– Thôi đi, đôi bàn tay trần thối nát của mày mà cũng nghĩ đến chuyện có thể gϊếŧ một yêu tinh hay sao?
Bà ta chợt hơi hất nhẹ cánh tay của mình vào bàn tay của Mạnh. Mạnh chợt cảm thấy như có một sức mạnh rất lớn đẩy bàn tay của anh ta, anh kinh ngạc vì đôi bàn tay gầy guộc trông yếu ớt như thế kia của bà ta lại có thể khỏe đến như vậy.
Bà ta gạt tay Mạnh ra xong, trên miệng liền tắt hẳn nụ cười. Sắc mặt bà ta chợt đanh lại, bà ta quát lên:
– Đủ rồi, đây là cơ hội cuối cùng của mày. Yêu tinh rất thích chơi đùa nhưng lại không có tính nhẫn nại đâu! Mày nói đi, đánh đổi một thứ hay là mãi mãi lạc trong con đường của âm phủ?
Mạnh quát lên như gào vào mặt bà ta:
– Không, tôi không tin!
Anh lại đặt tay vào vô lăng, nhấn ga thật mạnh cho chiếc xe vụt phóng đi trên đường mòn. Anh vẫn còn một niềm hy vọng cố hữu, một niềm hy vọng đến kiên định rằng mình có thể thoát ra khỏi cơn ác mộng này.
Vụt!
Rầm!
Lại một tiếng kêu rất lớn vang lên, cái nắp cabin xe lại bị móp một mảnh. Lúc này cả chiếc xe bị chặn đứng lại bởi một thứ sinh vật xù xì đầy lông lá. Trông nó hệt như một con người nhưng lại đầy lông, đăc biệt là không hề có mắt.
Bà già ngồi bên cạnh Mạnh lại tiếp tục vang lên giọng nói đầy mỉa mai:
– Nó là con quỷ đưa người sống vào thế giới cõi chết. Nó sẽ không bao giờ để cho mày rời khỏi đây được đâu. Mày nói đi, lựa chọn đánh đổi để trở về cuộc sống nhân gian hay là không?
Bà già lại cười lên với vẻ đầy khoái trá và sự thích thú.
Mạnh ảo não đến bất lực đập tay vào vô lăng xe, cuối cùng anh buông xuôi và phó mặc cho số phận. Chấp nhận lời dụ dỗ của bà ta, anh nói:
– Được, chỉ cần bà có thể khiến tôi thoát khỏi tuyến đường chết tiệt này, đánh đổi bằng thứ gì cũng được, trừ mạng sống!
Bà già cất giọng the thé nói:
– Tất nhiên là phải trừ mạng sống, vì nếu lấy mạng của mày thì tao đâu được ích gì. Được rồi, quyền lựa chọn là của mày, phải là một thứ rất quan trọng đối với mày. Là vợ, là con đầu lòng, là đứa con thứ, hay cha mẹ thân sinh. Phải là người chết thế cho mày, mày phải lựa chọn. Người được lựa chọn càng trẻ thì thời gian trả nợ càng lâu, càng già thì càng nhanh phải trả nợ…
Mạnh quay đầu sang nhìn bà già với vẻ đầy suy tính. Cha mẹ, vợ con mỗi thứ đều không thể cân đo đong đếm. Nhưng cuối cùng anh chỉ muốn chuyện này qua phắt đi cho nhanh, liền buột miệng nói:
– Nếu có thể thì biến mất phắt đứa con gái đầu lòng của tôi đi, nó thật là một con bé khó chịu…
Nhưng lời Mạnh vừa nói ra xong thì liền cảm thấy hối hận, liền nhanh chóng sửa lời:
– Đấy là tôi nói là nếu…
Thế nhưng điều đó đã là quá đủ đối với bà già. Bà ta cười đầy khoái trá và biến mất như bốc hơi, chỉ còn lại giọng nói vang văng vẳng:
– Khế ước được chấp nhập, thứ được đánh đổi là con gái của mày. Hai mươi năm sau, tao sẽ đến đòi nợ mày, món nợ của tính mạng… Nên nhớ, không thể thất hứa với yêu tinh giữ cửa đường âm phủ…
Giọng nói chấm dứt, mắt Mạnh hoa lên một chặp. thì đã thấy xa xa là mép đường quốc lộ xuất hiện, chỉ còn cách đoạn một cây số nữa thôi. Anh mừng quýnh, liền vội phóng xe đi gấp mà quên ngay chuyện vừa rồi.
Sau chuyến hàng đó, Mạnh trở lại an toàn, tuy muộn nhưng may mắn là chỗ đất sụt được lực lượng chức năng khai thông rất sớm nên vẫn kịp để giao hàng cho đối tác.
Cuối cùng Mạnh trở về nhà và nhanh chóng quên đi câu chuyện về tuyến đường Hoàng tuyền lộ.
…
Hai mươi năm sau.
Người con gái đầu lòng của Mạnh giờ đã lớn, và trở thành một cô thiếu nữ rất xinh đẹp. Còn Mạnh đã trở thành một lão già trung niên hay cáu kỉnh và khó tính.
Sau bao nhiêu năm lang bạt, Mạnh có thể xây dựng được cơ ngơi riêng của mình với một hãng xe vận tải riêng cả về hành khách lẫn hàng hóa.
Thế nhưng, cuộc sống giàu sang sung túc và đầy hạnh phúc ấy lại chẳng được bao nhiêu lâu. Cơn ác mộng mà Mạnh những tưởng rằng nó đã qua đi, thì không ngờ rằng giờ đây nó đã quay trở lại.
