Sau khi nền đất sét được đầm kiên cố, tiếp theo trải thêm một lớp dày hỗn hợp đá và nhựa cỏ bạch thủy, cuối cùng là lớp đá được đẽo vuông vắn phủ kín ở trên. Bởi vì diện tích rộng, nên phải mất mười ngày mới xây xong nền. Nhìn mặt đá ở giữa cỏ xanh, vô luận là thú nhân hay là á thú đều không khỏi dâng lên một cảm giác thành tựu. Ban ngày còn chưa thấy gì, vừa tới tối đã có không ít người chạy lên mặt trên đánh một giấc, không trải da thú mà là nằm thẳng lên mặt đá, tuy phơi nắng một ngày, màn đêm lại mới buông xuống, mặt đá vẫn còn nóng rát, thế nhưng gió đêm thổi không bao lâu, cái nóng liền tan hết, cảm giác lành lạnh có thể làm cho một người mệt nhọc cả ngày được ngủ một giấc ngon lành.
Xây xong nền, đá lúc trước vận chuyển cũng gần đủ, nên ngoại trừ những người luân phiên đi tới bãi khai thác tiếp tục chuyển đá về, thì phần lớn mọi người đều được nghỉ ngơi. Cái gọi là nghỉ dĩ nhiên không phải là chân chính được nghỉ, mà ý là các á thú sẽ cùng thú nhân đi ra ngoài hái lượm. Đây cũng là nguyên nhân Bách Nhĩ không chủ trương làm nhiều bè, tập trung lực lượng đi khai thác đá. Phòng ốc đương nhiên phải xây, thế nhưng thức ăn cũng phải thu hái, không thì đợi tới mùa tuyết rơi, có chỗ ở mà lại không có thức ăn, vậy thì cũng rất thảm.
Hôm đó là ngày đầu tiên á thú mới đi ra ngoài hái lượm. Sáng sớm mưa một trận, cũng không tính là quá lớn, nhưng lại giống như muốn gột sạch trời đất một lần, trong không khí thoáng mát mang theo chút se lạnh, khiến người ta cảm thấy thoải mái nói không nên lời. Bởi vì lần này nhiều người đi ra ngoài, để đề phòng sự cố ngoài ý muốn, nên Bách Nhĩ cũng đi cùng.
Rừng núi đối với các á thú vẫn sống trên thảo nguyên mà nói là nơi xa lạ lại đáng sợ. Không nói tới ở trong đó lúc nào cũng có khả năng đυ.ng phải dã thú hung mãnh, chỉ riêng mấy loài thực vật khiến người ta khó phòng bị thôi đã lấy đi mấy mạng sống của á thú ở trên đường bọn họ tới bộ lạc Đại Sơn rồi. Cho nên, lúc trước khi nghe nói phải cùng thú nhân đi săn thú, phần lớn trong lòng họ thật ra đã có chút tuyệt vọng.
Sau khi tiến vào rừng núi, Bách Nhĩ đột nhiên phát hiện lo lắng của mình tựa hồ hơi dư thừa. Bởi vì mấy á thú đó sợ hãi tới mức lúc hành tẩu đều tụm lại một chỗ, căn bản không dám tản ra, đương nhiên cũng sẽ không có chuyện lạc đường. Cộng thêm thú triều đã qua, ngoại trừ tiểu nhĩ thú, thì những dã thú khác đều sẽ không kết thành đàn, nếu chỉ đánh từng con, rất nhanh sau đó sẽ bị thú nhân tóm gọn. Còn tiểu nhĩ thú, bởi vì có người dò đường, nên vừa phát hiện liền sẽ thông báo cho mọi người kịp thời vượt qua, vì vậy chủ yếu vẫn là đề phòng thực vật thôi.
Các thú nhân phối hợp rất tốt, trên đường không gặp nguy hiểm nào hết, các á thú cũng dần dần có thể buông ra, không nơm nớp lo sợ như ban đầu nữa.
