Kiều Vũ Huyền dựa người lên giường nệm, nâng hai chân đặt trên cái bụng đang gồ cao lên của Hách Liên Diễm, vừa lòng nhìn tiểu nô ɭệ dưới chân, chậm rãi nói: "Thưởng cho ngươi bình trà này là để giúp ngươi nhớ lại xem mình là cái thứ gì, bây giờ bắt đầu, gia hỏi, ngươi đáp".
Hách Liên Diễm: "Dạ, chủ nhân"
Kiều Vũ Huyền im lặng một lúc lâu mới nói: "Một năm trước vì sao tự ý rời đi?"
Hách Liên Diễm nhìn Kiều Vũ Huyền, há miệng thở dốc, chậm rãi nói: "Một năm trước nhận được thư gọi về gấp từ trong nhà, không kịp...giải thích với ngài."
"Không kịp?...Lăng Diễm, ngươi và ta tốt xấu gì cũng là chủ nô năm năm, ngươi cho rằng gia tin sao?" Kiều Vũ Huyền lười biếng cười, đánh gãy lời Hách Liên Diễm muốn nói.
"Nô...Nô..." Hách Liên Diễm muốn giải thích, rồi lại không dám nói ra tình hình thực tế.
"Như thế nào? Nghĩ không ra cái cớ nào nữa?" Kiều Vũ Huyền đợi nửa ngày cũng không nghe thấy đáp án, không khỏi cả giận nói: "Hay là cảm thấy làm chó cho gia đủ rồi nên muốn đi làm chó cho kẻ khác!?"
"Không, chủ nhân! Hạ Nô chỉ muốn làm chó của ngài, chỉ làm chó cho một mình ngài!" Nhìn Kiều Vũ Huyền đang vô cùng phẫn nộ, Hách Liên Diễm sốt ruột nói.
Kiều Vũ Huyền là người thông minh cỡ nào chứ, năm năm ở chung, y từ sớm đã nhận ra được Hách Liên Diễm không phải chỉ là một tên nô ɭệ bình thường như vậy, thậm chí y đã làm tốt chuẩn bị có một ngày chính mình sẽ mất đi hắn, nhưng một năm trước, sau khi Hách Liên Diễm thật sự mất tích, Kiều Vũ Huyền vẫn là phát điên tìm kiếm... Lẳng lặng nhìn Hách Liên Diễm đang quỳ trên mặt đất hoảng loạn không thôi, trời biết lúc vừa mới thấy hắn, chính mình có bao nhiêu vui vẻ, đó là niềm vui khi đã mất đi lại tìm về được...
Nhưng mà... Kiều Vũ Huyền quay đầu nhìn áo gấm bị Hách Liên Diễm vứt trên mặt đất, nghĩ đến bộ dáng cao ngạo không thể xâm phạm khi vừa mới lên lầu kia, Hách Liên Diễm như vậy, y chưa bao giờ thấy qua, lóa mắt đến như vậy, làm người ta không dám nhìn thẳng, Kiều Vũ Huyền đau đầu xoa xoa mày, chính mình...Thật sự còn có thể giữ lại hắn sao?
...
Bị chủ nhân đạp ở dưới chân nửa ngày, Hách Liên Diễm rốt cuộc nhịn không được run rẩy ra tiếng, xin tha với Kiều Vũ Huyền: "Chủ...Chủ nhân...Hạ Nô thật sự nhịn không được, cầu ngài cho phép...A a..."
Kiều Vũ Huyền bị giọng nói cầu xin của Hách Liên Diễm cắt đứt suy nghĩ, cúi đầu xem xét Hách Liên Diễm mồ hôi lạnh đầm đìa, nội tâm thầm than nói: "Lăng Diễm, mặc kệ ngươi là ai, đời này, ngươi đều chỉ có thể là của ta! Chẳng sợ sẽ huỷ hoại ngươi!"
"Đứng lên, mặc quần áo vào, cùng ta trở về." Làm xong quyết định, tâm trạng Kiều Vũ Huyền nháy mắt đã thông suốt, đá đá Hách Liên Diễm dưới chân.
Hách Liên Diễm rõ ràng tính tình của Kiều Vũ Huyền, sau khi biết y sẽ không cho mình phun nước trà ra, đành phải cắn răng bò dậy từ trên mặt đất, nhặt từng cái từng cái quần áo mặc lên người.
Ngắm Hách Liên Diễn đau đến sắc mặt trắng bệch, đầy mặt mồ hôi lạnh, Kiều Vũ Huyền tâm tình tốt nhắc nhở: "Lát nữa lúc ra ngoài nhớ đuổi hai tên nô tài của ngươi đi... Tuy nhiên, nếu ngươi không ngại bị nô tài của mình thấy bộ dáng đê tiện của ngươi thì gia cũng không phản đối ngươi mang theo bọn họ."
Hách Liên Diễm đang mặc quần áo, tay dừng một chút: "Dạ, chủ nhân."
