Editor: Một Đời Bình An ( Truyện chỉ được đăng tải tại s1apihd.com. )
****************
"Ngươi. . . ." Hắn tức giận đến toàn thân cơ giáp đều run rẩy, "Hừ, một ngày nào đó ta sẽ làm các ngươi trả giá đại giới."
"Không có cơ hội đó đâu!" Cổ Thư Thành cũng tiến lên một bước, đầu tiên là lo lắng quan sát em gái Lạc Anh một lần, thấy cô không có việc gì, mới gằn từng chữ một, " Mặc kệ ngươi nghĩ như thế nào, hành vi của ngươi hôm nay xúc phạm giới hạn cuối cùng của tộc ta, vô luận là Tinh Minh hay là Hồng Tinh, cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi."
"Ha ha ha ha ha......" Hắn đột nhiên nở nụ cười, toàn thân cơ giáp bị tàn phá đều run lên, "Các ngươi cho rằng, hôm nay ta tới chỉ là vì xả giận sao?"
"Ngươi có ý gì?" Đáy lòng Diêu Tư căng thẳng, đang muốn hỏi, đột nhiên bên người như có gió mạnh thổi qua, độ ấm quanh thân tăng lên.
"Điện hạ!" Lạc Anh vừa rồi còn ở trong lòng ngực của Cổ Thư Thành chợt nhào tới, dùng sức đẩy cô sang bên cạnh. Trong chớp nhoáng, cô chỉ cảm thấy trước mắt hiện lên một luồng lam quang, sượt qua trên cánh tay của Lạc Anh.
Cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy không biết từ khi nào Nguyên Hàn đã đứng ở sau bọn họ, trong tay đang nắm lấy một thanh chủy thủ* laser, vẻ mặt cười đến vô cùng đắc ý bừa bãi. Trên người hắn không có cơ giáp, chỉ mặc một thân đồng phục của Trạc Phong học viện ngày đó thi đấu cơ giáp.
(*chủy thủ: kiếm ngắn hoặc dao găm; là loại binh khí ngắn lấy đâm là chính, có thể kiêm cả chặt chém. Thích hợp cận chiến. )
Hắn vừa rồi không ở trong cơ giáp?! Sao có thể, cơ giáp sao có thể tự mình hành động?
Trên tay Lạc Anh bị cắt một dao, trực tiếp xoay người bổ qua một đạo lôi điện. Hắn lại không có nửa điểm hoảng loạn, vẫy tay một cái. Cơ giáp đen lập tức xuất hiện, đứng ở trước người hắn, chặn lại tất cả công kích.
"Cái gọi là chủng tộc mạnh nhất bất quá cũng chỉ như thế, nhớ kỹ cho ta, ngày sau Nguyên Hàn ta ắt sẽ bình định tộc ngươi!" Hắn oán hận trừng sang bên này, dáng vẻ tự tin kiên định không đổi, cùng lúc đó phía sau xuất hiện một cái động lớn, giống như mở ra không gian, trực tiếp đem hắn và cơ giáp nuốt vào.
Không gian truyền tống!
Đáy lòng Diêu Tư dâng lên một nỗi hoảng hốt trước nay chưa từng có, quay đầu sang bên cạnh lớn tiếng nói, "Bách Nhất, dùng dị năng của cậu!"
"A?!" Bách Nhất sửng sốt.
"Mau!"
"Nga!" Bách Nhất lập tức phát động đọc tâm.
Cùng lúc, phụ đề quân đúng giờ online.
【 Nguyên Hàn không biết đoạn thời gian cực khổ này rốt cuộc còn phải bao lâu nữa, nhưng hắn nhất định có thể cố nhịn qua. Cái tổ chức kia nói không sai, Huyết tộc quả nhiên là đám gia hỏa đê tiện vô sỉ, nội tâm đã sớm thối nát. Cách mạng bắt buộc phải làm... Tự ý thức. . . Không ngày. . . Tia chớp. . . Vĩnh Nhạc. . .】
Vài chữ ở cuối cô có chút không thấy rõ, Nguyên Hàn đột nhiên mở ra không gian truyền tống rồi biến mất, nhưng chỉ loáng thoáng mấy chữ kia, lại làm đáy lòng cô không khỏi nổi lên một trận hàn ý.
