Canh Cua Viên 2 [Khải Nguyên]

Chương 9: Oan Gia Biến Thông Gia [1]

đại. Hoan hỉ oan gia. Thẳng thắn công x tạc mao thụ. 1x1.

1.

“A. . .A. . .ưm! Chậm, chậm một chút. . .Em không chịu nổi. . .”

“Không được, anh không nhịn được, bảo bối. . .”

“Ư. . .đáng ghét. . .A. . .”

Thanh niên thở dốc đánh nhẹ lên lưng người phía trên, thân dưới bị người hung hăng thúc một cú mạnh mẽ khiến thanh niên điên đảo rên lên, thần trí bị cồn cùng tình triều mê đắm cuồng say ngang dọc, cơ thể vì men rượu và cơn chếnh choáng kí©ɧ ŧɧí©ɧ nổi lên màu sắc xinh đẹp. Vươn hai chân quấn chặt thắt lưng nam nhân, thanh niên quàng hai cánh tay trắng nõn đầy dấu hôn qua cổ hắn, dâng lên đôi môi bị hôn cắn đỏ tươi, bóng loáng nước bọt trông diễm lệ mê hoặc lên mép đối phương. Nam nhân nhanh chóng cắn lấy môi y, tham lam liếʍ mυ'ŧ mật dịch trong miệng y, đầu lưỡi nóng bỏng luồn lách chen lấn vào khoang miệng trêu chọc tới lui, khiến cho thanh niên không cách nào khép miệng, nước bọt chưa kịp nuốt một phần bị nam nhân mυ'ŧ lấy, một phần chảy theo khóe môi lăn xuống cằm, chậm rãi chạm đến l*иg ngực kích động đầy vẻ quyến rũ của y.

Y vốn dĩ động tình đến vô cùng hăng say, lúc này được nam nhân thô bạo hôn nồng nhiệt liền nhuyễn thành nước, sung sướиɠ bám chặt hắn, dùng thân thể mê người của mình liên tục cọ xát sinh ra nhiệt lượng nóng rực cho cả hai, song song đồng thời càng ra sức kẹp chặt phía sau, khiến cho cự vật thô to đáng sợ của nam nhân bị kẹp tới mức kí©ɧ ŧɧí©ɧ phát đau, một vòng lại một vòng trướng lên, nhanh chóng chen lấy nhồi chặt cúc huyệt phóng túng.

Nam nhân cường liệt cử động thắt lưng, từng lần từng lần một không ngừng đè xoáy lên nhục tràng non mịn của thanh niên, qυყ đầυ đỏ tím căng lên dữ dội như họng súng chuẩn bị phát pháo, kích thước cùng hình dạng đều có thể làm thanh niên điên cuồng, tích cực lắc lư vặn vẹo cái mông nghênh hợp cùng hắn. Nam nhân mở to hai mắt sung huyết nhìn thanh niên trong lòng mình phát tao mà phóng túng rêи ɾỉ, nhấc hai chân cậu đặt lên vai, sau đó tăng tốc đâm vào rút ra, khiến cho cả cây gậy sắt cùng với da^ʍ động đều dính dấp ướt sũng, âm thanh tiếng nước lách chách càng lúc càng nhiều. Mị thịt trong cúc hoa bị hắn mãnh thao kéo ra thụt vào, phát lãng chảy nước ròng ròng, hắn cảm nhận được da^ʍ huyệt ngày càng ướt, ướt đến mức cậu em trai của hắn bị cái động không biết xấu hổ đó phủ đầy nước, khiến hắn mất không chế cầm lấy mông cánh hoa của thanh niên, mạnh mẽ chôn côn ŧᏂịŧ vào nơi tận sâu bí mật xoay đảo liên hồi. Cúc huyệt của thanh niên bị hắn bừa bãi làm bậy, sớm đã nóng bỏng gắt gao cắn lấy côn ŧᏂịŧ không rời, bên trong từng đợt tê dại sảng khoái lan truyền đến tứ chi mềm nhũn của y, làm y chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới suýt bắn ra, nhịn không được đong đưa mông cố làm giảm tần suất kɧoáı ©ảʍ.

