Hiện đại. Bao dưỡng. Minh tinh phúc hắc công x kim chủ ôn nhuận thụ.
1.
Dưới chân ngọn cờ tòa nhà Quốc hội lạnh lẽo, người nọ như một biểu tượng vĩnh hằng sừng sững đứng đó, tà áo bị gió thổi tốc lên phần phật, trên đầu đội chiếc mũ phớt cùng kính lưu ly tạm gác trên sống mũi, khóe môi hời hợt luôn nở nụ cười nhàn nhạt hờ hững. . .
Phía sau hắn, một đám người chĩa mũi súng lên, sắc bén ép buộc hắn đi đến bước đường cùng.
“Bó tay chịu trói, mi đã gây ra quá nhiều tội lỗi rồi, ác ma bóng đêm.” Nữ cảnh sát ngoan cường nói, tay siết chặt cò súng, tựa hồ chỉ cần người đàn ông ở đối diện dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ nào, cô sẽ lập tức nổ súng, kết liễu cuộc sống hơn hai mươi năm phóng khoáng của hắn.
Giống như những tên ác ma dưới địa ngục khác, đối phương chỉ lẳng lặng mỉm cười, đôi mắt màu lục táo ánh lên những vệt sáng kỳ dị, nhanh chóng chôn vùi bối rối và hoang mang xuống tận đáy vực thẳm. Hắn chậm rãi đưa hai tay lên, hé miệng cười nhẹ một tiếng, nghiêng đầu nói: “Đã truy đến bước này, xem ra các người đổ không ít công sức.”
“Không cần nhiều lời nhiễu sự, ác ma bóng đêm, quay đầu sẽ được khoan hồng, anh nên suy nghĩ kỹ một chút.” Nữ cảnh sát nhướng mày: “Nếu không, chúng tôi buộc phải xử lí nghiêm minh, trừng trị thích đáng!”
“Trước kia cùng nhau trải qua một đêm tình nồng ý mật, hiện giờ mở miệng là đòi chém đòi gϊếŧ, Hà Tố Ninh cô cũng quá tuyệt tình rồi.”
Nói xong liếʍ môi tiếc rẻ, tựa hồ tên ác ma này còn chưa quên dư vị ngọt ngào của cái mà hắn gọi là ‘trước kia’ đâu.
Mọi người trong nhóm cảnh sát bị dọa hoảng, đồng loạt nhíu mày nhìn nữ cảnh sát tên Hà Tố Ninh. Ngay cả bản thân Tố Ninh cũng bị hắn làm cho kinh ngạc, trong tích tắc không khống chế được cục diện, mất tập trung run rẩy súng trên tay. Ác ma bóng đêm cười lớn một tiếng, thả người rơi tự do từ tầng ba mươi mốt xuống: “Một đám người ngu xuẩn ha ha ha!”
Tiếng cười ngông cuồng của hắn biến mất nơi tầng cao, chìm vào bóng đêm trải dài vô tận. . .
“Cắt cắt!!!” Người đàn ông đầu bóng loáng hô to, phất phất tay với diễn viên đóng vai Hà Tố Ninh: “Sao cô không thoại đi chứ?”
Đối phương sửng sốt một lúc, mãi sau mới hoàn hồn lại: “Vương ca không hổ là tân ảnh đế sáng giá của giới giải trí, ánh mắt quá mức sâu thâm, tôi bị anh ta chiếu vào không cách nào động đậy luôn ấy.”
“Dĩ nhiên, đó mới chính là ngôi sao sáng giá cho đoàn phim của chúng ta, được rồi, hôm nay dừng tại đây thôi, sáng sớm ngày mai tôi có việc bên công ty, chiều hai giờ mọi người tập trung tiếp tục làm việc nhá!”
“Đã rõ!!”