Vĩnh Nhạc! Lại là cái tổ chức này! Nguyên Hàn chẳng lẽ cũng là người của tổ chức này? Xem ra cho dù không phải cũng không thoát khỏi quan hệ. Không nghĩ tới sự tình lần trước trôi qua không đến một năm, bọn họ lại xông ra, rốt cuộc là ai? Lúc này bọn họ lại muốn làm gì?
"Lạc Anh, không có việc gì chứ!" Cô nâng Lạc Anh dậy, cũng không biết tên bệnh thần kinh kia chạm phải dây nào, rõ ràng biết cô là Huyết tộc, trước khi đi sao phải một hai thọc cho cô một đao? Chỉ bởi vì cô hủy bỏ tư cách thi đấu của hắn sao?
Phong cách thật cmn kỳ quái!
"Không có việc gì!" Lạc Anh lắc đầu cười cười, "Yên tâm đi Điện hạ, chỉ là bị cắt một đao mà thôi, không cần tới hai phút liền sẽ tự...... Phốc." Cô ấy còn chưa nói xong, đột nhiên há miệng phun ra một ngụm máu, ngay sau đó giống như là không ngăn được nữa, không ngừng hộc máu ra ngoài.
"Lạc Anh!" Ba người hoảng sợ, Cổ Thư Thành trực tiếp đem người ôm lên, sự bình tĩnh từ trước đến nay không còn, vẻ mặt hoảng loạn, "Sao lại thế này? Tại sao lại như vậy?"
"Miệng vết thương!" Bách Nhất trừng lớn đôi mắt, khϊếp sợ chỉ vào miệng vết thương trên tay cô ấy, "Miệng vết thương như thế nào lại. . . ."
Cô quay đầu nhìn, chỉ thấy vết thương trên cánh tay cô ấy vừa bị chủy thủ quỷ dị của Nguyên Hàn cắt ra, lại hoàn toàn không có khép lại, miệng vết thương biến thành màu lam, hơn nữa còn giống như thuốc nhuộm khuếch tán ra bốn phía, không đến một lát nửa cánh tay của cô ấy đã hoàn toàn biến thành màu lam.
"Tại sao lại như vậy...... Tại sao lại như vậy?!" Cổ Thư Thành gấp đến độ tay đều đang run rẩy, gắt gao ôm lấy người trong lòng ngực, "Anh! Anh!"
Lạc Anh hoàn toàn không cách nào trả lời, chỉ không ngừng phun máu ra, hơn nữa theo màu lam trên cánh tay càng nhiều, khí sắc của cô ấy lại càng ngày càng kém, phảng phất như sinh mệnh lực đang xói mòn từng chút một.
"Điện hạ......" Cháu trai lớn hoảng loạn ngẩng đầu nhìn cô.
"Đi, đến Hội Trưởng lão!" Diêu Tư lập tức quyết đoán, đem người kéo lên. Bên cạnh Hội Trưởng lão chính là Viện nghiên cứu chữa bệnh của Huyết tộc, bên trong có thiết bị chữa bệnh tiên tiến nhất và nhân viên nghiên cứu, nhất định có thể biết được tình huống của Lạc Anh?
"Đúng! Hội Trưởng lão!" Cổ Thư Thành lập tức phản ứng lại, bế Lạc Anh lên liền theo cô một đường chạy như điên đến Cổng tinh tế.
____________
"Thế nào?" Diêu Tư một phen giữ chặt Trưởng lão từ phòng bệnh ra, tim nhấc cao hỏi.
"Xin lỗi Điện hạ." Tứ Trưởng lão lắc lắc đầu, "Trong cơ thể cô ấy là một loại virus trước nay chưa từng thấy. Tôi. . . Tôi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy virus có thể ức chế năng lực tự lành của Huyết tộc."
