trong bar, nhìn trúng Vương Tuấn Khải đang cùng bạn uống rượu gần đó, muốn hắn cùng người nọ tẩm quất một phen, mưa rền gió dữ lưu lại kỷ niệm đẹp cùng mỹ nhân. Không hiểu cách mở lời của tên kia có vấn đề hay Vương ảnh đế mắc bệnh nghề nghiệp - mắt cao quá đầu mà thẳng thừng từ chối, khiến đối phương mất mặt tức giận, muốn đem hắn trói khiêng đi, diễn một màn thô hán ức hϊếp yếu đuối mỹ nhân. Đáng tiếc Vương Tuấn Khải đúng là mỹ nhân, nhưng một chút yếu đuối cũng không có, vì vậy bẹp bẹp bẹp đánh cho đối phương lên bờ xuống ruộng, tơi bời hoa lá?

Không hề. Như đã nói ở trên, hắn là một ảnh đế nghiêm túc ôn hòa.

Vương Nguyên cứ nghĩ Vương Tuấn Khải sẽ thực sự tức điên, vứt bỏ sĩ diện của một diễn viên mà lao đến cùng tên kia giương cung bạt kiếm, nào ngờ hắn chỉ mỉm cười câu hồn, đồng tử đen sẫm ánh lên những tia sáng lấp lánh, vẫy vẫy tay gọi một đám người đến gần.

"Phục vụ Vu tổng cho cẩn thận nhé."

"Hiểu rồi, Vương ca."

Tổng tài công ty X cứ như vậy bị một nhóm MB lôi đi, chẳng có chút kẽ hở để thở chứ đừng nói là cường bách Vương Tuấn Khải.

Sau đó, ảnh đế đáng giá nghìn vàng kia ngẩng mặt lên, tầm mắt xẹt qua gương mặt ngơ ngác của Vương Nguyên, hơi hơi nhướng mày: "Đừng nói là anh cũng muốn cùng tôi trải qua một đêm ngọt ngào chứ?"

Vương Nguyên khi ấy ngây ra như phỗng, tựa hồ không nghĩ hắn sẽ chủ động bắt chuyện với mình, giật mình không lâu liền đáp: "Không có."

Vương Tuấn Khải như cũ híp mắt cười.

"Tôi muốn bao dưỡng cậu." Vương tổng tài chém đinh chặt sắt đám, vẻ mặt bình thản không nhìn ra đùa hay giỡn.

". . ."

"Tôi nói, tôi muốn bao dưỡng cậu."

Vương Nguyên không bao giờ quên biểu cảm hứng thú của Vương Tuấn Khải lúc ấy.

"Vậy ra, khi ấy anh nói muốn bao dưỡng tôi, chính là vì muốn tôi âu yếm cúc hoa của anh sao?" Hiện tại khi nhớ lại cuộc gặp gỡ này, không thể nói có bao nhiêu đặc sắc nhưng kinh ngạc tuyệt đối không dối trá. Vương Tuấn Khải nâng cằm Vương Nguyên lên, mi mắt rũ xuống nhìn chằm chằm ngũ quan tinh xảo của tổng tài, ôm y đặt lên bàn: "Vương tổng thật có mắt nhìn người."

"Cậu nói vậy là ý gì?" Vương Nguyên tùy ý hắn làm bậy, vòng tay qua cổ ôm hắn, cắn cắn lên yết hầu nhấp nhô. Vương Tuấn Khải bị y cắn tê dại, không nhanh không chậm cởi bỏ thắt lưng, luồn tay vào áo sơ mi xoa nắn thân thể mẫn cảm.

Suốt quá trình cùng nhau mỗi đêm, hắn đã sớm biết chạm vào nơi nào Vương Nguyên sẽ run lên, sờ tới chỗ nào y sẽ xụi lơ ngã vào lòng hắn, năm ngón tay chu du ngang dọc sờ soạng tứ phía, chạm đến điểm nổi trên ngực liền nhéo nhéo hai cái, bắt cầu cởi cúc áo cùng số quần áo còn lại.

Hắn sờ đến bờ mông căng tròn co dãn, xúc cảm đàn hồi mềm mại trên tay khiến hắn có chút nghiện, liền tỉ mỉ vuốt ve bóp nắn một phen, chà xát bàn tay cùng vải dệt qυầи ɭóŧ mỏng manh.