Buổi chiều tối, sau khi đốc thúc xong đám lái xe thuê giao chuyến hàng cuối để chốt sổ sách. Mạnh rời kho để trở về căn nhà biệt thự bốn lầu mà anh mới xây.
Căn nhà ấy lọt thỏm ở giữa một vườn cây ăn trái, đủ các loại trái thơm quả ngọt mà ai cũng phải thích mê.
Căn biệt thự có bốn tầng lầu, mỗi tầng đều được thiết kế sang trọng tiện nghi, và đều có thể nhìn ra tận xa khắp vườn cây ăn quả.
Dưới lầu một, ở trước sân biệt thự là một gốc cây trứng cá, và một gốc cây dừa. Ở bên hiên nhà, Mạnh còn mắc một cái võng để thi thoảng rảnh rỗi ngồi hóng mát.
Kết thúc ngày làm việc ở kho, trời đã tối mịt Mạnh mới về nhà. Cơm nước xong xuôi thì cũng đã đến chín giờ tối, tất bật hoàn thành nốt đống sổ sách thì cũng vừa tròn mười một giờ đêm. Khi ấy, cả gia đình vợ con của Mạnh đều đã đi ngủ hết. Mạnh làm việc xong thì liền theo thói quen, chui ra cái võng ở hiên để hóng mát buổi đêm như thói quen mà lâu nay anh vẫn hay làm.
Trời đêm gió thổi hiu hiu, tiếng chó sủa xa xa cứ vang vong vỏng, rồi tiếng cây cối xào xạc, côn trùng kêu ve vãn khiến Mạnh hoài tưởng tới hồi còn trẻ vẫn còn phải vất vả lái xe tất tả, dừng nghỉ ở ven rừng Trường sơn, tất cả đều khiến cho Mạnh có một nỗi hoài niệm mang mác buồn về quá khứ.
Trong lúc mắt anh dõi xa xa về phía vườn cây ăn quả, thì chợt Mạnh cảm thấy như có người nào đó đang đứng sau lưng vậy. Một cái bóng phả lộ rõ qua ánh trăng chiếu rọi cho cái bóng hiện ra trước mặt của anh.
Mạnh nhanh chóng quay phắt đầu lại, mà chẳng thấy bất kỳ ai.
– Quái lạ nhỉ!
Mạnh tự thốt lên một câu cảm thấy khó hiểu, vì cái bóng người do ánh trăng chiếu rất rõ ràng, không thể nào mà nhầm lẫn được.
Được một lúc, Mạnh quên chuyện ấy, anh lại dõi mắt về phía vườn cây ăn quả mà lim dim mắt, muốn thiu thiu ngủ.
Nhưng lập tức anh phải giật mình đứng bật dậy hốt hoảng, bởi vì đột nhiên anh vô tình thấy lẫn trong cái tán cành lá của cây trứng cá. Mạnh có thể một đôi mắt sáng như đuốc, sâu hoăm hoắm, với hàm răng trắng nhởn nhe ra đầy ghê tởm. Cái cây rung rinh rung rinh như có gió đưa đẩy.
Nhưng kỳ thực là do người ngồi trong tán lá ấy đung đưa thì phải. Phải là người tinh mắt lắm, thì mới có thể nhìn thấy được người ngồi nấp trong tán lá ấy. Vừa rồi Mạnh chỉ vô tình, nên mới có thể liếc thấy thứ ấy. Thảo nào mà anh luôn có cảm giác có một người nào đó luôn theo dõi mình, thì ra là như vậy.
Mạnh dụi mắt một lần nữa để xác định lại, thì lại thấy tán lá cây trứng cá bình thường trở lại.
Anh tự lắc đầu cho rằng dạo này mình đã dần có tuổi rồi, cho nên mới gặp nhiều chuyện hoang đường.
Anh quay đầu lại ngồi xuống võng, định tiếp tục đi nằm thì lại giật mình vì từ lúc nào trên ngọn cây dừa, lại đang có vóc người đen đúa, mặc áo lùm xùm ngồi thui lui nấp sau những chùm dừa. Mắt người đó sáng quắc, và vẫn hàm răng trắng nhởn đầy kinh tởm.
Mạnh hãi hùng quá, quay đầu chạy vô nhà, nhảy lên giường, chùm chăn rúc vào ôm vợ run như cầy sấy.
Vợ của Mạnh lúc đó ngủ quá say nên cũng chẳng biết chồng mình bị như vậy. Mạnh ôm vợ một lúc lâu thì cũng ngủ thϊếp đi, và nhanh chóng quên đi những chuyện vừa mới trông thấy ngoài sân.
Sớm hôm sau, Mạnh đánh răng rửa mặt thật nhanh. Anh dậy từ năm giờ sáng để chuẩn bị mọi thứ từ trước. Lúc này trời vẫn còn hơi sẩm tối, Mạnh quẹt quẹt cái bàn chải đánh răng vô miệng mấy lần mà vẫn ngái ngủ.
Mạnh cúi xuống bồn rửa mặt, xúc miệng ồng ộc một lượt, rồi ngửa mặt lên nhả nước xúc trong miệng ra. Lấy khăn mặt lau lau thật sạch khuôn mặt của mình, rồi mới vắt cái khăn mặt lên giá. Mạnh lúc này mới chợt nhìn vô gương, toan chải chuốt một chút cho thật tươm tất. Bất chợt, thình lình anh hãi hùng bật ngửa ra phía sau, vì trong cái trời nhá nhem. Một đôi mắt đỏ tươi đang thùi lùi nhìn vô gương, một thân người đứng sau lưng anh. Đôi mắt nó nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh trong gương như muốn đòi nợ.