"Vậy Lạc Anh cô ấy. . . Sẽ thế nào?" Đáy lòng Diêu Tư căng thẳng.
Tứ Trưởng lão than một tiếng, "Tôi cũng không rõ ràng lắm, chúng ta chỉ có thể tận lực ức chế tốc độ khuếch tán của loại virus này, nhưng là. . . Cũng không ngăn được bao lâu, nếu virus lan ra toàn thân, chỉ sợ. . . . ."
Hắn không có tiếp tục nói, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng, Lạc Anh sẽ chết!
"Điện hạ, cô ấy nhiễm loại virus này ở đâu?" Tứ Trưởng lão mang chút sốt ruột hỏi, "Tinh tế thế nhưng tồn tại virus có thể nhằm vào Huyết tộc, đây đối với Huyết tộc mà nói là một nguy cơ trọng đại, tôi cần phải thông tri cho toàn bộ Hội Trưởng lão và Bệ hạ, ngài có thể nói cho tôi tình huống cụ thể không?"
Diêu Tư gật đầu, đem chuyện phát sinh lúc nãy một chữ cũng không sót nói cho hắn.
"Đa tạ Điện hạ, tôi lập tức đi thông tri những người khác." Tứ Trưởng lão gật gật đầu, vội vã xoay người ra cửa chạy tới Hội Trưởng lão.
Diêu Tư quay đầu nhìn nhìn ba người trong phòng bệnh, tay siết thật chặt đặt ở bên người, đi vào.
Lạc Anh đã ngất đi rồi, vẫn luôn không có tỉnh, cơ hồ hơn phân nửa thân mình đều đã biến thành màu lam, bọn họ tới nơi này đã năm sáu tiếng đồng hồ, Tứ Trưởng lão cơ hồ đã đem tất cả biện pháp có thể nghĩ đến đều suy nghĩ qua rồi, thử vô số lần, lại vẫn như cũ ngay cả cô ấy cảm nhiễm bệnh gì cũng tra không ra. Chỉ có thể mặc cho màu sắc dữ tợn kia lan tràn trên thân thể cô ấy.
Cổ Thư Thành vẫn luôn ngồi ở bên cạnh nắm lấy tay Lạc Anh, mấy giờ qua vẫn luôn không nhúc nhích. Phảng phất như đã hóa đá, ngắn ngủi thời gian mấy giờ đồng hồ, dáng vẻ của hắn đã hoàn toàn thay đổi. Sắc mặt tái nhợt đến dọa người, đôi mắt hãm sâu xuống, thoạt nhìn so với người trên giường càng thêm nghiêm trọng hơn. Mặc cho các cô ở bên cạnh nói cái gì, hắn đều mang dáng vẻ thất hồn lạc phách.
"Điện hạ!" Bách Nhất thấy cô tiến vào, ánh mắt sáng lên, cả Cổ Thư Thành đang hóa đá cũng run lên, tựa hồ muốn từ miệng cô nghe được đáp án gì khác, "Tứ trưởng lão nói gì?"
Diêu Tư cắn chặt răng, gian nan lắc lắc đầu.
Ngọn lửa trong mắt "vù" một cái lụi tàn, vóc dáng cao tới 1m8 nhất thời thấp đi vài tấc, hốc mắt đỏ lên mang theo chút tuyệt vọng giữ chặt cô hỏi, "Ngài là Ngũ Đại Huyết tộc, ngài là Điện hạ của chúng ta, ngài nhất định có biện pháp đúng không? Lạc Anh. . . Lạc Anh cô ấy không thể có việc gì. Cô ấy là con nối dõi của Thư Thành, nếu cô ấy không còn, Thư Thành cũng sẽ điên...... Hắn nhất định sẽ điên mất."
"...... Thực xin lỗi!" Đầu quả tim Diêu Tư đau xót, nhất thời đáy lòng nổi lên một trận chua xót, ép đến khó chịu, cảm giác áy náy vô biên ép cho cô thở không nổi, không kìm được sinh ra một loại cảm giác tự ghét bỏ bản thân, một dao kia vốn là hướng về phía cô, nếu không phải bởi vì cô...... Nếu không phải cô đi tìm Cổ Thư Thành thương lượng...... Nếu không phải lời nói của cô. . . .
