“Chỉ là gì? Nếu như trong
cung
thì không phải càng dễ dàng tìm sao?” lần này,
hoàng
đế không đợi Ưu Vô Song nói hết, đã không còn nhẫn nại ngắt lời của nàng.
Ưu Vô Song bất động thanh sắc nhìn
hoàng
đế, trong lòng cười thầm, nàng biết
hoàng
đế đã tin lời nàng, nhưng mà nàng vẫn vờ làm ra vẻ mặt khó khăn, nhìn
hoàng
đế nói: “hoàng
thượng, không phải là Vô Song không muốn nói, mà là Vô Song kì thực không muốn gặp người đó…….”
Nói tới đây, Ưu Vô Song không còn nói tiếp nữa mà lộ ra vẻ mặt khó coi.
Hoàng
đế thấy bộ dạng úp úp mở mở của Ưu Vô Song, có chút không vui nói: “Vô Song, ngươi nên biết, bảo tàng đối với Tây Diệm mà nói quan trọng biết dường nào, phàm là việc nên lấy quốc gia làm trọng, sao có thể để ân oán cá nhân mà làm chậm trễ quốc gia đại sự?”
Biểu tình của Ưu Vô Song càng bi thương, nàng lẳng lặng nhìn
hoàng
đế, sau đó cúi đầu, không nói gì.
Hoàng
đế khẽ nhíu mày, ông ta thấy vẻ mặt Ưu Vô Song vẫn hoàn toàn không nguyện ý, trong lòng càng không vui, ông ta khiên nhẫn hỏi: “Vô Song, bây giờ không phải lúc ngang bướng, người đó là ai, nếu như người đó có lỗi với người, trẫm sẽ làm chủ cho người!”
Trong lòng Ưu Vô Song đã cười ra hoa, nàng chính là đợi câu nói này của
hoàng
đế!
Nhưng mà, tuy rằng mục đích đã thành, màn kịch này vẫn phải tiếp tục, cho nên, Ưu Vô Song vẫn giữ vẻ mặt thương tâm ấy nhìn
hoàng
đế, nói: “hoàng
thương, kì thực người đó chính là…..là…..thất vương gia……việc của thất vương gia và Vô Song….. người biết đấy…… người bảo Vô Song bây giờ nên làm sao đối mặt với thất vương gia…….”
Dứt lời, Ưu Vô Song hai tay che mặt, cúi gầm đầu, cơ thể không ngừng run lên, trạng thái nhìn như thương tâm cực độ, nhưng trên thực tế là nàng đang cười lén.
Việc của nàng và Lãnh Như Tuyết,
hoàng
đế làm sao không biết? Ông ta không những biết, hơn nữa, ông ta còn địch thân hạ chỉ cho Lãnh Như Tuyết từ Ưu Vô Song! Cho nên, việc này ông ta rõ hơn ai hết.
Nghe thấy lời của Ưu Vô Song, ông ta ngẩn cả người, ông ta không ngờ rằng, người Ưu Vô Song nói lại là Lãnh Như Tuyết, bây giờ nhìn bộ dạng thương tâm của Ưu Vô Song, nhất thời không biết nói gì, chỉ còn cách nhíu chặt mày, trầm mặc không nói gì.
Ưu Vô Song thấy
hoàng
đế không nói gì, biết là lão hồ ly này đang âm tính, cho nên nàng cố ý thút thít nhẹ.
Hoàng
đế kim mi nhíu chặt, đứng dậy từ ghế, hiển nhiên, nội tâm đang suy tư gì đó.
Kì thực,
hoàng
đế căn bản không ngờ tới người Ưu Vô Song nói là Lãnh Như Tuyết, mấy ngày trước, ông ta vì Lãnh Như Tuyết cự tuyệt thành thân cùng công chúa Tử Việt quốc mà trong lòng đại nộ, nhất thời trong lúc tức giận, hạ lệnh nhốt Lãnh Như Tuyết vào đại lao.
