– Đây là đường vào cõi chết, anh vào đây thì sẽ vĩnh viễn không thể đi tiếp được nữa đâu…
Mạnh chưa kịp nghe hết câu trả lời, và cũng không kịp phân tích câu trả lời ấy. Nhưng theo thói quen anh vẫn mở miệng nói một câu xã giao lịch sự:
– Cảm ơn anh!
Nhưng nói xong thì Mạnh mới sực tỉnh, bởi lời người ngồi trong xe tải kia nói sao lại giống hệt với lời của bà già kia như vậy. Mạnh vừa lái xe vừa nhoái đầu nhìn lại cái gường chiếu hậu. Thì lập tức anh thảng thốt kêu lên:
– Trời ơi! Anh Hậu…
Mạnh vừa kịp kêu lên một tiếng thì đầu óc đã cảm thấy choáng váng hoa lên, vội phanh gấp xe lại.
Két két!
Chiếc xe phanh vội lập tức bị quay ngang ra, cả thân người mạnh chúi về phía trước đập đầu vào kính xe.
Anh hãi hùng, rồi thẫn thờ, vội vàng thò đầu ra ngoài cửa kính cabin xe nhìn lại một lần nữa chiếc xe tải ở phía sau cho thật kĩ.
Nhưng lạ thay, chiếc xe tải đó giờ đã biến mất không còn một chút tăm hơi. Cứ như trước đó nó không hề có ở đó vậy. Mà máy xe không hề nổ, Mạnh cũng không nhìn thấy nó rời khỏi chỗ khi nãy. Vậy thì tại sao chỉ trong một cái hoa mắt mà cả một chiếc xe khổng lồ to đùng như vậy đã biến mất đi đâu được?
Một điều nữa khiến Mạnh càng sợ hãi hơn cả. Đó chính là cái giọng nói, cái âm thanh ấy, và chính xác là cái vóc người ấy. Mạnh đã có thể nhận ra người đó là ai.
Đó là ông Hậu, Đinh Xuân Hậu, người cùng làng của Mạnh, thời Mạnh mới gia nhập cánh lái xe không lâu, đi được với ông Hậu vài chuyến, thì chuyến hàng giáp tết cuối cùng. Chiếc xe tải xanh lá đậm của ông ta bị đổ đèo. Cả người cả xe đều rớt xuống vực, ông Hậu chết mất xác.
Mà chiếc xe màu xanh lá vừa rồi, thật kinh khủng làm sao, bởi Mạnh nhận ra đó chính là chiếc xe mà vài năm trước đây anh đã có dịp được đi chung với ông Hậu và ngồi trên nó. Đặc điểm của chiếc xe đó như thế nào anh vẫn còn nhớ rất rõ, bởi ông Hậu là một người kĩ lưỡng cẩn thận, chiếc xe của ông ta lúc nào cũng thật bóng bẩy sáng loáng. Đặc biệt là cái kính cabin xe thì bao giờ cũng mở hé một lỗ để cho ông Hậu hút thuốc lá, cùng với cái thùng xe bị móp một miếng ở mé phải do va quyệt.
Một điều khủng khϊếp nữa, là trước khi Mạnh cảm thấy hoa mắt và choáng váng bởi giọng nói rất quen kia. Thì anh chợt mường tượng nhớ ra được lúc đó cái bóng đen lùi lũi chợt thò ra khỏi cửa kính xe, để lộ ra một khuôn mặt xám ngắt cực kỳ quen thuộc, đó chính là ông Hậu.
Đây là lần đầu tiên Mạnh có cảm giác thấy sợ hãi như vậy, vốn là một người gan dạ, trước đây Mạnh chưa biết sợ ma là cái gì. Nhưng có lẽ sau lần này thì anh phải cảm thấy hãi thật.
Mạnh không dám dừng lại lâu hơn, anh nhanh chóng rồi ga khởi động xe phóng thẳng khỏi chỗ này.
Đi tiếp thêm một đoạn đường nữa, Mạnh chợt nom thấy một chiếc xe khác. Cái xe này cũng thật kỳ lạ, lạ ở chỗ là Mạnh cảm thấy dường như là chính xác mình đã từng lại nó rồi thì phải, một cảm giác cực kỳ thân quen trào lên trong ký ức của anh.
Chợt anh giật mình, những thứ kinh khủng lại vang lên trong đầu anh:
– Trời ơi, đây là chiếc xe của cậu Thân mà!
Anh nhớ lại, năm ấy anh cùng cậu Thân, người bạn cùng tuổi của anh có một lô hàng chở trên đèo cả, chính xác là chỗ mấy cái miếu nơi đất sụt lún lúc trước. Thì gặp phải một cơn bão lớn, đường trơn khiến đất đá phủ đầy mặt đường, xe không bám đường được. Cả chiếc xe mà hai người lái đâm đầu xuống vực. Mạnh nhanh tay nên thoát được ra ngoài trước khi xe rơi xuống vực, mà may mắn vẫn còn sống sót. Nhưng cậu Thân thì không may mắn như vậy. Cậu ta bị xe tải đè bẹp đến nát cả xác, sau này gia đình cậu ta đến thu gom xác về để chôn cất thì cũng chỉ còn là những bãi thịt bầy nhầy lẫn với xương của cậu ta mà thôi.
Nhìn thấy chiếc xe, nhớ đến những cảnh tượng khủng khϊếp năm xưa, khiến Mạnh sợ hãi không dám nán lại thêm. Mặc dù ban đầu anh còn có ý định dừng lại đôi chút để hỏi đường, vì gặp một chiếc xe khác, nhưng không ngờ lại là cảnh tưởng tương tự như lúc trước khi gặp ông Hậu.
