Editor: Một Đời Bình An ( Truyện chỉ được đăng tải tại s1apihd.com. )
Diêu Tư theo bản năng muốn dẫn dắt cổ năng lượng kia nghiệm chứng một chút,khác với ngày trước chỉ cần tâm niệm vừa động là tự động dâng lên, lúc này dị năng mới xuất hiện trong cơ thể cô lại không có phản ứng, vô luận cô dẫn động như thế nào thì một chút phản ứng cũng không có, hơn nữa tia năng lương kia nhỏ cực kì.
Diêu Tư thử vài lần, cuối cùng từ bỏ, quay đầu tiếp tục chờ mong nhìn cháu trai lớn.
Ước chừng qua năm phút đồng hồ thời gian, hắn rốt cuộc mở mắt.
"Thế nào thế nào?" Bách Nhất nôn nóng là người thứ nhất vây lại, "Thấy được sao?"
"Thấy được!" Hắn gật đầu, biểu tình có chút cổ quái.
"Nhìn được cái gì, mau nói."
"...... Ta nhìn thấy cậu thi cuối kỳ, thi được 25 điểm."
". . . ." Sắc mặt Bách Nhất cứng đờ, "Cậu xem cái này làm gì?" Thi không tốt, trong lòng hắn cũng khó chịu được chưa? "Thử lại, thử lại!"
Lần thứ hai......
"Thấy được sao?"
"Thấy được!"
"Nhìn thấy gì, nói nhanh lên......"
"Cậu cùng Dụ Vang cược, muốn thắng được bảng ký tên của trận thi đấu kia trong tay hắn, thua!"
". . . . ."
Lần thứ ba......
"Thấy được sao?"
"Nhìn thấy ba ngày sau, cậu bị Tinh sủng của nhà hàng xóm cắn một ngụm."
"......"
Lần thứ tư......
"Thấy được gì?"
"Cậu một lát ra cửa, rớt xuống mương..."
"...... ."
Lần thứ năm......
"Thấy được gì?"
"Nhìn thấy cậu......
"Đủ rồi!" Bách Nhất một đầu hắc tuyến, "Cậu không có việc gì đi xem tương lai của lão tử làm gì?"
"Ta đã nói rồi, nhìn thấy thứ gì là không thể khống chế." Cháu trai lớn thở dài, buông tai.
"Thôi thôi. . . ." Diêu Tư 囧囧 tiến lên, cắt ngang hai đứa bạn tốt, "Tim không thấy manh mối cũng không sao, dù sao chúng ta cũng chỉ là thử một chút mà thôi."
"Điện hạ, thực xin lỗi, là tôi vô năng." Vẻ mặt cháu trai lớn áy náy.
"Nói ngốc cái gì đó! đây không phải cậu sai." Diêu Tư vỗ vỗ vai hắn, "Huống hồ cho dù cậu thấy dược tương lai có liên quan tới Nguyên Hàn, cũng chỉ có thể tăng nhiều khả năng tìm được người, hắn cũng sẽ không từ bầu trời rơi xuống. . . . Ơ, trên bầu trời đó là cái gì?"
Chỉ thấy trên không trung một cái điểm nhỏ màu xanh càng lúc càng lớn, thẳng hướng về phía ba người các cô rơi xuống, bên tai nhất thời vang lên một trận tiếng gió phần phật.
"Cẩn thận!" Lạc Anh kinh hô một tiếng, lôi kéo mọi người vội vàng thối lui về phía sau vài bước.
Ngay sau đó ầm vang một tiếng, mặt cỏ bọn họ vừa mới đứng nháy mắt bị nổ tung, tạo ra một hố lớn sâu mấy mét. Một cơ giáp màu đen huyền cao cỡ ba người lập tức xuất hiện trước mặt bọn họ
"Nguyên hàn!"
Đệch, có cần chuẩn như vậy hay không, hắn thực sự từ trên trời rơi xuống a!
"Ba tên Huyết tộc đê tiện các ngươi quả nhiên ở chỗ này." Bên trong cơ giáp đen truyền tới âm thanh quen thuộc của Nguyên Hàn, lại mang theo tràn đầy hận ý cùng tức giận, cánh tay cơ giáp bên phải của hắn đang cầm lưỡi hái màu lam kia, lạnh lùng liếc mắt nhìn bên này một cái, "Hừ, hôm nay ta phải báo mối thù ngày trước các ngươi khinh ta."
Nói rồi lưỡi hái trong tay hắn vung lên, bay thẳng về phái các cô vọt tới.
"Điện hạ!" Lạc Anh cả kinh, trực tiếp gọi ra lôi quang liền xông ra ngoài, trong lúc nhất thời ánh điện lập loè, tựa như từng sợi roi điện hương tới Nguyên Hàn phản công lại, hai người đánh thành một khối.
Diêu Tư thật sự là bị sự xuất hiện đột ngột của Nguyên Hàn làm cho hoảng sợ, lại lần nữa vì chỉ số thông minh của hắn mà cảm thấy bi ai một phút đồng hồ.
Người này không phải bệnh thần kinh, hắn nha, rõ ràng là não tàn! Hăn có biết chính mình hiện tại đang bị toàn tinh tế truy nã hay không, không trốn đi cho tốt, vậy mà còn chủ động xuất hiện chạy tới tìm cô trả thù.
"Cháu trai lớn, thông tri Hội Trưởng lão, mau!" Diêu Tư quay đầu nhìn về phía Cổ Thư Thành."
"Vâng." Hắn sửng sốt, lập tức phản ứng lại, mở quang não ra nhanh chóng phát ra mấy tin tức.
Bọn họ hiện tại tuy không ở Hồng Tinh, nhưng với khoa học kỹ thuật của tinh tế, chờ viện binh tới cũng không mất năm phút, chỉ cần em gái Lạc Anh chống được qua năm phút đồng hồ này. . . .
Một tiếng ầm vang lên.
Lưỡi hái trong tay Nguyên Hàn đột nhiên bắn ra một đạo lam quang, bay thẳng về phía Lạc Anh, lôi điện quanh thân Lạc Anh bị đánh tan, lực cực lớn đem Lạc Anh cô ấy đẩy lên trên mặt đất.
"Anh!"
"Em gái Lạc Anh!"
"Lạc Anh!"
Đáy lỏng Diêu Tư căng thẳng, sao có thể, rõ ràng lúc trước chiếc cơ giáp kia còn không chịu được một đạo lôi điện của Lạc Anh.
Lúc này mới mấy tháng, sao có thể đột nhiên liền thăng cấp.
"Ha ha ha ha...... Các ngươi còn tưởng rằng, Tia chớp của ta vẫn là cơ giáp của ba tháng trước sao?" Nguyên Hàn cười đến càn rỡ, tay nắm lưỡi hái, "Dám Huyết tộc đê tiện các ngươi, cả tinh tế không ai dám động các ngươi, không đại biểu rằng thế gian không có công đạo. Hôm nay ta sẽ vì chính mình lấy lại công đạo."
Người này có bệnh à! Như thế nào còn có loại "khắp thiên hạ đều sai, chỉ mình ta là công chính" này đây?
Hắn nói xong, vung tay lên,một đạo lam quang như cũ lại lần nữa hướng về phía Lạc Anh bay qua. Lúc này Lạc Anh có chuẩn bị, hóa roi điện thành roi dài đánh về phía lam quang, trực tiếp đánh lệch công kích của đối phương, chỉ là lôi quang cũng giảm đi một nửa.
Ba người Diêu Tư bọn họ xem đến hãi hùng khϊếp vía. Cứ tiếp tục như vậy cho dù Lạc Anh có thể kiên trì đến khi Hội trưởng lão đuổi tới, cũng sẽ bị thương. Cô theo bản năng muốn dùng phản dị năng với Lạc Anh để lên giúp một phen, lại phát hiện trừ bỏ lúc nãy khi cháu trai lớn sử dụng dị năng có tia dị năng không thể thuyên chuyển ra kia, thì trong cơ thể trống rỗng không có xuất hiện dị năng nào khác.
Sao lại thế này? Kỹ năng bị động của cô mất đi hiệu lực? Cmn! Loại thời khắc mấu chốt này.
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Dị năng của cháu trai lớn là biết trước, của Bách Nhất là đọc tâm, bốn người bọn họ, người duy nhất có lực chiến đấu, cũng chỉ còn lại em gái Lạc Anh. Mắt thấy hai người chiến đấu ngày càng gắt gao.
Cơ giáp của Nguyên Hàn rõ ràng là đã thăng cấp qua, ngay cả lưỡi hái màu lam kia cũng càng ngày càng sáng, mơ hồ có xu thế biến thành màu đỏ, lưỡi đao nhẹ nhàng huơ một cái, trên mặt đất xuất hiện một cái khe. Em gái Lạc Anh từ lúc bắt đầu cùng với cơ giáp có lực lượng ngang nhau, đến hiện tại chỉ có thể bị động ngăn cản công kích của đối phương, tránh thương đến ba người phía sau.
Diêu Tư xem đến hãi hùng khϊếp vía, đột nhiên Nguyên Hàn nhảy lên một cái bay về phía không trung, lưỡi hái trong tay đồng thời phát ra mấy chục đạo ánh sáng, trực tiếp đánh về phía bọn họ.
"Đậu!" Diêu Tư vì lo lắng cho em gái Lạc Anh, nhịn không được mắng to một câu, "Nhảy cao như vậy cũng không sợ trẹo chân sao!"
