Đóng Cửa Ngồi Trong Nhà, Hoạ Trên Trời Rơi Xuống

Chương 3

Kỳ thật sau khi thời kỳ tu chân sụp đổ thì rất lâu sau cái gọi là " giang hồ hiệp khách" mới xuất hiện, quyền ngự trị thiên hạ quay trở về triều đình. Khắp nơi bắt đầu đồn thổi tu tiên thật ra là loại ma đạo lừa người không nên tin, những tu tiên giả còn lại người thì cố gắng tu luyện phi thăng làm tiên không thì cũng giàu có thọ qua trăm tuổi, phần lớn còn lại tu vi thấp hơn đã sớm từ bỏ con đường này dần dần về sau còn rất ít tu tiên giả lại vớt vát lại được sự tôn trọng nhờ mê tín từ dân chúng, còn được ngô hoàng đón vào cung làm quốc sư đức cao vọng trọng, nghe thật nực cười.

Cẩm Ngân ôm lấy Trúc Hùng dỗ dành nửa ngày, hứa sẽ bảo các đệ tử khác đi chặt gấp đôi số trúc về cho nó ăn nó mới chịu ngừng kêu khóc. Mặc dù ôm cục bông thoải mái thật nhưng chẳng ai thích ôm một cục bông vừa ồn ào vừa ướt nhẹp cả.

Đuổi được Trúc Hùng đi rồi cơn buồn ngủ lại kéo tới, ban nãy nháo thành một đoàn đem cả phòng của y đập hết, hai thằng nhóc này..

" Sư tổ!!"

Cẩm Ngân vừa đặt được lưng xuống giường lại bị tiếng la hét làm cho inh tai nhức đầu, y ngay cả ngồi dậy cũng lười:

" Chuyện gì nữa?"

" Sư tổ! Tứ sư thúc về rồi kìa! Còn dẫn theo một đám người lạ hoắc!"

Cẩm Ngân lười biếng trở người nằm nghiêng qua một bên đưa lưng về phía ngoài, nhàn nhạt nói:

" Mặc kệ nó đi, dám cho người vào thì chắc đã có sẵn tiền phòng tri trả cho bổn môn rồi..."

Giọng nói càng ngày càng nhỏ cư nhiên đã ngủ mất, đệ tử kia bất đắc dĩ muốn đóng cửa lại cho y thình lình bị một bàn tay chặn lại.

Nam nhân một thân y phục hoa lệ, mày kiếm sắc nhọn lóe lên khí tức áp bức " Ta muốn gặp sư phụ."

Đệ tử kia khó xử " Ách, tứ sư thúc, sư tổ đã nghỉ ngơi...."

Chưa dứt lời nam nhân đã hất văng tên phiền phức này ra, trực tiếp đi thẳng đến giường Cẩm Ngân. Gã đứng cạnh thành giường, im lặng nhìn người đã ngủ say trên nhuyễn tháp, vẫn là bộ dạng tùy tiện không chút phòng bị như năm nào, bởi vì Cẩm Ngân nằm nghiêng nên dù từ phía sau nhìn vào vẫn có thể thấy rõ thân hình thon dài hấp dẫn, cánh mông dưới lớp sa y mỏng manh tròn trịa vểnh cao chẳng khác nào tự mình bày ra thịt tươi mời gọi dã thú. Nam nhân hơi rũ mi mắt, vươn bàn tay đầy vết sẹo ẩn vuốt nhẹ đôi môi thắm sắc, đột nhiên đôi môi vốn mím chặt hé ra cắn lấy đầu ngón tay làm gã giật mình.

Cẩm Ngân hơi hé mắt, thủy quang phủ một tầng không phân rõ cảnh vật làm dung mạo vốn bình thường lại có sức hút riêng, môi nhếch lên " Nặc Phong, ngươi vẫn nghịch ngợm thế."

Đáy mắt Nặc Phong thoáng lên tia kinh ngạc, rất nhanh chuyển thành nóng rực như lửa ôm lấy Cẩm Ngân mạnh bạo đè y xuống, không giống Hữu Tư Tuyệt đầy bá đạo càn quấy y đến thất điên bát đảo, Nặc Phong chỉ đơn giản ôm lấy Cẩm Ngân, ôm rất chặt như muốn đem y khảm vào người mình lại không nói lời nào. Cẩm Ngân bất đắc dĩ dựa đầu vào ngực gã:

" Mấy năm không quay về, ngươi gần đây thế nào?"

Mắt Nặc Phong đầy sủng nịnh giọng lại lạnh nhạt vô cùng " Thu quốc sớm đã đổi chủ mới, hoàng đế còn trẻ nhưng biết lấy quốc gia đại sự làm trọng, rất tốt."

Nặc Phong là đệ tử nhỏ nhất trong bốn đệ tử y thu nhận, nhìn có vẻ lạnh nhạt kỳ thực là đứa nhỏ dễ bị kích động, mười mấy năm trước vừa kết kim đan liền nói muốn giúp nước cứu dân, bỏ lại chuyện tu luyện mà rời Thanh Trường Cung đi đến hoàng thành phồn hoa, phấn đấu nỗ lực trở thành quốc sư của Thu quốc. Tuy rằng Cẩm Ngân không ưa mấy cái thế lực triều đình nhưng Nặc Phong là đứa ngoan nhất trong bốn đứa, ít ra sẽ không lao vào y hết hôn lại sờ như tên nào đó vừa bị đuổi đi!

" Hoàng thành thay chủ nhân chắc ngươi rất mệt"

" Nghĩ đến sư tôn liền không mệt nữa."

"..." Cẩm Ngân hai tay cầm hai bên má Nặc Phong kéo giãn ra, nghiến răng nghiến lợi " Ngươi từ đâu học được trò tán tỉnh này hả?"

Nặc Phong nắm lấy cổ tay y, cúi xuống hôn cánh môi nộn nộn giống như cánh chuồn lướt qua mặt nước, nhẹ nhàng nhưng khiến lòng người rung động. Cẩm Ngân hừ lạnh đè gáy Nặc Phong xuống chủ động kéo nụ hôn này càng sâu, môi mỏng của gã kéo lên nụ cười như có như không, bàn tay từ sau hông Cẩm Ngân lại mò về trước vuốt ve bắp đùi non mềm, ngón tay chuẩn xác di động trên cánh hoa đỏ rực xăm bên trên.

" Hữu Tư Tuyệt đến gặp người sao?"

Cẩm Ngân cắn nhẹ môi dưới của gã một cái kết thúc nụ hôn dài, không chút chột dạ cười:

" Sao ngươi biết được?"

Nặc Phong vừa bực mình vừa thương yêu sư tôn không có tiết tháo này, đành véo nhẹ eo y biểu hiện sự bất mãn:

" Trên thân thể người lưu lại ma khí của hắn."

Cẩm Ngân trợn trắng mắt " Mấy đứa nghiệt đồ các ngươi có đứa nào không lưu lại mùi trên người ta?"

"..."

Được rồi, không thể so đo độ mặt dày với sư tôn.

Nặc Phong bất đắc dĩ chuyển chủ đề " Ta có mang hoàng đế Thu quốc đến cho người xem thử"

Cẩm Ngân nhướn một bên lông mày " Ngươi bắt cóc hoàng đế đến cho vi sư xem không sợ bị chém đầu sao?"

Nặc Phong lắc đầu " Không phải, là hắn tự đòi theo"

Cẩm Ngân cười cười " Có phải mỹ mạo như hoa? Vô cùng tuấn mỹ không?"

Nặc Phong "..."

Sư tôn, người lại muốn làm trò gì?