“Ưʍ.  . .a, đừng mà, chậm lại đi. . .A~. . .”

“Bảo bối, anh làm em không sướиɠ sao?”

“A. . .sướиɠ, quá sướиɠ. . .Ưm, hm. . .”

“Tiểu bảo bối, em thực dâʍ đãиɠ.”

“Ư. . .mau bắn vào, bắn vào bên trong em. . .tiểu dâʍ đãиɠ muốn anh làm em bắn ra nữa. . .”

Thanh niên giãy dụa lãng kêu, hướng nam nhân nói là tình nồng mật ý cùng lời mời gọi trắng trợn, trong giờ phút này như xuân dược cực mạnh đánh vào lý trí nam nhân, làm hắn hoàn toàn xóa bay chút thần thức còn sót lại, đem thanh niên đè xuống giường điên cuồng đâm rút.

“A. . .A. . .Ah. . .Đại nhục bổng tuyệt quá. . .Da^ʍ huyệt của tiểu bảo bối bị nó thao sướиɠ muốn chết rồi, Ah~ Đâm tới nơi kia. . .ưʍ. . .” Thanh niên thụ hưởng tìиɧ ɖu͙© kịch liệt lâng lâng như muốn phi thăng, trong mơ hồ nghĩ có khi nào mình bị đối phương làm chết trên giường không, thân thể cứ như đói khát thật lâu thật lâu mà vặn vẹo dưới thân câu dẫn nam nhân, miệng luôn phun ra chuỗi nhiệt khí cùng da^ʍ ngôn uế ngữ cực kỳ phong tao. Y nhếch mông tùy ý nam nhân ra ra vào vào giữa hai chân mình, nước bắn tung tóe dính dấp một mảng lớn, hai bàn tay thon dài xinh đẹp đặt lên hai đầṳ ѵú đỏ tươi, vừa xoa bóp vừa nắn nắn, liên tục ma sát lên núʍ ѵú tròn vo, nước mắt lưng tròng lớn tiếng van nài: “Mau mυ'ŧ vυ' cho em, nhanh lên. . .Ah. . .”

Nam nhân hì hụi làm việc cũng không ngừng động tác: “Tại sao?”

“Tao đầṳ ѵú của tiểu bảo bối thực ngứa. . .ưm, đau quá. ..anh đến mυ'ŧ, liền, liền thoải mái. . .Ah. . .Anh đừng giày vò em. . .” Thanh niên chống tay nâng đầṳ ѵú đến miệng hắn, nức nở nỉ non: “Thực sự rất ngứa. .! Em khó chịu. . .”

Nam nhân cười ra tiếng, như có như không vươn đầu lưỡi chạm vào núʍ ѵú run rẩy, khi thanh niên nghĩ hắn sẽ liếʍ mυ'ŧ vυ' của y thì nam nhân lại lùi ra, ba hồi bảy lượt trêu đùa cợt nhả, khiến y ngứa ngáy đến đòi mạng, vùng vẫy khóc kêu: “Ah.  .hức hức. . Anh, anh khi dễ em. . .”

“Ngoan, gọi một tiếng lão công, anh lập tức chiều ý em.”

“Lão công. . .” Thanh niên nũng nịu ngọt lịm, thanh âm mị hoặc phong tình vạn chủng, ướŧ áŧ phiếm lệ nhìn nam nhân, bờ môi bị hôn sưng sưng chu lên, vô cùng tình sắc: “Lão công~”

Nam nhân khựng lại trong tích tắc, sau đó hung hãn cắn xuống tao đầṳ ѵú phát lãng, lưu lại từng đạo dấu răng xanh xanh tím tím cùng hôn ngân sẫm màu. Thanh niên hùa theo ưỡn ngực lên để vυ' hoàn toàn nằm trong miệng hắn, sung sướиɠ kêu rên từng tiếng ngâm nga, bị hắn lật ngược lại cuồng loạn đâm rút, đầṳ ѵú vừa bị chà đạp dữ dội ma sát với mặt giường, vừa đau vừa thích khiến y chịu không được hét to, ngọc hành ‘phụt’ bắn ra ngoài, dịch trắng đυ.c nóng hổi đặc sệt dính dấp lộn xộn trên ga giường vốn đã nhăn nhúm lắm rồi.