Tô Trạch nhanh chóng chạy đến gỡ toàn bộ hệ thống mắc dây bay không trung trên người Vương Tuấn Khải xuống, hấp ta hấp tấp nói: “Khải ca, thực suất! Từ bé đến giờ tôi chưa từng được xem màn biểu diễn nào đáng kinh ngạc như vậy đâu, chậc chậc, đặc biệt là lúc anh nhìn cái cô Hà Tố Ninh đó a, biểu cảm không nhiều nhưng lại khiến chúng tôi muốn nín thở theo, anh thật sự quá giỏi!”
Vương Tuấn Khải nghe vậy chỉ cười một tiếng: “Khen tôi nhiều như vậy là muốn làm gì sao?”
“Ách. ..Sao anh biết hay vậy. . .”
“Cậu nói xem mình đã làm quản lí cho tôi bao nhiêu năm rồi?”
“Ha ha. . .Tối nay tôi có buổi hẹn cùng bạn gái a, có thể hay không. . .”
“Đi đi, nhớ đừng về sau mười hai giờ là được.” Vương Tuấn Khải hào phóng chấp nhận, kéo giật Tô Trạch đang muốn nhảy cẫng lên hoan hô: “Trước đó chở tôi đến chỗ Nguyên tiên sinh được chứ?”
“OK, không thành vấn đề~” Tô Trạch hí hửng đáp: “Mà quan hệ của hai người tốt thật nhỉ? Ban đầu tôi cứ nghĩ Nguyên tiên sinh giống như những kẻ khác, muốn dùng tiền bạc, ách, bao dưỡng anh. . .Tôi còn tưởng sở thích Nguyên tiên sinh đặc biệt thật nha, thích thượng người cường tráng hơn mình. . .khụ khụ, tôi nói bậy rồi, đừng để bụng. . .”
“Mấy chuyện này đừng có tùy tiện nói lung tung, nếu không cẩn thận cái mạng nhỏ của cậu.” Cũng không biết do may mắn hay là Vương ảnh đế nghe mãi thành quen, chỉ nghiêm giọng nhắc nhở: “Cũng đừng có xuyên tạc mối quan hệ của tôi và anh ấy. . .”
“Ai ai ai xem tôi này, lơ đễnh quá đi mất, xong rồi, nhanh chóng đi thôi!”
Vương Tuấn Khải theo Tô Trạch lên xe, khóe môi luôn nở nụ cười tựa tiếu phi tiếu khẽ nhếch lên. Quan hệ giữa hắn và Vương Nguyên là gì?
Bao dưỡng? Không sai. Nhưng không phải Vương Nguyên thượng hắn. . .
“A. . .!”
“Thế nào? Thoải mái không? Ông chủ của tôi?”
“Ưm, nhanh thêm chút, nhanh thêm chút nữa. . .Ưh. . !! A.. .”
Vương Tuấn Khải thân thủ nhanh chóng ôm lấy cơ thể mềm nhũn của Vương Nguyên, trong tay còn cầm ngọc trụ vừa mới phát tiết xong, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c theo kẽ tay nhỏ tí tách xuống sàn, màu sắc tươi tắn cùng mùi vị đặc trưng nam tính bao trùm khắp phòng tắm. Hắn cúi đầu gặm gặm cái cổ nhỏ mảnh mai của ông chủ, thừa lúc thân người đối phương còn mẫn cảm mà chậm rãi vuốt ve, ngón tay thon dài mơn trớn trên da thịt mềm mại lại co dãn, an ủi từng tấc từng tấc tế bào rung rinh xao động.
“Ông chủ, hôm nay anh ra nhiều quá, có phải là một tháng không gặp, anh cũng không hề tự mình làm hay không?”
“Ưʍ. . .Chẳng phải cậu nói, không muốn tôi. . .Ah. . .” Vương Nguyên bị hắn sờ soạng đến mức thoải mái híp mắt lại, không tự chủ đong đưa cơ thể hướng về phía bàn tay hắn, không ngừng cọ xát hạ thể vào âm mao rậm rạp phía sau, dẫn đến một trận tê ngứa.