Hắn hiểu ý trong câu nói này, nhưng hắn không dám cự tuyệt, cũng không muốn cự tuyệt, xa cách một năm, đến hôm nay nhìn thấy Kiều Vũ Huyền, Hách Liên Diễm lập tức đã biết chính mình muốn cái gì, hắn sẽ không rời đi...
Tống cổ Tiểu Hạ Tử về cung, Hách Liên Diễm biết rõ Tiêu Túc tuyệt đối sẽ không rời đi, liền bảo hắn ẩn thân ở chỗ tối, dù sao bộ dáng hạ tiện của chính mình, hắn cũng đã nhìn suốt năm năm...
Một đường đi theo Kiều Vũ Huyền ra cửa lớn, lên chiếc xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn, nhìn ánh mắt ra lệnh của Kiều Vũ Huyền, Hách Liên Diễm đỏ mặt, cởϊ qυầи áo vừa mới khoác lên người, dựa theo tư thế tiêu chuẩn của nô ɭệ quỳ xuống, đưa hạ thể tới bên chân chủ nhân, lại ưỡn hai núʍ ѵú trước ngực đến trong tay chủ nhân, thuận tiện cho chủ nhân tùy lúc đùa bỡn giải buồn.
Kiều Vũ Huyền duỗi chân giẫm giẫm ©ôи ŧɧịt̠ đã gục xuống giữa hai chân Hách Liên Diễm, vừa lòng nghe thấy tiếng rên kìm nén của nô ɭệ, cười cười xoa bóp núʍ ѵú Hách Liên Diễm: "Xem ra vẫn còn nhớ quy củ."
Nói xong y giơ tay kéo xuống một viên ngọc hình trứng bên hông mình, ném vào giữa hai chân đang tách ra của Hách Liên Diễm: "Thưởng cho ngươi viên ngọc này, tránh việc ngươi phun nước da^ʍ là dơ xe ngựa của gia."
Đầṳ ѵú vốn là nơi mẫn cảm, huống chi vẫn đang bị chủ nhân của hắn bóp véo, Hách Liên Diễm nhịn không được rêи ɾỉ: "A...Tạ ơn chủ nhân đã thưởng."
Hách Liên Diễm duỗi tay nhặt lên viên ngọc giữa hai chân, xoay người quỳ sát, triển lãm c̠úc̠ Ꮒσα ra trước mặt chủ nhân, chậm rãi đẩy viên ngọc vào sâu bên trong vách ruột, chặn kín một đám nước trà ở bên trong, không dám chảy ra một giọt.
Nhìn Hách Liên Diễm ngoan ngoãn thuận theo, Kiều Vũ Huyền gợi lên một nụ cười tàn nhẫn, cầm lấy hai cái đai lưng từ bên cạnh đống quần áo kia. Nhìn động tác của Kiều Vũ Huyền, trong lòng Hách Liên Diễm có chút bất an, nhưng làm nô ɭệ lại không dám phát ra một chút âm thanh dò hỏi nào.
"Chắp hai tay ra phía sau đi." Kiều Vũ Huyền lên tiếng mệnh lệnh.
"Dạ, chủ nhân." Hách Liên Diễm không dám chần chờ, lập tức tuân theo mệnh lệnh chắp tay ra sau.
Kiều Vũ Huyền cầm lấy một cái dây lưng, gắt gao bó chặt đôi tay Hách Liên Diễm, lại lấy ra một cái dây lưng khác, dưới ánh mắt hoảng sợ của Hách Liên Diễm, che lại đôi mắt hắn.
"Chủ...Chủ nhân." Hách Liên Diễm bất an nói.
Cột chắc hai cái dây lưng, Kiều Vũ Huyền duỗi tay vỗ vỗ mặt Hách Liên Diễm, không để ý đến hắn đang bất an, đá đá phần bên trong đùi của hắn, ý bảo hắn tách hai chân ra, liền đạp lên ©ôи ŧɧịt̠ mềm mại giữa hai chân hắn.
Nghe không thấy, nhìn không thấy, Hách Liên Diễm đành phải hít sâu một hơi, áp chế nội tâm sợ hãi, theo động tác trên chân chủ nhân mà chậm rãi mở đùi ra, lại lần nữa đem ©ôи ŧɧịt̠ tượng trưng cho tôn nghiêm của nam chân đưa xuống dưới chân, để chủ nhân tùy ý giẫm đạp đùa bỡn.
Kiều Vũ Huyền nhìn ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ đã trầy da sưng đỏ, uể oải mềm nhũn không phấn chấn, cố ý nhục nhã nói: "Ây da, Lăng đại công tử của ta đang làm cái gì vậy? Đang cầu xin chủ nhân giẫm nát cái ©ôи ŧɧịt̠ đê tiện của ngươi sao?".
Giọng nói Hách Liên Diễm run rẩy, vô cùng xấu hổ đáp: "...Dạ, chủ nhân... Hạ Nô không thể quản được ©ôи ŧɧịt̠ đê tiện của mình, cầu ngài...giẫm nát nó".
"A..." Kiều Vũ Huyền nhẹ "a" một tiếng, lại nhấc chân hung hăng nghiền qua ©ôи ŧɧịt̠ mềm mại kia.