"Nguyên, anh ướt rồi."

Một chữ "Nguyên" cứ như vậy như đuôi mèo quét nhẹ vào tâm can, rung rung động động chảy khắp tứ chi bách hài.

"Rõ ràng hôm qua mới làm xong. . ." Vương Tuấn Khải thân thủ cởi bỏ qυầи ɭóŧ, tổng tài nửa người trên mặc áo sơ mi xộc xệch hỗn loạn, bên dưới qυầи ɭóŧ bị kéo đến đầu gối, hạ thân xinh đẹp ẩm ướt với ngọc trụ say ngủ giữa âm mao nhàn nhạt và hai khỏa cầu con bại lộ trước mặt hắn, run rẩy giữa hai bắp đùi non mịn.

Vương Nguyên hô hấp bắt đầu bất ổn, cả người mềm nhũn dán dính vào người Vương Tuấn Khải, một bộ ỷ lại cực kỳ rõ rệt, nhiệt khí nóng bỏng không ngừng phả vào cổ hắn, mắt hạnh hơi nhắm lại: "Chúng ta ký xong văn kiện rồi làm. . ."

"Phải không? Bộ dạng anh lại giống như khẩn cấp muốn cùng tôi điên đảo một chút. Anh tưởng tượng xem, trên tầng cao nhất của tòa nhà ba mươi mốt tầng, tổng tài tư văn nhã nhặn luôn luôn có vẻ mặt ôn nhu như nước trần trụi chỉ còn lại áo sơ mi, dang hai chân quấn chặt thắt lưng của đại minh tinh đương thời hoàng kim, da^ʍ huyệt xinh đẹp lại vô cùng khiếm thao liên tục chảy ra dịch lỏng câu dẫn nam nhân, hé ra rụt vào say đắm lòng người. . ."

"Ưʍ.. .đừng nói nữa. . ." Vương Nguyên bị hắn nói xấu hổ cuộn cuộn người, làn da trắng nõn nổi lên một tầng hồng nhạt. Lời nói kia có bao nhiêu hạ lưu cũng có bấy nhiêu hoang dại, khiến y không tự chủ mà có phản ứng, càng nhiều hơn là hưng phấn chờ đợi sự việc kia sẽ xảy ra với mình.

Vương Tuấn Khải vẫn chưa từ bỏ ý định gợi lên hứng thú của y, nhìn y quẫn bách không biết làm gì liền cười: "Cái miệng nhỏ bên dưới, ân. . .? Chính là chỗ này, vừa mềm vừa ướt chẳng có tiết tháo mà cũng không chút xấu hổ luôn luôn muốn siết chặt nam nhân, làm bao nhiêu lần cũng không hỏng.. ."

"Đừng nói nữa mà. . .thực sự đã bị thao hỏng rồi. . .Ưʍ. . ." Toàn thân trên dưới rơi vào tay Vương ảnh đế, Vương Nguyên được sờ soạng thoải mái thiếu chút nữa rên thành tiếng, hổn hển hưởng thụ cảm giác thả lỏng phóng khoáng đối mặt với Vương Tuấn Khải. Người này không hề cố kỵ thân phận của y, cũng không nề hà y là nam là nảy sinh bài xích, thậm chí tin tưởng y đến mức làm cùng y mà chẳng thèm mang bao, mỗi lần đều thao da^ʍ động của y sảng khoái vô cùng, chỉ muốn cùng hắn dây dưa mỗi ngày, chốc chốc lại hôn, chốc chốc lại yêu. Ở hắn tồn tại một loại mị lực tương tự như hormone thu hút bạn tình, khiến người ta chỉ muốn cuốn lấy hắn ngày đêm không rời, đem tất cả những gì mình có dâng hiến hết cho hắn.

Tựa hồ là si mê, cũng tựa hồ là tín ngưỡng.

Vương Tuấn Khải nhắm mắt, nâng cằm Vương Nguyên hôn lên, bàn tay phía dưới liên tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ những nơi mẫn cảm, vuốt ve an ủi khắp cơ thể Vương Nguyên, vô cùng hiểu lý mà mơn trớn nắn bóp, thuận theo ý của y tỉ mỉ chăm sóc y.