Thú vị là mưa xong, mặt trời đi lên, trong rừng lại mọc lên những cây nấm lớn. Đây là lần đầu tiên Bách Nhĩ thấy nấm ở thế giới này, nên khi mới nhìn thấy y cũng chưa dám chắc, bởi vì nó thật sự quá lớn. Cây mới đội đất mọc lên còn chưa phá vỡ cái màng nhung trắng đã cao tới đầu gối thú nhân, cây lớn hơn càng không phải nói, cao bằng nửa thú nhân, bằng thú nhân, thậm chí có cây còn vượt qua cả thú nhân. Sau khi nhìn thấy vài cây liên tiếp, Bách Nhĩ mới chợt phản ứng lại.
“Đây là cây Rụng sớm.” Thấy y chú ý tới mấy cây nấm cao kia, Hạ đi tới, nói “Sáng mọc, tối sẽ rụng, chưa được mấy ngày sẽ thối rữa.”
Bách Nhĩ nghe thấy, *** thần liền tỉnh táo lại, hỏi “Các ngươi ăn thử chưa?” Kiếp trước hành quân, băng qua rừng, lính cấp dưỡng cũng sẽ tìm ít nấm, rau dại tại chỗ nấu cho các tướng sĩ ăn, đối với thứ này, y đã từng gặp qua, chỉ là không thể phân biệt có độc hay không thôi. Vả lại, lúc còn ở trong phủ tại kinh thành, bên trong hoa quả khô thôn trang hàng năm đưa tới còn có thêm nấm dại được nấu chung với vài món ăn thôn quê, mùi vị khá ngon. Nên khi nhìn thấy mấy cây nấm này, y không khỏi có suy nghĩ.
Hạ nghe vậy, sắc mặt nháy mắt trở nên hơi kỳ lạ, các thú nhân khác nghe thấy, biểu tình cũng đều có chút vặn vẹo.
“Cái này… không ai ăn hết.” Hắn hàm hồ nói.
“Tại sao? Có độc à?” Bách Nhĩ nghi hoặc. Bởi vì thú nhân có năng lực phân biệt thực vật có độc hay không, nên đối phương trả lời vậy khiến y chỉ có thể nghĩ tới nguyên nhân này, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối. Phải biết rằng cây nấm to như vậy, nếu có thể lấy về, tách ra phơi khô, hầm chung với thịt thú cũng đủ để ăn mấy ngày.
“Có cái có, có cái không.” Hạ trả lời, lắp bắp thật lâu, rốt cuộc trưng ra vẻ mặt đau khổ, nói ra một câu “Bởi vì nó là rụng sớm, nên không ai dám ăn.” Câu này mà nói với á thú đúng là rất không thích hợp. Mà các thú nhân khác đã sớm nhịn không được mà xoay qua cười trộm.
Bách Nhĩ dù sao cũng là nam nhân, mờ mịt một lát liền nhận ra. Rụng sớm, tiết sớm… lại liên tưởng tới hình dạng cây nấm, dù cho bình thường y bình tĩnh, thong dong cũng không khỏi cảm thấy quẫn bách. (Rụng và tiết đều đọc là xiè)
“Khụ… cái này thật ra, ưm… không phải gọi như vậy.” Y vội ho một tiếng, nín cười, cố gắng giải thích, đưa tay nhéo một ít ở cuống cây nấm lớn màu xanh biếc xen lẫn chút đốm kia, lại phát hiện nó rất non “Giống như ăn nhiều cá, thú nhân không nhất thiết sẽ phải bơi dưới nước, ăn nhuyễn cốt thú không có bị mềm xương.”
Cái thứ đó chỉ là ngụ ý, sau này truyền miệng liền thành cấm kỵ, nhưng thật ra nghĩ lại, thấy nơi nơi đều là lỗ hổng. Nghe Bách Nhĩ nói như vậy, các thú nhân suy tư một lát, cũng hiểu ra chuyện này.
“Thế nhưng bộ dáng nó to khỏe như cây gỗ, có thể ăn không?” Hạ lại vẫn có chút không thể tiếp thu mà hỏi. Tuy bọn họ có thể phân biệt có độc hay không, thế nhưng giống như có thể xác định gỗ không có độc, nhưng cũng không ai ăn gỗ hết.
