Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 2: Con ma bài bạc, không đáng tin cậy!

Editor

: May

"Thẩm Trung Minh! Con ma bài bạc, thật không đáng tin cậy!"

Vừa về tới nhà, Thẩm Chanh liền rít gào rồi.

Cha già ma bài bạc đang ngồi xổm trên mặt đất dùng vải lau chùi các loại bài của ông, đối mặt với cơn giận dữ của con gái, ông chỉ ngẩng đầu cười rực rỡ, "Con gái, động rồi!"

"Động rồi?" Thẩm Chanh tức giận đập quyển sách bên cạnh tới, "Nói chỉ số thông minh người đó thấp, cộng thêm não tê liệt dễ lừa gạt sao, hả? Con nói, cha không thể đáng tin một chút sao!"

"Thế nào, tới tay chưa?" Thẩm Trung Minh thả thứ trong tay xuống, so sánh mà nói, ông vẫn tương đối tò mò với kết quả.

"Tới tay rồi..." Thẩm Chanh ngoài mặt cười nhưng lòng không cười, "Mới là lạ!"

"Con mà cũng có lúc thất thủ?" Giống như đang nghe được chuyện cười lớn, Thẩm Trung Minh cười lên ha hả.

Thẩm Chanh hung hăng trừng mắt nhìn ông, "Ôi chao con nói, sao người như cha không thể tiến bộ một chút chứ? Đánh cuộc cá độ, cả ngày chỉ biết cá độ!"

"Cha con không cá độ, có thể bồi dưỡng con thành một kẻ lừa đảo thông minh như vậy ư?" Nói đến chuyện này, Thẩm Trung Minh giống như vẫn còn cảm thấy rất tự hào.

Thẩm Chanh lườm ông một cái, xoay người trở về phòng, đóng mạnh cửa phòng

Nhìn gương vén tay áo lên, trên cánh tay bầm tím một mảnh, là bị đàn ông kia véo ra.

Bực bội nằm dài trên giường, che phủ mình vào trong chăn.

Chuyện mà cha ma bài bạc động vào, quả nhiên không thế nào đáng tin!

Tiền không có lừa gạt được, suýt chút nữa thua thiệt chính mình vào trong rồi.

Á!

Khóa phong mình lại, mặc kệ Thẩm Trung Minh dùng dỗ dành hay là mắng, cô chính là không chịu mở cửa.

Thật sự không còn cách nào, Thẩm Trung Minh liền nghĩ đến một phương pháp.

Tự mình xuống bếp, làm vài món ăn hoàn toàn sắc không thơm vị không được.

Cầm một bình rượu ngon để lên bàn, ông bắt đầu thực hành kế hoạch lừa gạt của ông, tự uống tự nói: "Ừ, hôm nay rượu thật thơm thuần...."

Vừa dứt lời, Thẩm Chanh ném cửa đi ra.

Khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như tờ giấy, giống như là lạnh lẽo đang chao phủ cô, mặt không cảm xúc gì đi lên phía trước.

Trực tiếp nắm bình rượu, uống ừng ực một hớp lớn.

"Khụ...khụ...."

Rượu rót xuống, Thẩm Chanh ho khan kịch liệt.

Thấy thế, Thẩm Trung Minh không nhịn được cười ra tiếng: "Con gái, đấu với cha, còn non lắm đi!"

Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Chanh sặc đến đỏ bừng, lập tức tức giận: "Thẩm Trung Minh, cha thì không thể làm chút chuyện đáng tin nào?"

"Cha con không đáng tin từ chao giờ vậy hả?"

Thẩm Chanh tức giận, phẫn nộ một tiếng: "Một cân rượu năm đồng, cha cố ý nói là hương thuần!" (cân: 1/2kg)

Thẩm Trung Minh nghe vậy liền cười ha ha, "Không dùng chiêu này, con sẽ chịu ra sao...."

Chữ phía sau còn chưa nói ra, Thẩm Chanh trở về phòng nặng nề đóng cửa lại lần nữa.

Cô nghiêm trọng hoài nghi, cô có phải là con ruột không?

Mười giờ tối.

Thẩm Chanh nằm ở trên giường, lật qua lật lại ngủ không được.

Đột nhiên, cảm thấy nơi nào đó nóng lên.

Trực giác của phụ nữ rất nhạy cảm!

Nghiêng người nhảy xuống giường, chạy vào nhà vệ sinh kiểm tra.

Quả nhiên là dì cả tìm đến!

Sau khi thay đổi quần áo sạch sẽ, Thẩm Chanh lập tức sụp đổ rồi.

Bởi vì, tìm khắp cả căn phòng đều không tìm được một băng vệ sinh có thể sử dụng.

Liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, cô liền tuyệt vọng rồi.

Mười giờ mười một phút!

Vào lúc này, cửa hàng tiện lợi bên ngoài hẳn là đã đóng cửa rồi đi.

Lại rầu rĩ lại sốt ruột lại lo lắng, đến cuối cùng, cô vẫn là vội vàng ra khỏi nhà.

Đêm mùa hè, có chút cực kỳ khô nóng.

Mặc đơn giản quần sọt hai dây đeo, tùy ý buộc tóc đài đến thắt lưng lên, cả người nhìn có vẻ gợi cảm đến cực điểm.

Có thể là bởi vì mặc đơn giản như vậy, hấp dẫn chú ý của mấy sắc lang.

Trên lối đi bộ, một đám đàn ông trung niên uống đến say khướt huýt sáo, cất tiếng cười to.