Mạnh phóng xe đi nhanh, những tưởng sẽ thoát khỏi được nỗi kinh hoàng. Nhưng không, dù anh có phóng xe nhanh đến mức thế nào. Thì chỉ trong một thoáng giây vụt qua thôi, anh đã chợt thấy cậu Thân đứng ở ven đường, với khuôn mặt nát bét. Miệng nhếch lên đầy thứ thịt thối rữa cười một cách đầy kinh tởm, cậu ta nói: “Mạnh, sao mày để tao chết một mình, chết cùng với tao đi!”
Giọng nói ấy cứ văng vẳng bên đầu Mạnh khiến anh toát mồ hôi không sao tập trung lái xe được thêm nữa.
Anh cứ phóng xe đi mãi, đi mãi mà chẳng thấy con đường này kết thúc gì cả. Rồi thì kinh khủng hơn là lần lượt những chiếc xe quen mà chủ nhân của những chiếc xe đó đều đã chết, là những người đồng hao quen thân của Mạnh trước đây chết vì đổ đèo cứ lần lần hiện ra khiến Mạnh hết lần này đến lần khác kinh hãi thất sắc.
Anh cảm thấy kinh hoàng quá, nhớ lại lời cảnh cáo của bà già kia liền nghĩ tới không lẽ nó là sự thật. Nghĩ đoạn, Mạnh không dám đi tiếp, anh e sợ liền quay đầu xe lại. Anh không muốn tiếp tục đi trên tuyến đường này, anh quyết định sẽ quay lại tuyến đường cũ, dù cho bây giờ đường sụt, chuyến hàng có mất trắng thì cũng không thể tiếp tục chịu đựng được những điều kinh khủng mà anh đang gặp phải.
Chiếc xe nhanh chóng quay đầu ngược trở lại. Tính đến lúc từ chỗ cái lán chòi của bà già kia, Mạnh đâm sâu vào tuyến đường này đã được hơn hai mươi cây số. Vậy là tổng quãng đường từ đây về căn chòi đó rồi từ căn chòi đó về đường quốc lộ là khoảng ba mươi cây số. Mạnh tính mẩm nếu anh đi nhanh thì chỉ khoảng ba bốn mươi phút là anh sẽ quay lại được đường quốc lộ.
Thế nhưng dường như ông trời đã trêu ngươi anh thật sự vậy, anh đã phóng xe đi mãi, đi mãi, hai giờ đồng hồ đã trôi qua với vận tốc tối đa là trên bảy mươi cây số đối với chiếc xe nặng nề này. Thế nhưng con đường này vẫn kéo dài đến vô tận.
Mạnh sợ hãi đến phát khóc, và lúc này anh đã thực sự tin tưởng lời bà già kia cảnh cáo. Con đường này, không sai, chính là Hoàng tuyền lộ. Là còn đường dành cho người đã chết, vĩnh viễn không có điểm đầu cũng như điểm cuối, đi trên nó chỉ có thể gặp được những hồn ma đã chết chứ chẳng thể nào gặp được người sống.
Mạnh tuyệt vọng, đầu anh gục xuống vô lăng, bánh xe dừng lại, anh khóc dấm dức mà cầu xin trời đất có thể cho anh thoát khỏi con đường này.
Ngay lúc Mạnh tuyệt vọng đến mức gần như muốn bỏ cuộc. Thì đúng lúc này một giọng nói, cực kỳ quen thuộc, cực kỳ kinh tởm vang lên:
– Sao? Mày thấy chưa? Tao đã cảnh cáo mày rồi, đây là hậu quả mày đáng phải trả dành cho một kẻ cố chấp. Hình phạt là một người sống mãi mãi lạc trong thế giới của người cõi chết.
Mạnh vội vã quay đầu nhìn sang, anh phát hiện ra rằng lại là bà già đó. Bà ta từ lúc nào đã ngồi ngay bên cạnh ghế phụ ở trong cabin, giọng nói kinh tởm lanh lảnh của bà ta vang lên khiến Mạnh phát khϊếp.
Mạnh tức giận, anh điên cuồng xồ đến túm cổ áo bà ta quát lên:
– Bà mau nói đi, làm thế nào? Phải làm thế nào thì mới có thể thoát ra khỏi đây?
Bà già cười khanh khách, bà ta chẳng màng đến bàn tay của Mạnh đang bóp chặt cổ bà ta. Mà bà ta vẫn cười nói như thường, Mạnh cảm thấy bà ta dường như không thở. Lẽ nào bà ta cũng là một hồn ma đã chết.
Bà ta nói:
– Mày nhận ra mọi chuyện thì đã quá muộn rồi, đều trách mày đã không nghe lời cảnh cáo của tao. Có điều hôm nay là một ngày may mắn dành cho mày, tao là yêu tinh canh giữ Hoàng tuyền lộ, đang cần một món quà từ trên người mày. Một thứ điều kiện trao đổi bất kỳ để đánh đổi lấy mạng sống của mày!
Mạnh quát lên:
– Mụ già khốn khϊếp, mau thả tôi ra khỏi đây!
Mắt Mạnh đỏ lên như máu vì tức giận, anh nghiến răng bóp chặt cổ bà ta lắc lư. Nhưng mà dường như bà ta chẳng ảnh hưởng chi cả, mà vẫn nói chuyện như thường. Bà ta cười hết sức mỉa mai nói: