Kiều Vũ Huyền nhai đồ ăn, trêu ghẹo nhìn Hách Liên Diễm đang trần trụi, còn có vật nhỏ bị chính mình bắt nạt đến thảm giữa hai chân hắn, bỗng nhiên giác đồ ăn trong miệng...không ăn ngon như Hách Liên Diễm...
Kiều Vũ Huyền ăn no nhìn Hách Liên Diễm, đứng dậy múc một chén cháo đặt ở dưới chân, nói với Hách Liên Diễm: "Ăn đi."
Hách Liên Diễm nhìn chén cháo trên mặt đất, ngẩn ra một chút, đúng rồi, theo quy định của Kiều phủ, tiện nô cần phải quỳ xuống đất liếʍ thức ăn, nhìn cái chén bên chân chủ nhân, Hách Liên Diễm chậm rãi cúi xuống người, khuất nhục vươn đầu lưỡi...
"Được rồi!" Một chân đá chén cháo văng ra, Kiều Vũ Huyền nhìn tư thế Hách Liên Diễm ăn cơm giống như một con chó, không chỉ có không có kɧoáı ©ảʍ khi nhục nhã, trong lòng ngược lại trở nên chua xót, nhìn ánh mắt thắc mắc của Hách Liên Diễm, Kiều Vũ Huyền biệt nữu nói: "Gia quên mất, bây giờ ngươi là một tên tội nô, cứ ở đói trước đi."
Tính khí của Kiều Vũ Huyền vô cùng kỳ quái, ngày thường còn xem như ôn tồn lễ độ, nhưng một khi động tới chuyện tình dũ thì sẽ thích bạo ngược đùa bỡn, thích nhìn bộ dáng đau đớn muốn chết của nô ɭệ ở dưới háng mình.
Nhìn Hách Liên Diễm thuận theo quỳ trên mặt đất, mãnh thú ẩn nấp trong lòng Kiều Vũ Huyền ngo ngoe rục rịch, đứng dậy lấy một cái hộp từ trong ngăn tủ, "cạch" một tiếng, ném ở giữa hai chân Hách Liên Diễm, nói: "Gia đi tắm, về phần ngươi, trước khi gia trở về, đặt cái thứ đồ chơi này ở nên nó nên ở, sau đó ở trên giường chờ gia."
Khuôn mặt Hách Liên Diễm đỏ lên: "Dạ, chủ nhân."
Đầu tiên, Hách Liên Diễm lấy ngọc thế trong hộp ra, bỏ vào trong miệng liếʍ ướt một chút, không có sự cho phép của Kiều Vũ Huyền, Hách Liên Diễm không dám tự tiện lấy viên ngọc ở trong c̠úc̠ Ꮒσα ra, đành phải cắn răng đem ngọc thế trong tay trực tiếp thọc vào c̠úc̠ Ꮒσα, khiến cho viên ngọc bên trong trực tiếp bị đẩy vào nơi sâu nhất trong vách thịt.
Trong miệng ngậm một cái nút bịt miệng, nước miếng dọc theo khuôn miệng bị mở lớn chảy ra, nút bịt còn nối với một xợi dây xích phía trên gắn hai cái kẹp, bị Hách Liên Diễm nhẫn tâm kẹp ở trên núʍ ѵú, một cái kẹp khác trên dây xích kéo dài đến giữa hai chân Hách Liên Diễm, gắt gao kẹp chặt hai hòn trứng dái yếu ớt tinh hoàn, dây xích chỉ dài đến như vậy, Hách Liên Diễm không muốn nước miếng chảy ra chỉ có thể nâng cao đầu phải, núʍ ѵú cùng trứng dái lập tức bị liên lụy, liên tục tra tấn mấy điểm mẫn cảm trên người...
Kiều Vũ Huyền sau khi tắm gội trở về, nhìn đến chính là Hách Liên Diễm thuận theo quỳ gối trên giường, sụp eo, cái mông nâng cao, bị dây xích trên người tra tấn đến phát run, c̠úc̠ Ꮒσα phía sau không biết là hưng phấn hay là đau đớn mà lúc đóng lúc mở.
Kiều Vũ Huyền thảnh thơi đi đến mép giường, ©ôи ŧɧịt̠ nửa ngạnh dưới háng trực tiếp xuyên qua nút bịt miệng thọc căng cái miệng Hách Liên Diễm, sau đó không nhanh không chậm vươn tay, dọc theo c̠úc̠ Ꮒσα Hách Liên Diễm vuốt ve, trong chốc lát giật nhẹ cái kẹp trên trứng dái, thỉnh thoảng lại nắn bóp cái vυ' đã bị kẹp như thịt cắt lát kia.
Cho đến khi ©ôи ŧɧịt̠ dưới háng đã được Hách Liên Diễm hầu hạ đến đứng thẳng, mới đột nhiên rút căn ngọc thế trong c̠úc̠ Ꮒσα Hách Liên Diễm ra, không có bôi trơn, không có khuếch trương, trực tiếp thô bạo đυ. vào, trước nay Kiều Vũ Huyền ở trên giường đều không phải là người biết thương hoa tiết ngọc, càng sẽ không quản nô ɭệ dưới thân có thoải mái hay không.
"Ưʍ... A... Chủ nhân," Đột nhiên bị ȶᏂασ vào, Hách Liên Diễm phát ra một tiếng kêu thảm, gân xanh nảy lên, ©ôи ŧɧịt̠ của Kiều Vũ Huyền sau khi cương cứng giống như một cánh tay của trẻ con, c̠úc̠ Ꮒσα Hách Liên Diễm trong một năm không được sử dụng nháy mắt bị xé rách, bị chủ nhân dùng ©ôи ŧɧịt̠ cứng rắn như bàn ủi tùy ý nghiền áp chinh phạt, hung ác thọc ra một cái động.
Kiều Vũ Huyền nhìn Hách Liên Diễm giống như đang bị khai bao một lần nữa, tâm tình rất tốt, hung hăng quăng mấy cái tát lên mông Hách Liên Diễm, ©ôи ŧɧịt̠ lớn rút ra toàn bộ lại hung hăng thọc vào: "Đồ đê tiện, kêu lên cho gia!"
Hách Liên Diễm biết Kiều Vũ Huyền thích nhìn bộ dáng bị đυ. đến phát nứиɠ của hắn, vì thế nhịn xuống cảm giác xấu hổ, lớn tiếng rêи ɾỉ: "Ưʍ...A a... đυ. vào rồi, ©ôи ŧɧịt̠ bự của chủ nhân ȶᏂασ sâu quá...A Diễm chịu không nổi...Chủ nhân."
Quả nhiên, Kiều Vũ Huyền bị tiểu nô ɭệ dâʍ đãиɠ dưới thân lấy lòng: "Ha ha...Cú© Ꮒσα da^ʍ của A Diễm nhà chúng ta thật là thoải mái, vừa chặt vừa ướt." Kiều Vũ Huyền cảm giác ©ôи ŧɧịt̠ dưới háng giống như là đang ngâm mình dòng suối nước nóng, thịt da^ʍ ấm áp gắt gao cuốn lấy ©ôи ŧɧịt̠ lớn bừng bừng phấn chấn của y...
Kiều Vũ Huyền được hầu hạ thoải mái, đè chặt cơ thể đang run rẩy dưới háng, đẩy hung ác đυ. cᏂị©Ꮒ, nhìn Hách Liên Diễm bị ȶᏂασ đến nước mắt nước mũi giàn giụa, thịt ruột đều bị lật ra ngoài, Kiều Vũ Huyền tàn nhẫn cười cười, một phen túm dây xích trên ngườiHách Liên Diễm, càng kéo càng chặt...
"A a a núʍ ѵú muốn rớt...Đau quá a a..." Bị răng cưa trên dây xích hung hăng kẹp lấy núʍ ѵú và ©ôи ŧɧịt̠ dưới háng, theo độ buộc chặt của Kiều Vũ Huyền, Hách Liên Diễm đau đớn chỉ có thể nỗ lực ưỡn người, c̠úc̠ Ꮒσα không ngừng co chặt...
Phía sau, Kiều Vũ Huyền bị cái lỗ chặt cứng của Hách Liên Diễm kẹp đến thoải mái, nghe người dưới thân đứt quãng rêи ɾỉ hô đau, cảm thấy vô cùng sảng khoái, ©ôи ŧɧịt̠ chôn trong c̠úc̠ Ꮒσα lại lớn thêm một vòng, lỗ nhỏ của Hách Liên Diễm bị căng đến cực hạn, thịt xung quanh miệng c̠úc̠ Ꮒσα đều trở nên trắng bệch.
"Tiểu kỹ nữ, gia đυ. ngươi thoải mái không, hửm?" Kiều Vũ Huyền vô cùng sảng khoái.
"A a thoải mái...A...Côи ŧɧịt̠ lớn của chủ nhân đυ. chết A Diễm rồi...A Diễm thật sướиɠ..." Mặt Hách Liên Diễm đỏ lên, phía trước phía sau đều bị đùa bỡn, vừa đau vừa sảng, nước mắt chảy đầy mặt.
"Thoải mái còn không biết tạ ơn? Còn muốn ta dạy ngươi sao!" Kiều Vũ Huyền quăng một cái tát ở trên mông Hách Liên Diễm.
"A ưʍ...A Diễm tạ...A...Tạ ơn chủ nhân sử dụng...nô ɭệ bị chủ nhân đυ. xuyên...a a a"
Lực kéo dài của Kiều Vũ Huyền luôn luôn kinh người, huống chi lúc chạng vạng còn phát tiết một lần ở trong miệng Hách Liên Diễm, cho đến khi đυ. người dưới thân đến nghẹn ngào, phát ra tiếng khóc thút thít than nhẹ, mới gầm nhẹ bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào c̠úc̠ Ꮒσα.
Đêm khuya tĩnh lặng, Kiều Thanh Sơn vừa mới làm xong chuyện mà hoàng đế giao cho, nghĩ muốn đến nhìn xem cái tên nô ɭệ to gan lớn mật rời nhà kia rốt cuộc trông như thế nào, mà đáng giá để Kiều Vũ Huyền đối xử đặc biệt khai ân giữ lại tính mạng.
Nhưng mới vừa rảo bước vào Huyền Nhạc cư, liền nghe được trong phòng Kiều Vũ Huyền truyền đến tiếng đυ. cᏂị©Ꮒ "bạch bạch bạch", cùng với tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ của Hách Liên Diễm, khuôn mặt già của Kiều Thanh Sơn đỏ lên, vội vàng rời đi, nhưng mà, sao ông lại cảm thấy giọng nói kia có hơi quen tai, giống như thường xuyên nghe thấy, nhưng lại không nghĩ ra...