Chuyện Giang Ánh Thần ngã nằm viện cha mẹ nhà họ Giang rất nhanh liền biết, lòng nóng như lửa đốt vội vàng đến bệnh viện, dọc theo đường đi, mẹ Giang đều oán giận: "Đứa nhỏ Ánh Tuyết này cũng thật là! Biết rõ Thần Thần mang thai, lại cònra tay đẩy nó? Sao tâm tư con bé ác độc như vậy?"
Ba Giang trầm giọng nói: "Bà tận mắt thấy sao? Tôi không tin Ánh Tuyết làm ra chuyện như vậy!"
Mẹ Giang tức giận nói: "Ông không tin có ích lợi gì? Sự thật bây giờ là Thần Thần nằm viện rồi!"
Ba Giang ấp úng không nói lời nào, hiển nhiên cũng lo lắng vì chuyện này.
Mẹ Giang rất tức giận, cầm điện thoại gọi cho con gái thứ hai, kết quả không ai nhận nghe điện thoại, không khỏi lầu bầu nói: "Thấy chưa? Điện thoại cũng không nhận! Nhất định là chột dạ rồi!"
Ba Giang không kiên nhẫn nói: "Được rồi! Tính cách Ánh Tuyết tôi còn không biết sao?Trong này nhất định có hiểu lầm gì!"
Hai người ai cũng ầm ĩ không nhường người nào, dứt khoát đều không nói.
...
Mà Giang Ánh Tuyết giờ phút này, một mình đi bộ ở trên đường cái chẳng có mục đích, nếu phải dùng một từ để hình dung, vậy thì giống với "Xác không hồn"...
Không có sức sống, không có nhiệt độ, tay chân lạnh lẽo...
Từ nhà họ Hoắc đi ra, cô không muốn về nhà, nói vậy trong nhà đã biết, mẹ cô nhất định sẽ trách mắng mình ác độc, lại có thể xuống tay với em gái ruột...
Ha ha!
Sự thật là cái gì, chỉ sợ bà sẽ không tin tưởng, dù sao Giang Ánh Thần mới là con gái bảo bối nhu thuận nghe lời bà nhất, mà mình... có cũng được mà không có cũng không sao.
Tưởng rằng Hoắc Kỷ Thành sẽ gọi điện thoại cho mình, kết quả...
Cái gì cũng không có!
Cô nên chết tâm không phải sao?
Đã xảy ra chuyện như vậy, cô không thể tiến vào nhà họ Hoắc nữa, Giang Ánh Thần tính toán điểm ấy mới có thể sử dụng khổ nhục kế như vậy...
Nói thật, cô thật sự không ngờ Giang Ánh Thần sẽ mạo hiểm lớn như vậy để ngăn cản mình kết hôn với Hoắc Kỷ Thành.
So sánh với cô ta, cũng khó trách mình thất bại.
Giao thừa năm nay, côsẽ nhớ kỹ cả đời.
****
Trước khi sáng mùng một đầu năm, Tần Lạc sẽ bị đánh thức bởi tiếng pháo, nhưng dường như năm nay yên tĩnh rất nhiều, khu biệt thự lưng chừng núi này quả thật yên ắng hơn so với phố xá sầm uất, mặc dù có thể nghe được tiếng pháo, cũng là cách rất xa, sẽ không cảm thấy gần ở bên tai.
Tần Lạc vừa mở mắt, thì nghe thấy tiếng đập cửa ở bên ngoài, cô vội vàng mặc quần áo tử tế đi mở cửa.
"Chị, chúc mừng năm mới...!"
Hoắc Gia Tinh ngọt ngào ngây thơ nói, mắt cười cong cong, có thể thấy tâm tình rất tốt.
Tần Lạc xoa đầu của bé, đưa cho bé một phong bao tiền lì xì đã sớm chuẩn bị: "Năm mới, chị hi vọng Tiểu Tinh càng ngày càng thông minh, khỏe mạnh bình an lớn lên."
Hoắc Gia Tinh nheo lại mắt: "Mong muốn của em vẫn giống với tối hôm qua!"
Tần Lạc: "..."
Chỉ có thể cười để che dấu xấu hổ, cùng hai ba con bọn họ vĩnh viễn không xa rời nhau?
Đây có thể sao?
Lúc ăn bữa sáng, bỗng nhiên Hoắc Kỷ Thành nói: "Anh đã đặt vé máy bay ngày mai đến trang viên rượu nho Bordeaux..."
Anh còn chưa nói xong, Hoắc Gia Tinh đã hưng phấn vỗ tay: "Oa! Tuyệt quá! Bây giờ đầu năm ba có thời gian mang Tiểu Tinh ra ngoài nghỉ phép! Con nhất định sẽ dính chị!"
Tần Lạc mới vừa húp một hớp cháo thiếu chút nữa không nóng đầu lưỡi...
"Tôi..."
Hoắc Kỷ Thành nhìn cô một cái: "Không phải em rất thích chỗ đó sao? Lại còn tự mình tham gia chế tạo rượu nho, lần này đi đúng lúc có thể uống."
Tần Lạc: "..."
Cô hoàn toàn không có quyền nói "Không đi" rồi.
...
Cùng buổi sáng đó.
Khi Tô Nhiễm tỉnh lại phát hiện mình ở nơi rất quen thuộc, đầu côlờ mờ nhìn chung quanh quanh mình một vòng.
Bỗng nhiên trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nam trầm thấp mát lạnh.
"Tỉnh?"
(⊙o⊙)...
Giọng này!!!
Cô không dám tin nhìn qua, đúng lúc đối diện với hai tròng mắt đùa giỡn của người đàn ông.
"Sao tôi lại ở chỗ này?"
Tô Nhiễm có chút xấu hổ chuẩn bị đứng dậy cách xa anh.
Kết quả, khuỷu tay hư yếu một cái...
Lâm Lạc Đông vội vàng thò tay ôm lấy cô, lần này, tư thế hai người càng gần hơn.
Vô cùng mập mờ!
"Em nói xem?"
Lâm Lạc Đông nhếch môi tà tứ.
Vẻ mặt Tô Nhiễm rất quẫn, tối hôm qua không phải cô cùng bạn đến quán bar sao? Làm sao có thể ở một chỗ với Lâm Lạc Đông? Rốt cuộc sao lại thế này?
Trong đầu cô hiện ra mười vạn câu hỏi vì sao...
"Tôi biết còn phải hỏi anh sao?"
Tô Nhiễm tức giận nói, cô chỉ hy vọng tình huống mình lo lắng nhất sẽ không có phát sinh, nếu không thì - -
"Em không nhớ sao?"
Lâm Lạc Đông nhíu mày nhìn về phía cô, tối hôm qua cô mượn rượu hung hăng "Hành hạ" mình một phen, bây giờ nhớ lại ký ức vẫn còn mới mẻ!
Tô Nhiễm nhìn anh một cái, thấy anh quyết không nói nữa thì tránh người.
Lâm Lạc Đông bỗng nhiên chế trụ cằm của cô, hung hăng nhìn ánh mắt cô, phát hiện bên trong vô cùng trong suốt, không trộn một chút tạp chất, càng không có quyễn rũ cùng lẳиɠ ɭơ tối hôm qua.
Cô rất khác so với tối hôm qua!
"Tối hôm qua em uống rượu."
"Cho nên?"
Tô Nhiễm sợ hãi mở to hai mắt, nói lắp bắp: "Tôi rất... say sao?"
Lâm Lạc Đông vừa ý "Ừ" một tiếng, vẻ mặt của cô không giống như giả vờ, chẳng lẽ cô ấy không biết mình sau khi uống rượu sẽ trở thành một người khác sao?
"Đương nhiên, dáng vẻ em sau khi uống say..."
Tô Nhiễm nâg mí mắt lên, tìm đường chết hỏi: "Tối hôm qua tôi không làm chuyện gì chứ?"
"Làm rất nhiều."
"..."
