Đế Nô

Chương 10: Mút Ꮯôn Ŧhịt̠

"Dạ, chủ nhân" Hách Liên Diễm nhịn xuống vết roi nóng rát trên người, lập tức bò về phía trước, dùng miệng cởϊ qυầи lót chủ nhân, thả ©ôи ŧɧịt̠ đang bừng bừng phấn chấn ra, lập tức bị nghiệt căn thô to không chút khách khí tát vào trên mặt, làm cho vài giọt chất nhầy chảy ra từ đầu ©ôи ŧɧịt̠ cũng bắn tung tóe trên mặt.

Cúi người xuống, dùng miệng liếʍ ướt dọc theo cán ©ôи ŧɧịt̠, sau đó mới thả lỏng yết hầu, chậm rãi ngậm toàn bộ ©ôи ŧɧịt̠ vào, đâm thẳng vào sâu trong cổ họng, mấy cọng lông ©ôи ŧɧịt̠ cũng chui vào lỗ mũi Hách Liên Diễm, trong xoang mũi đều là hương vị của Kiều Vũ Huyền, Hách Liên Diễm biết đã nuốt tới gốc rễ rồi, vì thế buộc chặt khoang miệng, một bên nuốt một bên dùng đầu lưỡi bao lấy liếʍ lên xuống.

Kiều Vũ Huyền bị hầu hạ rất sảng khoái, tùy tay vỗ vỗ cái đầu dưới háng, dưới chân chà đạp ©ôи ŧɧịt̠ của Hách Liên Diễm, Hách Liên Diễm bị dẫm vừa đau vừa sướиɠ, thân ©ôи ŧɧịt̠ rất nhanh đã trở nên cứng rắn dưới chân Kiều Vũ Huyền, nhưng bị ©ôи ŧɧịt̠ lớn của Kiều Vũ Huyền lấp đầy trong cổ họng, cũng chỉ có thể phát ra tiếng nức nở rách nát.

Nhìn Hách Liên Diễm bị dẫm khiến bắp đùi không ngừng run rẩy, nước da^ʍ nhão dính dính da^ʍ trên thân ©ôи ŧɧịt̠ theo mã mắt không ngừng nhỏ giọt, Kiều Vũ Huyền biết Hách Liên Diễm đã sắp nhịn không được, ác ý cười, duỗi tay bắt đầu véo nặn đầṳ ѵú Hách Liên Diễm, y thích nhìn bộ dáng Hách Liên Diễm phát nứиɠ dưới bàn tay mình, còn phải chủ động đưa ©ôи ŧɧịt̠ đến dưới chân mình mặc cho mình đùa giỡn.

Hách Liên Diễm bị lấy lòng, nâng chân đạp lên gốc rễ của Hách Liên Diễm, đứng lên dưới háng đưa đẩy, duỗi tay bắt lấy mái tóc Hách Liên Diễm. Hách Liên Diễm biết rõ đây là Kiều Vũ Huyền muốn đυ. miệng mình, vì thế vội vàng thả lỏng yết hầu, tùy ý Kiều Vũ Huyền đột nhiên rút ra lại đột nhiên thọc vào, toàn bộ cổ họng bị xem như c̠úc̠ Ꮒσα để nam nhân tùy ý cᏂị©Ꮒ, hai hòn trứng dái của Kiều Vũ Huyền "bạch bạch" đánh vào trên cằm, toàn bộ khuôn mặt đều bị lông ©ôи ŧɧịt̠ cọ xát.

Sau một lúc lâu, Kiều Vũ Huyền rốt cuộc mới bắn ra trong miệng Hách Liên Diễm, Hách Liên Diễm vội vàng ngậm lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong miệng, há miệng cho chủ nhân nhìn, thấy Kiều Vũ Huyền gật đầu mới dám nuốt vào, ngay sau đó lại thuần thục đem ngậm ©ôи ŧɧịt̠ của Kiều Vũ Huyền vào trong miệng, cẩn thận liếʍ láp sạch sẽ, sau đó mới nói với Kiều Vũ Huyền: "Hạ Nô tạ ơn chủ nhân ban thưởng, tạ ơn chủ nhân sử dụng Hạ Nô."

