Đế Nô

Chương 38: Đại điện play

Kiều Vũ Huyền đẩy cửa trắc điện ra, một cơ thể trần trụi đang dùng tư thế tiêu chuẩn của nô ɭệ quỳ gối cạnh cửa, y vứt bỏ tâm tình phiền muộn đi đến một bên giường nệm, ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo Hách Liên Diễm lại đây, bưng điểm tâm trên bàn đặt xuống mặt đất, vỗ vỗ mông tiểu nô ɭệ nói: "Chắc là bệ hạ vẫn còn chưa ăn sáng đúng không, đây là đồ mà buổi sáng thảo dân dùng thừa, bây giờ liền thưởng bệ hạ ăn."

"Tạ chủ nhân ban thưởng." Nhìn điểm tâm chủ nhân đặt ở trên mặt đất, Hách Liên Diễm khom lưng cúi đầu liếʍ lên.

Kiều Vũ Huyền một bên thưởng thức Hách Liên Diễm cánh mông, một bên cố ý nhục nhã nói: "Bệ hạ, thảo dân nghe nói... Chỉ có chó mới có thể ăn đồ thừa của chủ nhân, vậy vì sao bệ hạ cũng ăn thế này?"

Khuôn mặt Hách Liên Diễm đỏ bừng, nuốt điểm tâm xuống mới nói: "Bởi vì nô ɭệ chính là một con chó mà chủ nhân nuôi..."

"Ha ha ha, bệ hạ đừng nên nói đùa, bệ hạ chính là người đứng đầu vạn dân, sao có thể là chó của thảo dân chứ?"

"Nô ɭệ... Nô ɭệ chính là một con chó, chó của chủ nhân... Gâu gâu."

Kiều Vũ Huyền nhướng mày cười nói: "Bệ hạ đây là đang cầu xin thảo dân, muốn làm một con chó của thảo dân sao?"

Hách Liên Diễm đỏ mặt lắc lắc mông, lại cúi đầu cọ cọ giày Kiều Vũ Huyền: "Dạ, cầu xin chủ nhân nhận lấy con chó hoang này."

Nhìn vua của một nước vẫy đuôi lấy lòng bên chân, Kiều Vũ Huyền cười vỗ vỗ dưới cánh mông dưới bàn tay, chỉ chỉ cái đĩa điểm tâm trên mặt đất, mở miệng nói: "Bệ hạ đúng thật là có thiên phú làm chó, bảo bối mà sáng sớm gia thưởng cho ngươi đâu, bài xuất ra đi."

"Dạ..." Hách Liên Diễm tách hai chân ra, c̠úc̠ Ꮒσα nhắm ngay cái đĩa trên mặt đất, duỗi tay rút nút bịt trong c̠úc̠ Ꮒσα ra, theo động tác rút ra, hỗn hợp tϊиɧ ɖϊ©h͙ và nước da^ʍ đang chứa trong lỗ nhỏ chảy vào cái đĩa... Một ổ mùi vị thối nát tràn ra khắp nơi trong không khí.

Kiều Vũ Huyền duỗi chân đá đá cái đĩa kia, tà ác cười nói: "Vừa rồi gia thấy ngươi khó nuốt nên cho ngươi thêm chút sữa bò, ăn đi."

Hách Liên Diễm ngẩn người, sau đó cúi đầu tiếp tục liếʍ láp mâm điểm tâm, nghĩ đến chính mình đường đường là vua của một nước, bây giờ lại giống như một con chó nuốt đống điểm tâm trộn lẫn với tϊиɧ ɖϊ©h͙ này, còn có nước da^ʍ từ trong c̠úc̠ Ꮒσα mình chảy ra, rõ ràng là vô cùng nhục nhã, nhưng dưới háng lại cứng đến lợi hại.

"A, đồ đê tiện, ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng có thể phát nứиɠ." Kiều Vũ Huyền dùng một chân đá Hách Liên Diễm ngã lăn, dẫm lên ©ôи ŧɧịt̠ nhếch lên của hắn nhục nhã nói.

"Ưm chủ nhân......" Côи ŧɧịt̠ của Hách Liên Diễm bị dẫm chặt dưới chân Kiều Vũ Huyền càng thêm cứng ngắc, nhịn không được xoắn hạ thể cọ xát đế giày Kiều Vũ Huyền.