Cô vừa dứt lời, cơ giáp trên không trung công kích đến một nửa chợt dừng một chút, chân phải trầm xuống, rơi xuống dưới.
Đậu đậu đậu!
Thật sự bị trẹo rồi! Diêu Tư lập tức hưng phấn, cơ giáp gặp nạn trời cũng giúp ta.
Cơ giáp đen kia lại ở không trung xoay người một cái cực kỳ xinh đẹp, vững vàng ngừng ở trên mặt đất. Sao không ngã chết ngươi đi! Cô nhịn không được tiếp tục rủa, "Biết đáp xuống đất ghê gớm lắm a, cũng không sợ té trên đất bằng."
Mới vừa nói xong, cơ giáp kia dường như trúng tà, dưới chân vừa trợt, bùm một cái, té ngã trên đất bằng.
(⊙ o ⊙)
Thật sự ngã!
Xem ra kỹ thuật thao tác cơ giáp của người này cũng chẳng ra sao a.
"Như thế nào không ngã vào trong ao."
Đông! Mới vừa bò dậy, cơ giáp đột nhiên ngửa đầu rớt vào hồ nước bên cạnh!
Diêu Tư: "......"
Cổ Thư thành: "......"
Bách Nhất: "......"
Lạc Anh: "......"
Ba người đồng loạt quay đầu nhìn cô.
"Điện... hạ?"
"Ta. . . Ta cũng không biết chuyện gì?" Diêu Tư so với ba người họ càng ngu người, đây rốt cuộc là sao thế này? Khi nào thì miệng cô lại lợi hại như vậy? Cơ giáp kia trúng tà? Sao cô nói cái gì, nó liền làm cái đó a?
"Nếu không...... Ta thử lại?" Cô xem xét bên kia cơ giáp đã nhảy ra khỏi hồ nước, mang chút chột dạ nói một câu, "Khụ, cái đó. . . Ngâm nước không sợ bị chạm điện sao?"
Cô vừa mới dứt lời, trên tay trái của cơ giáp đen chợt tách vài tiếng, hiện lên một luồng điện, vốn tay phải và tay trái cùng nhau nắm lưỡi hái chợt giống như mất đi động lực, rũ xuống.
Thật. . . Thật sự bị chạm điện?!
(⊙_⊙)
"Tiện nhân ngươi, rốt cuộc đã làm gì với cơ giáp ta?" Nguyên Hàn cũng phát hiện không thích hợp, nháy mắt kéo dài khoảng cách ra vài mét, cơ giáp lạnh lùng nhìn chằm chằm bên này, vì cái gì tay trái Tia chớp lại không động đậy, chuyện này không có khả năng."
Ta cũng không biết a, chàng trai trẻ!
"Điện hạ, xin ngài tiếp tục nói. Đừng có ngừng!" Cổ Thư Thành là người đầu tiên từ trong sự kiện quỷ dị này tỉnh lại, hai mắt tỏa sáng nhìn cô.
"Phải nha Điện hạ!" Bách Nhất cũng hưng phấn, "Dùng miệng của ngài, nói chết hắn nha!"
". . . . ." Ách, sao lại cảm thấy các người cổ vũ cứ quái quái nơi nào?
Nguyên Hàn đã hoàn toàn nổi giận, "Ta gϊếŧ các ngươi!" Cơ giáp nhất thời vang lên âm thanh ong ong, hắn trực tiếp kéo xuống tay trái đã mất đi động lực, một tay giơ lên liêm đao đã biến thành màu đỏ, mấy chục đạo ánh sáng giống như kim đâm thẳng lại đây.
Em gái Lạc Anh lập tức kết thành một tấm lưới điện chắn ở phía trước, hai người đánh đến càng thêm khí thế ngất trời, Diêu Tư ở phía sau thường thường chọt thêm một câu. Tình thế bất ngờ xoay chuyển.
"Một lần phóng nhiều ánh sáng như vậy, không sợ một cây cũng cắm không trúng à."
Sau đó. . . . Thật sự không trúng!
"Kim loại là dẫn điện, mặc cơ giáp không sợ sét đánh sao?"
Sau đó. . . Thật sự bị sét đánh!
"Không hiểu vì sao lại có người chọn cái lưỡi hái dài như vậy làm vũ khí, chuôi đao vướng phải chân làm sao bây giờ?"
Sau đó. . . Hắn thật sự vướng vào té thành tư thế chó ăn c*t!
"Lưỡi đao của lưỡi hái là hướng vào trong a, đặt ở bên hông như vậy, không sợ cắt trúng trứng sao?"
Sau đó . . . Hắn cắt vào đùi rồi, à cơ giáp không có trứng!
o(>﹏