Tiết dục xong, tâm trạng Kiều Vũ Huyền lập tức tốt lên không ít, hạ mắt nhìn Hách Liên Diễm quỳ trên mặt đất, nhìn ©ôи ŧɧịt̠ sưng to phát tím giữa hai chân hắn, nghiền ngẫm nói: "Đồ đê tiện, muốn bắn không?"

"Muốn, cầu...Hạ Nô cầu xin chủ nhân...ban thưởng." Hách Liên Diễm sớm đã nghẹn tới cực hạn, nhưng không có mệnh lệnh của Kiều Vũ Huyền, đừng nói tự bắn tinh, ngay cả sờ cũng không dám sờ một chút, chỉ có thể cắn răng gắt gao nhẫn nại.

Kiều Vũ Huyền sờ sờ Hách Liên Diễm đầy đầu mồ hôi lạnh, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia ôn nhu, nhấc chân nhẹ dẫm vài cái nói: "Bắn đi."

"A..." Kiều Vũ Huyền vừa dứt lời, du͙© vọиɠ đang kiềm nén của Hách Liên Diễm lập tức bắn ra dưới chân chủ nhân, vành mắt hắn đỏ hồng: "Hạ Nô tạ ơn chủ nhân ban thưởng...Tạ ơn chủ nhân...."

Nghe Hách Liên Diễm nhỏ giọng lẩm bẩm, trái tim Kiều Vũ Huyền hơi hơi nhói lên một chút, đây là tiểu nô ɭệ mà hắn đã sủng ái năm năm, rốt cuộc nhịn không được kéo Hách Liên Diễm dưới chân ôm vào trong ngực, vỗ vỗ...

Thời gian phảng phất đứng lại, cho đến khi có người nhẹ nhàng gõ cửa, Huyền Nhất mở cửa rồi quay lại bẩm báo: "Thiếu gia, là người mà đại lão gia phái tới, hỏi ngài muốn dùng cơm chiều ở đâu?"

Nghe thấy giọng nói dò hỏi của nô tài bên ngoài cửa, cơ thể Hách Liên Diễm cứng đờ, làm tư nô, hắn nhất định phải hầu hạ bên cạnh chủ nhân, nhưng mà hắn vừa mới bị biếm xuống làm tiện nô, nếu Kiều Vũ Huyền nếu là đi chính sảnh dùng cơm, hắn phải tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bò đi...

Cảm giác được thân thể cứng đờ của tiểu nô ɭệ trong lòng ngực, Kiều Vũ Huyền thở dài, rốt cuộc vẫn là không đành lòng làm nhục hắn trước mặt người khác, vỗ vỗ đầu Hách Liên Diễm, nói với nô tài ở bên ngoài: "Dọn ở Huyền Nhạc cư đi, nói với thúc phụ, ta sẽ không ăn cơm với người."

............

Nhìn người hầu lục tục tiến vào chia thức ăn, Hách Liên Diễm đỏ mặt quỳ gối bên chân Kiều Vũ Huyền, tuy rằng có bình phong che chắn, nhưng Hách Liên Diễm cả vẫn là khẩn trương đến run rẩy, Kiều Vũ Huyền vừa định trêu ghẹo hắn hai câu, liền thấy Hách Liên Diễm bỗng nhiên cúi người xuống, liếʍ láp một bãi tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên mặt đất.

"Hạ Nô đáng chết, làm bẩn mắt chủ nhân, thỉnh chủ nhân trách phạt." Hắn vội vàng liếʍ sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên mặt đất, thỉnh tội nói.

Kiều Vũ Huyền nhìn tư thế hèn mọn như vậy của Hách Liên Diễm, nào còn tâm tư muốn trách phạt gì nữa, nhưng ngoài miệng lại không buông tha: "Đương nhiên phải phạt, ngươi cho rằng cái tội tự tiện trốn đi của ngươi cứ như vậy là xong rồi sao? Trước tiên hầu hạ gia dùng cơm, buổi tối lại thu thập ngươi." Y phất tay làm người hầu vừa mới tiến vào đều lui ra ngoài.

"Vâng," Nghe tiếng bọn họ lục tục lui ra ngoài, Hách Liên Diễm âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, bò đến bên người Kiều Vũ Huyền hầu hạ.