Y vểnh cao cái mông, đong đưa qua lại như mẫu thú cầu hoan, cúc huyệt xinh đẹp trong khe mông bị nam nhân thô bạo chơi đùa, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy xuống tí tách, mị thịt lật ra không cách nào khép lại.

Nam nhân chọn đúng điểm mẫn cảm của y mà đâm thẳng tới, thanh niên liền rêи ɾỉ xụi lơ xuống, thân người đầy dấu vết kí©ɧ ŧìиɧ mãnh liệt ngã lên giường, cái mông phía sau bị nam nhân cầm lấy banh ra, hai đùi dang rộng hết cỡ tạo thành tư thế cực kỳ dụ nhân. Y luồn tay xuống phía dưới vuốt ve ngọc trụ vừa mềm xuống, một mặt rêи ɾỉ lay động cùng hắn, một mặt tự mình sờ soạng bên dưới, tay dính ướt đều là dâʍ ɖị©ɧ, sảng khoái sung sướиɠ vứt toàn bộ mọi thứ ra sau đầu, hóa thân thành một tiểu dâʍ đãиɠ đói khát tình sắc.

Nam nhân ôm thanh niên lên để y ngồi trong lòng mình, hai bàn tay chạy dọc xoa nắn thân thể mê loạn bôi đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chính y lên da thịt nóng bỏng, đầu ngón tay siết chặt vυ' nhu niết liên tục. Từ lúc hắn đổi sang tư thế ngồi, côn ŧᏂịŧ cắm càng sâu vào bên trong nội huyệt đã làm thanh niên chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ phát điên rồi, lúc này đầṳ ѵú còn bị hắn không thương tiếc sờ nắn, y lập tức khóc thét, lung tung vươn tay bắt tay tay nam nhân, cái mông lắc lư vặn vẹo nuốt côn ŧᏂịŧ, nhắm mắt kích động nói to:

“Lão công, quá sâu, quá sâu. . .Ahh~~ Em không chịu nổi, không chịu nổi, lão công. . .!”

“Thả lỏng một chút, bảo bối, em tự mình động cho lão công xem.”

“Ưm . .!” Y vội làm theo lời hắn, mông vừa động một cái, qυყ đầυ lại đυ.ng vào tuyến tiền liệt, thanh niên chống tay hai xuống giường tích cực nhấc lên hạ xuống, tiếng nước nhóp nhép nhóp nhép liên tục vang lên, dâʍ ŧᏂủy̠ theo chiều trọng lực xì xì bắn ra, làm tiểu huyệt ướt sũng mềm nhũn, nuốt côn ŧᏂịŧ càng thêm dễ dàng.

Vốn dĩ định khiến thanh niên quẫn bách cầu xin mình, nam nhân không ngờ tới cái mông da^ʍ tao của tiểu bảo bối lắc lư trước mặt mình lại gây ra hiệu ứng lớn như vậy. Côn ŧᏂịŧ trong cúc hoa chuẩn bị bùng nổ, hắn gầm nhẹ một tiếng ép thanh niên xuống giường, chọc chọc vài cái rồi rót cả vào bên trong y.

. . .

Một đêm cuồng loạn hoan ái, tỉnh dậy đầu tiên là đau nhức cả người.

Vương Nguyên rên nhẹ một tiếng, nặng nề mở mắt, trần nhà xa lạ cùng mùi *** đầy phòng nhắc nhở y chuyện xảy ra đêm qua, nhất thời cảm thấy đầu nóng hừng hực, gò má đỏ bừng như phát sốt.

Y thế nhưng lại cùng một nam nhân lăn giường! Hoa cúc cuối cùng cũng nở luôn TTATT!

Lén lút nhìn sang sườn mặt của nam nhân kia, mê muội cùng ngượng ngùng trong mắt Vương Nguyên nhanh chóng bay sạch sẽ.

Rầm.

“Ai nha________!!!”

Vương Tuấn Khải không hiểu gì cả, từ mặt đất nhảy dựng lên, nhìn thấy gương mặt quen thuộc của đối phương liền theo bản năng chỉ vào, tức tối há miệng muốn mắng. Sau đó, hắn trợn tròn mắt nhìn chính mình trần trụi khí phách và Vương Nguyên xích͙ ɭõa quấn chặt tấm chăn, toàn bộ những hình ảnh hoang dại tối qua đều ầm ầm dội tới.

[Lão công, làm em đi, làm chết em đi. . .]

[Ưʍ. . .ah. . .anh mạnh quá, tiểu dâʍ đãиɠ sướиɠ chết rồi. . .]

[Bắn vào bên trong em, lão công, cầu anh mau bắn vào bên trong em. . .]

“Ông phắc. . ..” Vẻ mặt Vương Tuấn Khải như thấy quỷ, Vương Nguyên ở đối diện cũng muôn màu muôn vẻ không kém là bao, hai người đồng loạt nhìn nhau, nhìn thấy rõ trong mắt đối phương trừ bỏ chán ghét cũng chỉ có chán ghét.

“Đồ gay chết tiệt!!!” Hai người đồng thanh nói. Vương Nguyên sửng sốt, nghiến răng nghiến lợi.

“Lão tử không phải gay!!” Cặp đôi oan gia lại cùng thốt ra, Vương Tuấn Khải kinh ngạc, bĩu môi: “Tôi không ngờ cậu lại là người như vậy!”

“Cậu thì giỏi lắm sao?! Chẳng phải lúc cắm. . .vào mông tôi thoải mái lắm hả?”

“Còn cậu? Nằm dưới thân đàn ông vặn vẹo da^ʍ kêu, chắc bị tôi làm sướиɠ lắm nhỉ, còn rêи ɾỉ liên hồi cơ mà?”

Song Vương bắn tia laze loạn xạ, bốn mắt trừng nhau tóe lửa, cùng ‘Hừ!’ một tiếng rồi quay đi.

Vương Nguyên khinh thường xoay người, tầm mắt liếc qua cái thứ nào đó hành hạ y suốt cả đêm, không tự chủ đỏ bừng mặt tức giận.

Vương Tuấn Khải liếc y một cái, thấy trên người đối phương đều là thành quả miệt mà cày cấy của mình, biệt biệt nữu nữu chửi thầm một tiếng, nhặt quần áo lên mặc vào.

Bọn họ, đêm qua cùng dự chung một buổi tiệc sinh nhật của bạn, nhà tên này lại quá xa so với nơi Song Vương đang sống, thế là hai người kè nhau về khách sạn, cũng không biết là ai bắt đầu trước mà. . .làʍ t̠ìиɦ một trận ra trò. Say rượu loạn tính quả nhiên danh bất hư truyền, có điều. . .Hai người lấm lét xanh mặt nhìn nhau, dường như muốn băm đối phương thành mảnh nhỏ. Bọn họ là oan gia được không! Ghét nhau không đủ sao còn dính phải chuyện này?!?

Trong đầu hai người lúc này đều có chung ý nghĩ: hóa ra tên kia cũng là cơ lão (gay), đến bây giờ mới biết.

Đều tại cậu ta/ hắn ta!

Vương Nguyên hậm hực muốn xuống giường mặc quần áo, chân vừa chạm đất đã nhũn ra không có lực, phía sau đau rát nóng như lửa, đoán chừng là sưng tấy lên mất rồi. Cậu âm thầm thăm hỏi tám đời tổ tông nhà Vương Tuấn Khải, cố gắng ra vẻ tự nhiên nhất, nhưng cũng không chống lại được tình trạng cơ thể mà nuốt ngược nước mắt vào trong. Vương Tuấn Khải hơi nhíu mày, vừa định mở miệng liền bị quát: “Tôi mới không cần cậu lo!!!”

Hắn nuốt lời bên môi xuống cổ họng, hừ lạnh một tiếng, nhìn Vương Nguyên đóng sập cửa chạy ra ngoài.

Người này, từ nhỏ đến lớn một chút cũng không dễ thương!