Kiều Vũ Huyền nhìn cây gậy càng ngày càng phình to ở dưới chân, cười cười ngồi trở lại ghế dựa, vươn một chân nói: "Đồ đê tiện, hôm nay gia thưởng cho ngươi, tự mình cọ ra đi."

"A a... Ưʍ... Tạ ơn chủ nhân... A a..." Hách Liên Diễm nghe vậy vội vàng quỳ bò qua, ôm cái chân đang vươn ra của Kiều Vũ Huyền cọ vào dưới háng chính mình, không ngừng xoay mông, dùng ©ôи ŧɧịt̠ cọ xát đế giày Kiều Vũ Huyền, một lát sau từng đợt từng đợt chất lỏng màu trắng phun trào mà ra...

Hách Liên Diễm bắn tinh xong không kịp rửa sạch chính mình, vội vàng dùng miệng liếʍ sạch sẽ giày của chủ nhân: "Hạ Nô tạ ơn chủ nhân ban thưởng."

Kiều Vũ Huyền nâng cái chân kia lên, đá đá ©ôи ŧɧịt̠ đã dần mềm xuống của Hách Liên Diễm: "Bệ hạ thật đúng là vừa da^ʍ vừa tiện, chỉ một chân cũng có thể tự mình chơi đến sướиɠ như vậy, ngươi nói xem ngươi có tiện hay không?"

Hách Liên Diễm cảm thấy thẹn cúi đầu, uy rằng hắn đã sớm bị Kiều Vũ Huyền đυ. chín, nhưng loại từ ngữ dâʍ đãиɠ kiểu này hắn vẫn không thể nói ra miệng.

Kiều Vũ Huyền biết rõ tính tình của tiểu nô ɭệ nhà mình, cũng không cưỡng ép hắn, cúi đầu nhìn ©ôи ŧɧịt̠ đang nhếch lên giữa háng mình, duỗi tay túm chặt đầu tóc Hách Liên Diễm, trực tiếp đi tới hướng cánh cửa có thể thông đến Cửu Long điện.

Kiều Vũ Huyền đẩy cửa hông ra, quả nhiên sau khi hạ triều, lúc này Cửu Long điện không có một bóng người, y túm đầu tóc của Hách Liên Diễm đẩy người vào trên long ỷ, cầm lấy mấy cây bút lông trên long án ném cho hắn nói: "Hôm nay gia không muốn thấy máu, tự mình khuếch trương đi."

Hách Liên Diễm bị ném ở trên long ỷ, nhìn cái ghế dựa tượng trưng quyền lợi tối cao dưới thân, nghĩ đến ngày thường chính mình đều ngồi ở trên cái ghế này ra lệnh, hôm nay lại cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, cho dù biết trong điện chỉ có hắn và Kiều Vũ Huyền hai người, nhưng hắn vẫn không khỏi xấu hổ, cả người đỏ bừng.

Nhìn Kiều Vũ Huyền đã đi xuống phía dưới, Hách Liên Diễm nâng hai chân lên đặt trên hai tay ghế dựa, mở rộng nơi riêng tư ra, sau khi cầm lấy một cây bút lông bỏ vào trong miệng liếʍ ướt mới chậm rãi cắm vào c̠úc̠ Ꮒσα, lại cầm lấy cây thứ hai... Cứ lặp lại như thế, cho đến khi cắm vào toàn bộ năm cây bút lông mới dừng tay.

Mà ©ôи ŧɧịt̠ mới chỉ phóng thích một lần của Hách Liên Diễm lúc này lại vểnh cao, chịu đựng du͙© vọиɠ nói với Kiều Vũ Huyền: "Ha a a... Chủ nhân, nô ɭệ đã khuếch trương xong... Ưʍ..."

Kiều Vũ Huyền làm lơ Hách Liên Diễm rêи ɾỉ, sửa sửa quần áo trên người, nghiêm trang nhìn đế vương trên long ỷ: "Bệ hạ đang làm gì vậy? Làm phiền bệ hạ giải thích cho thảo dân một chút"

Hách Liên Diễm nhìn chủ nhân một thân hoa phục, quân tử như ngọc, lại cúi đầu nhìn thân thể trần trụi của mình, hai chân banh rộng, c̠úc̠ Ꮒσα còn cắm bút lông, giống như là loại kĩ nữ hạ tiện nhất... Sự tương phản mãnh liệt này cùng với hậu huyệt song song kí©ɧ ŧɧí©ɧ, làm ©ôи ŧɧịt̠ Hách Liên Diễm hưng phấn phát đau, run run rẩy rẩy mở miệng nói: "Trẫm... Trẫm đang khuếch trương c̠úc̠ Ꮒσα của mình, c̠úc̠ Ꮒσα da^ʍ của trẫm nhịn không được phát nứиɠ muốn bị đυ., không biết công tử có thể hỗ trợ quản giáo nó hay không?"