“Xem ra ông chủ rất tâm niệm tôi a, thực sung sướиɠ.” Hắn trầm thấp dụ dỗ, càng yêu thích bộ dáng mặc người làm bậy của Vương Nguyên càng nảy ra chủ ý xấu, bàn tay đang day nắn bắp đùi lập tức chuyển ra phía sau, nhấn nhấn vài cái trên địa phương mẫn cảm nhũn ra. Ngón tay trừu động nhu lộng thịt huyệt ấm nóng, chậm rãi chui vào nội huyệt, tại huyệt khẩu xinh đẹp phiến tình gãi nhẹ vài cái, khiến cho Vương Nguyên không tự chủ ngửa đầu rêи ɾỉ, dựa vào ngực hắn không có chút lực nào.
Ngón tay được mị huyệt gắt gao bọc lấy, tràng bích bên trong trơn tuột non mịn, đã lâu không có hưởng dụng qua càng thêm cơ khát cắn chặt ngón tay, chỉ cần động một chút liền bị ép tiết ra dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt. Vương Tuấn Khải gảy gảy nhẹ mị thịt, hài lòng nhìn biểu cảm say đắm buông thả của Vương Nguyên, ngậm lấy vành tai y trêu chọc:
“Chỉ mới là ngón tay mà anh đã sướиɠ thành cái dạng này rồi. . .”
Hắn rút tay ra khỏi cúc huyệt, liếʍ liếʍ môi: “Như vậy, ông chủ tự mình làm cho tôi xem?”
“Ah. . .? Cậu đổi ý. . .”
“Ân, tôi đổi ý, tôi muốn thấy bộ dáng phong tình vạn chủng ngọt ngào khiến người ta si mê của anh, còn có vẻ mặt và tư thế dâʍ đãиɠ khi anh tự thao mình nữa, nó làm tôi chỉ muốn nuốt ăn vào bụng, hung hăng đâm vào da^ʍ huyệt đói khát đầy nước của anh, đem anh từ trong ra ngoài liếʍ sạch không còn một mảnh. . .”
Vương Nguyên nghe hắn nói, mặt đỏ tai hồng không dám nhìn thẳng, nhưng không thể phủ nhận là những lời hạ lưu kia thành công khiến y hưng phấn, trộm liếc Vương Tuấn Khải một cái, chui ra khỏi lòng hắn.
Y quỳ dưới sàn nhà, thân người trắng nõn nà phơi trong không khí, đường cong cân xứng cùng tay chân mảnh khảnh đúng tư chất văn nhân vô cùng phù hợp với gương mặt tú khí anh minh kia. Nhẹ nhàng cắn môi một cái, Vương Nguyên luồn tay xuống cầm lấy vật giữa hai chân mình, từng chút từng chút một vuốt ve lên xuống, ngón tay xinh xắn như búp măng liên tục cọ xát bóp nắn ngọc trụ bán cương.
Dù đã tiếc một lần, nhưng trước ánh mắt nóng bỏng cùng động tác điêu luyện của chủ nhân, ngọc hành run run đứng dậy, qυყ đầυ hình nấm chậm rãi căng lên, từ trắng trẻo biến thành màu hồng sẫm, chui ra khỏi âm mao nhàn nhạt. Vương Nguyên thở dốc, môi đỏ tươi phun ra nhiệt khí mê người, tiếng nức nở bí bách trong cổ họng cũng dần tan ra, ánh mắt có chút thất thần nhắm hờ lại. Đợi đến khi phía trước đã đủ cương, y mới bắt đầu vói tay ra phía sau, học theo Vương Tuấn Khải cho một ngón tay vào.
“Ưm . .a. . .a. . . .ah. . . .uhm,hm.. . ..”