“Thử xem thì biết thôi.” Bách Nhĩ nói, sau đó cầm móng thú cắt cây nấm cao tới ngực y sát mặt đất. Móng thú sắc bén, nấm lại non, lập tức bị cắt đổ. Bởi vì mới mọc không bao lâu, bên trong cái cuống tuyết trắng vẫn chưa có sâu, nên cũng không thấy đáng sợ. Phải biết rằng với cái cuống cỡ này, nếu giống nấm kiếp trước thì sẽ có giòi ở trong, mà chắc con giòi đó cũng sẽ không nhỏ đâu.
“Nếu cái này có thể ăn, chúng ta sẽ có thêm không ít thức ăn nữa.” Bách Nhĩ vừa giao cây nấm to cho á thú bên cạnh, vừa nói.
“Cái này làm sao?” Ô Trĩ hỏi. Hôm nay là nhóm của y đi cùng, không ngờ Bách Nhĩ cũng tới đây, khiến y cảm thấy mừng rỡ khi có người dựa vào.
“Rửa sạch, sau đó cắt thành miếng nhỏ, nấu chung với thịt thú.” Bách Nhĩ hồi tưởng lại, rồi nói. Trước kia y ăn nấm đều là hầm chung với thịt, nào là thịt khô, thịt muối, thỏ rừng, gà rừng,… Khi đó kích thước cây nấm nhỏ, đều là cho cả vào, nếu hơi lớn thì cắt thành mấy miếng.
Bởi vì á thú cùng thú nhân ra ngoài còn phải phụ trách thức ăn giữa trưa, nên đều sẽ mang theo hai cái nồi xương, nấu chút canh rau dại, sau khi ăn thịt nướng sẽ uống mấy ngụm để giảm vị ngấy của dầu mỡ. Lúc này đi nhiều người, số nồi mang theo cũng tăng thêm ba cái, một cây nấm chia thành năm nồi là vừa đủ. Thịt là do thú nhân săn hai con dát dát thú và một con liêu thú, một con dát dát thú bỏ vào các nồi nấu, con còn lại nướng cùng liêu thú, xem như xong bữa trưa. Vì có nấm, nên không cần bỏ thêm các loại rau dại khác, để tránh phá hỏng món ăn dẫn tới không ăn được.
Đúng như dự đoán của Bách Nhĩ, loại nấm đó quả nhiên có thể ăn. Bởi vì nấm tươi lại non, nấu cùng dát dát thú, tỏa ra mùi thơm khiến mọi người xém nữa là nuốt luôn cả lưỡi. Mặc dù có thịt nướng, nhưng phần lớn á thú sau khi ăn mấy miếng thịt đều không muốn đυ.ng vào, chỉ có một hai người ăn một chút, còn lại đều là do thú nhân giải quyết.
“Cái cây rụng…” Lúc nghỉ ngơi sau cơm nước, Kỳ mở miệng, lập tức bị Bách Nhĩ cắt ngang.
“Nên gọi là nấm đi.” Bách Nhĩ nói, thật sự cứ để họ gọi là rụng sớm, sẽ khiến người ăn để lại bóng ma trong lòng.
Kỳ cũng không hỏi nấm là ý gì, rất tự nhiên đổi tên theo Bách Nhĩ “Loại nấm đó chỉ mọc trong thời gian này thôi, một thời gian nữa, trời mưa to, sẽ không có, phải tới trước mùa tuyết rơi mấy ngày mới có thể tìm thấy lại. Cho nên tuy nó to, nhưng cũng không thể ăn được lâu đâu.” Nói tới đây, trong giọng nói của y không khỏi thoát ra vài phần tiếc nuối. Lúc nó mọc thì ăn không hết, lúc cần thì lại không có, sao không khiến người ta buồn rầu được “Không biết có thể trồng không?” Nói tới đây, y nhịn không được nhìn về phía Bách Nhĩ. Bởi vì thực vật lúc trước đào về trồng, có hơn phân nửa sống được, nên y mới có suy nghĩ như vậy.
“Nó mọc từ lá mục, cây khô mà ra, một ngày liền rụng, nếu lấy về trồng chỉ e cũng không sống nổi, lại không giữ được giống, không biết phải trồng thế nào nữa.” Bách Nhĩ lắc đầu nói, dù sao y vẫn chưa từng thấy ai trồng nấm cả “Có điều chúng ta có thể thử phơi khô.”