Nhưng mà dù sao Lãnh Như Tuyết cũng là đứa con mà ông ta yêu nhất, thực ra trong lòng ông ta cũng rất không nỡ để hắn chịu khổ, nhưng mà vì Tây Diệm, vì đại cục mà lo nghĩ, ông ta không thể không làm cho người Tử Việt quốc xem.
Nay Tây Diệm năm nào cũng gặp thiên tai, ngân khố trống rỗng, quốc lực không còn lớn mạnh như trước, còn những năm gần đây, Tử Việt quốc ngày càng lớn mạnh, bây giờ nếu như vị cự tuyệt hôn sự mà phát sinh chiến sự với Tử Việt quốc, vậy thì không phải càng bất lợi cho Tây Diệm.
Cho nên ông ta mới không thể không nhẫn tâm nhốt Lãnh Như Tuyết lại, sau đó từ từ khuyên Lãnh Như Tuyết cưới công chúa Tử Việt quốc.
Nhưng mà ông ta không ngờ rằng, đứa con này của ông ta lại ngoan cố vậy, cho dù lấy lí do đại cục làm trọng mà khuyên hắn, hắn cũng không vì vậy mà động tâm, vẫn trái tim sắt thép, không cưới công chúa Tử Việt quốc.
Thực sự khiến ông ta vô cùng đau đầu, nhất thời tức giận, hạ lệnh tiếp tục nhốt Lãnh Như Tuyết, cho đến khi hắn đồng ý thành thân mới thôi!
Tuy nhiên, nay Ưu Vô Song nói đứa con này của ông ta có liên quan đến bảo tàng, thật là làm khó ông ta.
Bởi vì, nếu như ông ta thả Lãnh Như Tuyết ra, Tử Việt quốc chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua, còn nếu không thả, việc tìm bảo tàng làm thế nào tiến hành?
Nhưng, ông ta thân là nhất quốc chi quân, tự khắc người thường khó bì, ông ta chỉ suy nghĩ một lúc, lập tức đã đưa ra quyết định.
Việc tìm kho báu không thể chậm trễ một khắc nào, bởi vì liên quan đến sái nghiệp trăm năm của Tây Diệm. Nay tuy ông ta thả Lãnh Như Tuyết ra, sẽ đắc tội Tử Việt quốc nhưng vì tìm được bảo tàng, ông ta không thể lo nhiều như vậy!
Hơn nữa, nếu như đảo được bảo tàng, lắp đầy quốc khố, Tây Diệm cũng không phải thập phần lo sợ Tử Việt quốc!
Nghĩ tới đây,
hoàng
đế nhanh chóng quyết định, nói với Ưu Vô Song: “Vô Song, là Tuyết Nhi ủy khuất ngươi, nhưng mà nếu như trong lòng ngươi vẫn còn có Tuyết Nhi, vậy thì sau khi tìm được bảo tàng, trẫm sẽ làm chủ cho ngươi!”
Ưu Vô Song thấy
hoàng
đế đã đưa ra quyết định, cũng không còn khóc nữa, mà chỉ ngẩn đầu, lộ ra thái độ vui mừng: “đa tạ
hoàng
thượng!”
Hoàng
đế khẽ gật đầu, lại nói: “Vô Song, bây giờ việc tìm bảo tàng đã không thể chậm trễ khắc nào, hôm nay trẫm sẽ chuẩn bị mọi thứ cho ngươi, ngày mai ngươi và Tuyết Nhi cùng lên đường! Nếu như trẫm đoán không lầm, kì thực ngươi đã biết nơi tàng bảo phải không?”
Nghe thấy lời của
hoàng
đế, Ưu Vô Song giật cả mình! Lão hồ ly lợi hại quá, ông ta cư nhiên nhìn ra nàng đã biết vị trí đại khái của bảo tàng!
Nhưng mà, điểm này Ưu Vô Song lại không có ý định giấu
hoàng
đế, cho nên nàng cúi đầu, nhỏ tiếng nói: “dân nữ còn chưa xác định được vị trí chính xác, nhưng mà đại khái đã có manh mối, nơi cất giấu bảo tàng thật sự, còn phải đến đó mới có thể xác định.”