Kiều Vũ Huyền tà mị cười, nhấc chân đi lên bậc thang, tát lên ©ôи ŧɧịt̠ đang nhếch lên của Hách Liên Diễm mấy cái, khảy khảy mấy cây bút lông trong c̠úc̠ Ꮒσα nói: "Thật muốn kêu đám đại thần kia tiến vào nhìn xem, Hoàng đế bệ hạ ngày thường kiêu căng ngạo mạn, lại là một con chó hoang thích bị người chà đạp, tự mình cắm chính mình mà ©ôи ŧɧịt̠ cũng có thể cứng ngắc như vậy." Nói xong một phen nắm lấy năm cây lông bút, không chút lưu tình nhanh chóng thọc vào rút ra.

"A a a, quá nhanh, chủ nhân... Không... Không cần a a..." Cả người Hách Liên Diễm bị bút lông chơi đến run rẩy, nhịn không được kêu lên. Kiều Vũ Huyền nhìn Hách Liên Diễm bị ȶᏂασ nước mắt nước mũi giàn giụa, một phen rút bút lông trong lỗ nhỏ của hắn ra, cởi bỏ qυầи ɭóŧ, nắm chặt ©ôи ŧɧịt̠ lớn của mình cắm vào nguyên căn.

"A a a... Ưʍ... sâu quá, chủ nhân, cắm hỏng rồi a a..."

"Đồ đê tiện, kẹp chặt cho gia" Bàn tay Kiều Vũ Huyền đánh bạch bạch vào trên mông Hách Liên Diễm, nhanh chóng ȶᏂασ vào rút ra, mỗi một lần đều thọc vào điểm mẫn cảm của hắn.

"Ha a a..." Hách Liên Diễm bị đυ. hai mắt thất thần, miệng vô ý thức rêи ɾỉ, đôi tay nắm chặt ở hai sườn long ỷ, cảm giác cả người đều bị khảm vào trên ghế.

Ở trong Cửu Long điện tượng trưng cho quyền lợi ngập trời, nhìn chúa tể của một quốc gia tách đùi nằm dưới háng chính mình tùy ý mình bắt nạt, ©ôи ŧɧịt̠ Kiều Vũ Huyền lại lớn thêm vài phần, duỗi tay hung hăng bóp chặt cây gậy đang nhếch lên giữa hai chân Hách Liên Diễm: "Đồ đê tiện, thích bị nam nhân đυ. đến vậy sao?"

Du͙© vọиɠ bị cắt đứt, Hách Liên Diễm khó chịu vặn người: "Ưm a a... Nô ɭệ chỉ thích bị chủ nhân đυ., chỉ có chủ nhân mới có thể đυ. nô ɭệ..." Kiều Vũ Huyền nghe thấy đáp án vừa lòng, lại ý xấu lấp kín đầu ©ôи ŧɧịt̠ trên tay, càng thêm nhanh chóng thọc vào rút ra.

"Ha a a... Chủ nhân, cầu ngài..." Hách Liên Diễm liều mạng vặn vẹo thân thể, hy vọng người trước mắt có thể khai ân cho chính mình phóng thích.

Không để ý tới người dưới thân đau khổ cầu xin, ngón tay gắt gao lấp kín đầu ©ôи ŧɧịt̠ tiểu nô ɭệ, ước chừng sau ba lần chơi hắn mới buông ©ôи ŧɧịt̠ đã sắp cứng đến muốn nứt ở trong tay ra....

"A a a..." Trong nháy mắt Kiều Vũ Huyền buông ra, Hách Liên Diễm tay chân run rẩy bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệch, đại não trống rỗng hôn mê ở trên long ỷ.

Nhìn tiểu nô ɭệ bị đυ. ngất, Kiều Vũ Huyền thỏa mãn cắn một ngụm trên cánh môi hắn, bế Hách Liên Diễm đang hôn mê lên, một đường che che dấu dấu về tới đế tẩm.

---

Editor: Đẩy nhanh tốc độ lấp cho xong bộ này, còn tới 5 bộ đang chờ tui hiuhiu :((((