Vương Nguyên khe khẽ rên lên, âm thanh mỏng nhẹ chứa đầy mùi tìиɧ ɖu͙© thập phần quyến rũ, thậm chí so với những câu nói van xin kịch liệt còn khiến người khác máu huyết sôi trào hơn. Hầu kết chuyển động theo từng nhịp thở, ngón tay cho vào tăng lên ba ngón, chạm đến mị thịt đỏ au cùng vách huyệt tinh mịn thì run lên một cái, chậm rãi vào vào ra ra. Thời điểm y tự mình chăm sóc mặt sau, tiếng nước dính dấp nhè nhẹ kí©ɧ ŧɧí©ɧ trái tim đang đập dữ dội, Vương Nguyên vô thức nhếch mông cao lên, hai bắp đùi từ từ chuyển động, đong đưa cái mông đĩnh kiều dụ nhân qua lại, cố gắng nhét ngón tay vào sâu hơn. Dâʍ ɖị©ɧ phun ra chảy dọc theo kẽ tay rơi xuống sàn nhà thành một vũng nhỏ, dưới ánh đèn mờ của phòng tắm nổi lên một tầng bóng loáng. Vương Nguyên khuấy động nội huyệt, tiếng rêи ɾỉ càng nhanh, trước mặt nam nhân tự mình da^ʍ lãng tự thao lộng, lại không có chút mất tự nhiên nào--.
Y buông bỏ ngọc trụ đã hoàn toàn chào cờ lẫn bàn tay đang chơi đùa phía sau của mình ra, lung tung đem dâʍ ɖị©ɧ bôi lên điểm nổi trước ngực. Bình sinh y thích nhất là được nam nhân ôm ấp tiểu đầṳ ѵú của mình, lúc này tự mình thao hai thứ trước sau khiến đầṳ ѵú vắng vẻ, không khỏi có chút ham muốn. Đặt tay lên núm tròn hưng phấn ngứa ngáy, Vương Nguyên véo nhẹ một cái, tới rồi lại lui không ngừng bóp nắn tao đầṳ ѵú, vừa xoa vừa niết để nó trở nên ngon miệng hơn bao giờ hết, dâng đến trước mặt Vương Tuấn Khải: “Không xong. . .”
Vương Tuấn Khải vẫn theo dõi cử chỉ mê loạn phóng đãng của y, thuận thế ôm lấy y: “Làm sao vậy?”
“Một mình tôi căn bản là không. . . ah . . .đủ . .” Vương Nguyên đứt quãng nói, Vương Tuấn Khải đột nhiên sờ soạng trên người khiến y thoải mái phát điên, nơi nào tay hắn lướt qua liền nóng rực khó chịu, chỉ muốn hắn sờ lâu một chút, tốt nhất là lưu lại dấu vết của mình trên đó.
Sờ xuống cái động bên dưới đã ướt đến không còn hình dạng, Vương Tuấn Khải nhẹ cắn yết hầu Vương Nguyên: “Ôm chặt tôi.”
“Um.”
Vương Nguyên nhu thuận gật đầu, đem tay chân quấn lên người hắn, được hắn bế bổng lên, cái tay vẫn đang ở trên khe mông làm rộn suốt. Y ôm lấy đầu hắn, cảm nhận đầu lưỡi người kia không ngừng liếʍ láp l*иg ngực mình, ngậm lấy vυ' bên phải tỉ mỉ cắn liếʍ, đồng thời tách hoa cúc của y ra chuẩn bị tiến vào.
Vì toàn thân đeo bám trên người Vương Tuấn Khải nên Vương Nguyên không còn điểm trợ lực nào khác, để mặc hắn ăn tiểu tao đầṳ ѵú, đồng thời khai thông cửa huyệt bên dưới. Vương Tuấn Khải trước giờ là một tình nhân rất ôn nhu, mình thoải mái cũng không quên chăm sóc cho Vương Nguyên. Hắn cởi khăn tắm xuống, lộ ra tỷ lệ cơ thể hoàn mỹ cùng tay chân vững vàng hữu lực. Đặc biệt là thứ ở giữa hai chân hắn kia, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến một tiểu 0 mặt đỏ tim đập huống hồ là Vương Nguyên đang trực tiếp bị thứ đó cọ lên. Hô hấp y suy suyễn một chút, miệng khô lưỡi khô muốn đến mức giọng đều run rẩy, khe khẽ van nài: “Tôi muốn cậu, ngay bây giờ, tôi muốn cậu. . .”