Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 3: Sướng em gái mày á!

Editor

: May

Muộn như vậy rồi mà còn ăn mặc tùy ý lảng vảng ở trên đường, hơn nữa dáng dấp tướng mạo đẹp như hoa, người đàn ông nào thấy cũng nhịn không được sẽ nhìn thêm vài lần.

Rất rõ ràng, Thẩm Chanh trở thành đối tượng nhìn chăm chú của đám ma men kia!

Vừa nhìn thấy đối phương có ý không tốt tới gần mình, cô liền lập tức muốn đi.

Đáng tiếc đối phương người đông thế mạnh, rất nhanh sẽ ngăn cản đường đi của cô.

Thẩm Chanh nhíu mày, cảnh giác lùi về sau một bước, ngay sau đó xoay người muốn đi.

Nhưng những con ma men kia cũng không cản không được, trực tiếp tách ra vây cô vào giữa, ánh mắt hèn mọn bỉ ổi không ngừng biến hóa từ trên xuống dưới.

"Em gái nhỏ, chao nhiêu tiền một đêm vậy!" Một người đàn ông có dáng dấp khó coi muốn chết trong đó cười đến vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi, híp mắt nhìn chằm chằm bộ phận trước ngực Thẩm Chanh, "Theo mấy anh đây vui đùa thật tốt một chút, sẽ không bạc đãi em đâu, ha!"

Vẻ mặt cứng nhắc, Thẩm Chanh nhẹ nhàng nhíu mày.

Cô không nói gì, chỉ là đang tìm vị trí, tìm thời cơ, chuồn đi.

"Ơ, là người câm à!" Người đàn ông cười ha ha, "Không nói gì cũng không sao, dáng dấp thủy nộn như vậy, chỉ liếc mắt nhìn thôi cũng đã sướиɠ đến không được rồi!"

Nói xong, bàn tay to mập một phát bắt được tay Thẩm Chanh kéo vào trong ngực.

Thấy thân thể tên đàn ông chán ghét sắp dính sát, Thẩm Chanh sốt ruột, nhấc chân hung hăng đá vào đũng quần của hắn.

"Sướиɠ em gái mày á!"

Bị đá một cái như vậy, khuôn mặt tên đàn ông đó đều tái đi rồi.

Lập tức buông lỏng tay, che đũng quần lại đau đớn kêu to.

Thừa dịp lúc này, Thẩm Chanh xoay người bỏ chạy.

Tên đàn ông bị đá vẫn thống khổ ôm đũng quần, vẻ mặt nhếch nhác, mang theo vẻ mặt cực kỳ rầu rĩ lớn tiếng rít gào: "Mấy anh em, bắt người đàn bà này lại! Đi ra đứng đường vậy mà vẫn còn cuồng như vậy, xem ông đay có làm chết cô ta không!"

Vốn là uống đến say không còn biết gì, lúc này xem như tìm được mục tiêu, mấy con ma men trực tiếp đuổi theo.

Bởi vì quá muộn, trên đường hoàn toàn không có người.

Thẩm Chanh không có một chút dừng lại, cũng quên đi chuyện đi mua băng vệ sinh, trực tiếp chạy về phía nhà.

Nhưng mấy con ma men kia thật sự rất hăng hái, nhấc chân đuổi theo, vẫn luôn chạy theo sau lưng cô thật chặt.

"Kít,...."

Tiếng thắng xe chói tai phá vỡ cả bầu trời đêm, một chiếc xe sang trọng dừng lại ở trước mặt.

Cửa sổ xe được quay xuống, khuôn mặt người đàn ông trên ghế sau rất lạnh lùng tuấn tú, giống như Tu La trong Địa ngục.

Ánh mắt mang theo vài phần trêu tức nhìn thấy Thẩm Chanh thở dốc, lại nhìn mấy con ma men đuổi theo phía sau, hiểu rõ tình cảnh của cô.

"Lên xe."

Giọng nói Thi Vực lạnh như hàn băng, giống như có thể đông cứng tất cả chung quanh.

Tài xế nhanh chóng xuống xe mở cửa xe, hơn nữa cung kính nói một câu với Thẩm Chanh, "Tiểu thư, mời lên xe."

Thẩm Chanh đứng tại chỗ, thật sự là không có một chút cảm tình với gương mặt tuấn mỹ đó.

Gương mặt từng bị cô tát hai bàn tay này, cô vẫn còn nhớ kỹ đấy.

Năm mét, cha mét, hai mét, một mét....

Mấy con ma men đúng thật là mặc kệ tất cả, trong chớp mắt liền đuổi theo.

Trước có sói sau có hổ, đây mới là tình cảnh hiện tại của Thẩm Chanh.

"Lên xe!"

Anh mở miệng lần nữa, rõ ràng còn bá đạo hơn trước.

"Con đàn bà xấu xa, xem hôm nay ông đây có gϊếŧ chết mày không, mẹ kiếp!" Tên đàn ông bị đá đến mệnh căn giống như nổi điên xông trên phía trước.

Nhưng Thẩm Chanh vẫn không phục, nói gì cũng không chịu trên xe Thi Vực.

Cô mở bước chân muốn đi ra, cổ tay mảnh khảnh lại bị người ta một phát nắm chặt lấy, nhiệt độ bàn tay, đủ để đốt cô thành tro bụi!

Sau một khắc, hai chân cô đã cách mặt đất, cả người bị Thi Vực bế lên, sau đó cứng rắn nhét vào trong chỗ ngồi phía sau.