Tô Nhiễm nhìn về phía anh ta rất cẩn thận, phát hiện vẻ mặt của anh ta không giống như đang nói đùa, nhỏ giọng ngập ngừng nói: "Ví dụ như?"
"Đứng ở trên xe mui xe thổ lộ với anh."
"..."
Trong nháy mắt lòng Tô Nhiễm chìm xuống đáy cốc.
"Lại còn phát ra một đống lời thề sẽ trung trinh với anh."
"..."
Tô Nhiễm rất muốn tìm một cái lỗ để chui vào, cũng ở trong lòng thề về sau sẽ không uống rượu nữa!
"Sau khi anh đồng ý với em, em vui sướиɠ bắt đầu khiêu vũ ở trên mui xe."
"..."
"Lại còn cường hôn anh."
"..."
Tô Nhiễm hoàn toàn ngổn ngang trong gió, thân thể vừa nghiêng, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
"Cho nên em cảm thấy chuyện em làm còn ít sao?"
"Ách..."
Cô yên lặng buông hai tay che đôi má ra, yếu ớt mở miệng: "Anh sẽ không lừa gạt tôi chứ Làm sao tôi có thể..."
Ánh mắt Lâm Lạc Đông sáng quắc nhìn cô, giọng khàn khàn mà đầy từ tính: "Em cảm thấy anh đang lừa gạt em?"
Sắc mặt Tô nhiễm khẽ quẫn, không nói gì, hiển nhiên bán tín bán nghivới lờinói của Lâm Lạc Đông.
Lâm Lạc Đông hừ lạnh một tiếng: "Tối hôm qua quần chúng vây xem cũng không ít, anh tin tưởng cameras ở cửa "Trễ sắc" có quay được một chút hình ảnh."
Tô Nhiễm hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, chẳng lẽ biểu hiện giả dối mình khổ tâm xây lên lâu như vậy liền bị vạch trần sao?
Anh luôn là số kiếp của mình, sau khi uống rượu cũng chạy không thoát...
Lâm Lạc Đông rất hài lòng nhìn thấy vẻ mặt cô áy náy cùng túng quẫn như vậy, chậm rãi mở miệng: "Tối hôm qua chúng ta nên phát sinh cái gì đều đã xảy ra."
Anh không có tiếp tục nói hết, chỉ là ý tứ rất rõ nhìn cô.
Tô Nhiễm hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng anh ta: "Tất cả mọi người là người trưởng thành rồi, chuyện tối ngày hôm qua, coi như là một đêm ngoài ý muốn đi! Anh cũng không bị thiệt thòi."
Mặt Lâm Lạc Đông nhất thời đen như đáy nồi, gằn từng câu từng chữ nói: "Tô, Nhiễm! Em có biết mình đang nói cái gì không?"
Tô Nhiễm rũ mí mắt xuống không nhìn anh ta nữa: "Anh nghe hiểuđiều tôi muốn nói, giữa đàn ông và phụ nữ không phải là có chuyện như vậy, huống chi chúng ta còn là chồng trước vợ trước, say rượu loạn tính cũng không phải chuyện gì rất kỳ lạ."
Cô cố gắng nói thật bình tĩnh, hi vọng có thể che dấu lòng mình.
Sắc mặt Lâm Lạc Đông tức giận đen như nước sâu, nghiến răng nghiến lợi: "Tô Nhiễm! Em hết chuyện để làm rồi hả? Say rượu loạn tính? Rốt cuộc thiếu đàn ông nên say rượu đến khách sạn? Em thiếu đàn ông như vậy sao?"
Từng câu từng chữ của anh gϊếŧ chết tâm
TimTô nhiễm đau như bị bóp, lạnh lùng nói: "Không liên quan đến anh."
Lâm Lạc Đông đen mặt nhìn cô vài giây, bỗng nhiên đứng dậy sập cửa rời đi.
Tô Nhiễm ngồi ở trên giường khóe môi hiện lên nụ cười khổ, sau đó đi vào phòng tắm.
Buổi sáng mồng một đầu năm đã ầm ĩ thành như vậy, về sau sẽ không còn gặp nhau nữa?