Cả căn phòng áp lực đến không thể hô hấp.
"Vì sao lại không trở về nhà?"Một âm thanh lạnh lẽo quen thuộc truyền đến, Mộ Huyền đột nhiên xuất hiện ở cửa, đánh vỡ sự yên tĩnh của cả phòng. Hắn đi thẳng đến bên Diêu Tư, "Cô đã đáp ứng ta, vì sao. . . ."
Hắn đi đến một nửa, lại dừng lại, dường như phát giác ra bầu không khí trong phòng, ấn đường nhăn lại, dừng lại bước chân, ánh mắt mang theo quan tâm nhìn cô, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Diêu Tư đè nén cảm xúc đã thật lâu, nháy mắt tìm được nơi phát tiết, rốt cuộc nhịn không được phun trào, "Lão ba. . . ." Cô theo bản năng kéo lấy ống tay áo hắn, như là bắt lấy hi vọng cuối cùng, rõ ràng không muốn khóc, nhưng nước mắt muốn ngăn cũng không ngăn được, chen nhau chảy ra ngoài.
"Làm sao vậy?" Mộ Huyền dừng một chút, ôm chặt con non trước mặt, sắc mặt tức khắc trầm đến dọa người, "Từ từ nói, rốt cuộc làm sao vậy?"
"Lão ba...... Mộ...... Mộ Huyền......" Diêu Tư muốn mở miệng,lại bị khủng hoảng tràn đầy đáy lòng và áy náy lấp kín, không ngăn được nước mắt.
"Nghe lời, ta ở đây!" Mộ Huyền vỗ vỗ sau lưng con non nhà mình, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy con non nhà minh khóc, khóc đến nỗi hắn không biết phải làm thế nào, khóc đến hắn. . . Muốn gϊếŧ người, "Chậm rãi nói."
Mộ Huyền lúc này mới nhìn đến nhửng người khác trong phòng, đặc biệt là Lạc Anh trên giường toàn thân gần như đã biến thành màu xanh. Sắc mặt nhất thời phát lạnh, buột miệng thốt ra, "Tận thế virus!"
"Bệ hạ nhận thức loại virus này!" Bách Nhất là người đầu tiên phản ứng lại, kinh ngạc nhìn về phía Mộ Huyền, nhất thời cũng đã quên lễ nghi gì đó, trực tiếp vọt lên, ngay cả cháu trai lớn cũng quay đầu qua.
"Lão ba?" Diêu Tư từ trong lòng ngực hắn ngẩng đầu lên, ngay cả nước mắt đều ngừng rơi.
"Mộ Huyền." Hắn lại lần nữa sửa đúng, sờ sờ đầu cô, thuận tiện đem nước mắt của cô từng chút một lau khô, "Ta không thích." Hắn nghiêm túc nói với cô một câu, mới mở miệng nói, "Ta đích xác gặp qua loại virus này, thật lâu trước kia."
Cổ Thư Thành đứng lên, mang chút thấp thỏm cùng do dự còn có hoảng loạn nhìn về phía Mộ Huyền, "Vậy...... Bệ hạ, ngài. . ."
"Người biết phường pháp chữa loại virus này không?" Diêu Tư tiếp lời hắn hỏi, theo bản năng bắt được ống tay áo của hắn, cả hô hấp cũng đình chỉ trong chớp mắt.
"Ừm, rất dễ giải." Mộ Huyền gật đầu, quay đầu nhìn thoáng qua ba cặp mắt đang tràn đầy ngôi sao nhỏ lấp lánh, nhíu nhíu mày, sờ sờ đầu con non nhà mình, "Cô bởi vì cái này mà không trở về nhà ăn cơm?" Còn khóc thành như vậy.
*************************
Ảnh minh họa chủy thủ:Hết chương 105.