Vì thế, đương thiên lúc trở về, ngoại trừ con mồi cùng với mấy sọt thứ thứ, trên hai bè đều chất đầy nấm không độc mà thú nhân đã xem xét. Có thể đoán ra, các thú nhân ở lại thung lũng khi đột nhiên nhìn thấy vật đó, biểu tình đều sẽ trở nên méo mó. Mà ánh mắt của Đồ vẫn nhìn thẳng tắp vào Bách Nhĩ, dường như hoài nghi y làm vậy là muốn trả thù mình.
Có điều sau khi biết đã có người ăn thử, hơn nữa qua một buổi chiều, biểu hiện bên ngoài cũng không có gì, những người khác mới không kháng cự nữa. Dù sao với họ mà nói, thêm một loại thực vật chính là thêm một phần đảm bảo để vượt qua mùa tuyết rơi. Chờ chân chính nấu xong, các thú nhân đều đi múc một chén, mà người thích ăn nhất vẫn là á thú và lão nhân, vì thế họ cảm thấy rất hứng thú với ý tưởng phơi khô của Bách Nhĩ, và quyết định hôm sau sẽ nấu nốt chỗ còn lại.
Vào ban đêm, có mấy thú nhân độc thân trốn ở góc tối, nghe lén thú nhân làm việc với bạn đời, cùng với buổi sáng hôm sau, thú nhân có bạn đời bị các thú nhân khác chặn đường, hỏi những chuyện mà lẽ ra người ngoài không nên hỏi. Dù sao từ đó về sau, các thú nhân cũng không còn bất cứ bài xích nào với việc hái nấm nữa.
Bởi vì mặt trời lớn, cộng thêm có mặt đất lợp đá để phơi khô, chỉ một ngày, mấy miếng nấm được cắt cỡ lòng bàn tay liền co lại thành từng miếng nhỏ. Nhìn nấm khô nhăn nhíu, mất đi màu sắc tươi mới ban đầu, lão nhân cùng á thú đều hoài nghi, như vậy còn có thể ăn sao? Nếu không thể ăn… Ngẫm lại bọn họ liền cảm thấy đau lòng.
Vì không để lỡ thời gian hái nấm chỉ có hạn, sáng hôm sau, các á thú liền lấy nấm khô phơi qua một đêm để nấu. Trước đó cũng không ngâm nước, nên tính toán sai, bỏ đầy nấm khô vào trong nồi, kết quả lúc nước sôi xém nữa là trào ra, khiến họ không thể không lấy bát múc bớt đi.
Nấm khô kém giòn hơn nấm tươi, nhưng lại dai, nhai kỹ thì ra một mùi khác. Các á thú đều thích ăn, còn các lão nhân thì chỉ thấy bình thường, nhưng lúc uống canh thịt mang theo vị nấm lại cảm thấy rất thích.
Vì thế một đoạn thời gian kế tiếp, các á thú đều tập trung thu hái nấm về phơi khô, bởi vì nấm quá lớn lại nhẹ, một lần hái mấy cái là phải thôi, nên cũng không làm chậm trễ việc thuận tay đào mấy thực vật khác về trồng. Ngay cả á thú đi khai thác đá, lúc nghỉ ngơi cũng sẽ đi cùng thú nhân vòng quanh trong rừng, hái nấm rồi vận chuyển cùng với đá về thung lũng. Vì phơi nấm, nên các lão thú nhân tạm thời dừng công việc chế tạo vũ khí, gấp rút dùng dây leo thú nhân đem về, đan thành nhiều cái sọt lớn. Nhìn một cái rồi lại một cái sọt bị chứa đầy, sau đó đặt cùng chỗ, trên mặt mỗi người đều bất giác lộ ra vui mừng, cũng bởi vậy mà nảy sinh ra ý tưởng phơi thịt khô, rau dại. Bởi vì có thêm nấm, nên mỗi lần đánh con mồi về đều còn thừa, có á thú nhàn rỗi sẽ nghĩ cách xử lý chỗ thịt đó để làm sao ăn lâu dài được, vì thế gần mặt đất lợp đá lúc nào cũng bay ra một mùi kỳ lạ. Đối với chuyện này, Bách Nhĩ và các thú nhân cũng đều mở một con mắt nhắm một con mắt, dù sao nếu thành công, mọi người đều sẽ được hưởng lợi.