Hách Liên Diễm cười khổ nhìn quần áo sang quý trên người, cho dù hắn đã ở tận lực thích ứng, nhưng làm một đế vương kia ngạo khí và tôn nghiêm vẫn làm Hách Liên Diễm cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhìn xung quanh sương phòng không toàn, Hách Liên Diễm cắn răng, nhanh chóng cởi sạch quần áo trên người, mở rộng hai chân, cái mông chu lên cao, để lộ nơi riêng tư, dập đầu run rẩy nói: "Hạ Nô Lăng Diễm thỉnh an chủ nhân, xin chủ nhân trách phạt"
Kiều Vũ Huyền nhấc chân dẫm chặt cái đầu trên mặt đất, chậm rãi nói: "Không vội, gia tới kinh thành là để xem hoa đăng, không có thời gian lãng phí trên người con chó như ngươi, tội của ngươi chúng ta chậm rãi tính sau, bây giờ...Im mồm".
Bị dẫm đạp lên đầu, cơ thể Hách Liên Diễm run lên nhè nhẹ, nhưng tâm trạng bực bội, bất an trong một năm này lại ngoài ý muốn bình tĩnh trở lại: "Chủ nhân...Hạ Nô biết sai, cầu ngài..."
"Bốp", Kiều Vũ Huyền giơ một chân đá vào trên mặt Hách Liên Diễm, giơ tay ra hiệu hắn câm mồm: "Quả nhiên là do rời nhà lâu rồi sao, giống như một con chó hoang không có dạy dỗ, nghe không hiểu gia nói cái gì có phải hay không?"
"Hạ Nô biết sai." Giọng nói Hách Liên Diễm run rẩy.
Nhìn Hách Liên Diễm quỳ trên mặt đất run bần bật, tâm trạng Kiều Vũ Huyền tốt lên không ít, bàn chân dọc theo cần cổ Hách Liên Diễm trượt xuống dưới, dừng lại ở hai giữa đùi, đá đá c̠úc̠ Ꮒσα bởi vì lo lắng mà không ngừng co rút của Hách Liên Diễm, nói: "Cái lỗ nứиɠ này chắc đã lâu chưa được rửa sạch nhỉ?"
"Hạ Nô đáng chết, Hạ Nô có tội." Nghe Kiều Vũ Huyền không có chút phập phồng hỏi chuyện, cơ thể Hách Liên Diễm run rẩy.
Kiều Vũ Huyền chỉ chỉ ấm trà trên bàn, "Rót vào."
"Chủ...Chủ nhân...Cầu...Cầu ngài, đừng ở chỗ này, cầu ngài..." Hách Liên Diễm nhìn theo vị trí ngón tay Kiều Vũ Huyền chỉ, liên tục dập đầu cầu xin.
"Hử? Sao vậy? Chỉ mặc quần áo có một năm đã không nhận ra mình là cái thứ gì sao?" Nhìn Hách Liên Diễm không chịu lập tức phục tùng mệnh lệnh, Kiều Vũ Huyền ác liệt cười cười: "Nào, nói một chút xem, ngươi là cái thứ gì? Lăng công tử của ta..."
Nghe câu nói hơi mang chút trào phúng của Kiều Vũ Huyền, Hách Liên Diễm xấu hổ, đôi mắt đỏ bừng, chủ nhân hỏi chuyện lại không dám không đáp, cảm thấy thẹn nói: "Hạ Nô là tư nô của chủ nhân...Là một con chó của chủ nhân..."
"Rất tốt, gia còn tưởng rằng chỉ mới rời nhà một năm mà ngươi đã không biết chính mình là cái thứ gì." Kiều Vũ Huyền vỗ vỗ mặt hắn nói.
Kiều Vũ Huyền nhìn Hách Liên Diễm đang vô cùng xấu hổ, lại nghiền ngẫm cười cười: "Nếu biết rõ chính mình là một con chó, như vậy... Ngươi nói cho gia nghe một chút, gia chơi một con chó, chơi lúc nào, chơi ra sao còn cần phải có sự đồng ý của con chó như ngươi sao?"
"Không...Không cần...Chủ nhân." Hách Liên Diễm run rẩy nói, ngẩng đầu nhìn Kiều Vũ Huyền đang ngồi ở ghế trên chờ đợi động tác của mình, tuyệt vọng cầm lấy ấm trà trên bàn, ngưỡng mặt nằm xuống, hai cái đùi tách rộng sang hai bên, nơi riêng tư lõα ɭồ, chậm rãi đưa miệng bình trà đến trước c̠úc̠ Ꮒσα của mình, dưới ánh mắt trào phúng của Kiều Vũ Huyền, dùng sức thọc vào, nước trà nóng rực nháy mắt đã chảy vào chỗ sâu nhất trong c̠úc̠ Ꮒσα, độ ấm nóng bỏng kia hung hăng tra tấn vách trong yếu ớt.
Cho đến khi đã rót sạch một ấm trà vào trong c̠úc̠ Ꮒσα, Hách Liên Diễm mới rút miệng bình trà ra, sau đó giơ cao hai chân, dùng sức áp xuống cái bụng đang quặn đau không thôi, đưa nơi riêng tư đến trước mặt chủ nhân, nức nở nói: "Hạ Nô...tạ...chủ nhân...ban thưởng nước trà".
Nghe Hách Liên Diễm nói, Kiều Vũ Huyền vẫn chưa lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt càng thêm châm chọc nhìn chằm chằm c̠úc̠ Ꮒσα Hách Liên Diễm.
Theo ánh mắt của Kiều Vũ Huyền, Hách Liên Diễm ngắm ngắm ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ đang đứng thẳng giữa hai chân, nhắm mắt che lại, khó khăn nói: "Hạ Nô chưa được chủ nhân cho phép, đã tự tiện...phát nứиɠ, thỉnh chủ nhân dạy dỗ".
Đúng vậy, Hách Liên Diễm cương cứng, ©ôи ŧɧịt̠ giữa hai chân thẳng tắp sưng to đứng thẳng, năm năm dạy dỗ, thân thể hắn từ sớm đã không thể rời khỏi chủ nhân đùa bỡn nhục nhã, tuy rằng biết tất cả những chuyện này đều là do nam nhân trước mắt tạo thành, nhưng việc chính mình mới chỉ bị đùa giỡn một lát đã nứиɠ lên vẫn làm cho Hách Liên Diễm hổ thẹn tới cực điểm.
Kiều Vũ Huyền ngồi trên ghế vừa lòng nhìn tiểu nô ɭệ dưới chân, bất luận là vẻ mặt khuất nhục, vành mắt phiếm hồng, ©ôи ŧɧịt̠ đang phát da^ʍ, hoặc là...nô ấn chỗ đáy chậu, Kiều Vũ Huyền thừa nhận, giờ phút này, hắn đã bị tiểu nô ɭệ này lấy lòng rồi.