Cúc hoa không tự chủ chảy nước ướt đẫm, khi hắn đυ.ng đến đã theo bắp đùi lăn xuống đầu gối, lưu lại trên bàn.

May mắn, văn kiện quan trọng điều được nữ thư ký mang đi rồi.

"Uhm. . ." Vương Nguyên bị hắn hôn choáng váng, kéo tay hắn đặt trên ngực mình vân vê nhũ hoa đỏ tươi. Đêm qua có chút cuồng loạn, đầṳ ѵú non mềm vẫn còn hơi sưng, chạm vào liền tê tê không ngừng. Trời mới biết khi y mặc tây trang, vải vóc cứng rắn cứ cọ tới cọ lui trên tiểu núʍ ѵú, cọ ra kɧoáı ©ảʍ ùn ùn, thế nên mới nhịn không được tiết ra dâʍ ɖị©ɧ. . .

Tổng tài anh minh thần võ của tập đoàn quảng cáo cùng đại minh tinh màn bạc ôm siết lấy nhau, y quỳ gối trên bàn, hắn luồn cánh tay quấn qua cái eo nhỏ của y, phía trên vừa hôn lưỡi nồng nhiệt vừa cọ xát ra lửa, phía dưới đã sớm đói khát mấp máy ra vào, vặn vẹo lắc lư dụ dỗ nam nhân.

"Tổng tài đại nhân, kim chủ đại nhân, anh quá là tình sắc." Vương Tuấn Khải liếʍ liếʍ vành tai nhỏ, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Tôi vẫn nhớ rất rõ bộ dáng anh câu dẫn tôi lần đầu tiên."

Vương Nguyên mơ màng đắm chìm trong tìиɧ ɖu͙©, nghe nói như vậy có hơi mờ mịt, sau đó hạ thấp trọng tâm, đầu chạm đến xấp tài liệu chi chít chữ, khóe môi ướŧ áŧ bị lưỡi hồng nhạt liếʍ qua một cái, dính nước bọt bóng loáng. Áo sơ mi vì động tác của y mà tuột xuống phần trên, lộ ra cái bụng phẳng lì cùng thắt lưng mảnh khảnh, y cho tay ra sau banh mông cánh hoa ra hai bên, phơi bày cúc huyệt rầm rì phun nước, khàn khàn thở dốc: "Là. . .như thế này sao. . ."

"Vẫn còn phải nói một câu."

"Ông xã mau đút miệng nhỏ đói khát của em ăn no. . ."

"Vậy hiện tại chúng ta nên ký văn kiện hay là cho miệng nhỏ ăn no đây?"

"Dĩ nhiên, dĩ nhiên là cho em trước. . .cho em đi. . ."

Đong đưa cái mông vểnh vừa quyến rũ vừa dâʍ đãиɠ, Vương Nguyên mị mị mắt, long lanh nước chớp chớp vài cái: "Em muốn. . ."

"Như thế.. .vừa làm vừa ký đi. . ."

Xấp giấy cùng laptop được đặt sang một bên.

Vương Nguyên nửa quỳ nửa nằm trên bàn, hai chân dang ra, nâng cao địa phương nóng bỏng kí©ɧ ŧìиɧ ma sát người phía sau, mà đối phương mang vẻ mặt hưởng thụ nhìn y phóng túng, rốt cuộc cũng chiều theo ý thỏa mãn y.

Vương Tuấn Khải mở khóa kéo, côn ŧᏂịŧ bên trong đã sớm rỉ nước ướt mất một mảng qυầи ɭóŧ. Người này da^ʍ tao lại phù hợp khẩu vị hắn như vậy, hắn đương nhiên cương từ lâu, chỉ là muốn giày vò y một chút - không ngờ người bị ngược lại là mình. Hô hấp trầm trọng nhìn chằm chằm cậu em chẳng biết nghe lời, Vương Tuấn Khải nắm lấy cánh mông tách rộng, đặt côn ŧᏂịŧ tại lối vào, nhấn một cái, đầu nấm ướt đẫm to lớn lập tức được bao bọc trong ấm áp.

"Ưhm.. .!"

Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên đồng thời rên nhẹ một tiếng, côn ŧᏂịŧ tím đỏ thô dài cứ như vậy xuyên thẳng vào cúc huyệt thít chặt, một đường cọ xát khai phá rồi đâm chọc đủ góc độ vào tràng thịt mềm mại khiến song phương sướиɠ tê, bắt đầu luật động tăng nhanh.

"Ah. . ." Nước bọt trong miệng Vương Nguyên không nuốt kịp, nhỏ xuống bàn, y nắm nắm mười ngón tay, eo hông mềm dẻo uốn éo vặn vẹo, cái mông nhỏ bị Vương Tuấn Khải đâm tới đâm lui đong đưa lay động không ngừng, cảm giác bị lấp đầy cùng thao lộng làm y run rẩy rêи ɾỉ, cũng không quản đang trong giờ làm việc mà lại cùng đối tác mây mưa một phen.

Đúng lúc này, Vương ảnh đế đem hợp đồng đặt lên trước mặt y, bên trên đã có chữ ký của hắn.

Hắn cười trầm thấp: "Nào ông chủ dâʍ đãиɠ mê người của tôi, đến lượt anh ký đây."

"Ngô. . ."

Vương Nguyên run run cầm bút lên, căn bản không đủ lực hạ bút, chỉ có thể đáng thương quay đầu nhìn kẻ đầu sỏ. Chỉ là vị kia mỉm cười xong liền hung hăng thúc mạnh một cái, đem qυყ đầυ cọ lên điểm mẫn cảm, ép dâʍ ŧᏂủy̠ phun tứ phía. Vương Nguyên cắn môi thở dốc, cuối cùng vẫn là run rẩy ký tên, nét chữ xiêu vẹo kỳ quái bên cạnh chữ ký xuất sắc của đại minh tinh. Thật ra mỗi lần y muốn đặt bút ký là người phía sau lại thúc mạnh một cái, năm lần bảy lượt mới xong, khiến y có chút buồn bực: "Tôi ký. . .ah . .xong. . .ahh~"

Vương Tuấn Khải nhìn hợp đồng, cười đến lóa mắt, lập tức như được tiếp thêm sinh lực mà dồn dập tiến công, thế như chẻ tre, công thành đoạt đất, đem tiểu huyệt mềm nhũn càng mềm nhũn, đói khát càng đói khát, làm cho hạ thể Vương Nguyên - đặc biệt là cái mông kia giật nảy lên, khiến y rêи ɾỉ càng nhiều, bộ dáng bị hắn cường thao yếu ớt xinh đẹp, lại da^ʍ lãng dụ hoặc, khí chất tổng tài bá đạo tinh anh gì đó tan thành mây khói.

Tiếng nhóp nhép nhóp nhép vang khắp nơi, nếu không phải là phòng cách âm, chỉ sợ người trong ba mươi tầng dưới đều nghe thấy toàn bộ.

Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên thao một chặp, lại chưa thấy đủ mà tranh thủ giờ giải lao đem y vào phòng nghỉ tạm, tiếp tục ăn sạch sành sanh.

"Ư.. .Lại sắp, sắp bắn rồi. . ."

"Cùng nhau."

Vương Nguyên ưỡn ngực đưa đầṳ ѵú vào miệng hắn, ngọc trụ phía dưới cứng rắn chỉ còn thiếu chút nữa. Vương Tuấn Khải giằng co đã khiến y bắn ra hai lần mà hắn vẫn như cũ không chịu phát tiết, Vương Nguyên vừa sốt ruột trong lòng lại vừa ngứa ngáy da^ʍ huyệt, muốn ngậm tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn không được, liền dứt khoát kẹp chặt côn ŧᏂịŧ, co rút hậu đình, bắt ép Vương Tuấn Khải bắn ra.

"Vì sao hôm nay lại vội vã như vậy?"

"Lát, lát nữa còn có cuộc họp." Y không muốn bị thao nhuyễn hai chân không đứng nổi!

Vương Tuấn Khải mỉm cười, hôn chóp mũi y: "Chỉ có lần này."

"Ân. . .chỉ có lần này. . .a. . ." Vương Nguyên rêи ɾỉ, sắp đến cao trào, nghe thấy tiếng điện thoại trên bàn lập tức căng thẳng, phụt một tiếng bắn tinh.