Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 193: Thẹn quá hóa giận

Buổi chiều đầu năm, Tần Lạc bị Hoắc Kỷ Thành ôm lên máy báy tư nhân của anh, không sai! Chính là ông lên, bởi vì chân cô bị thương còn chưa lành, bỏ gậy xuống vẫn không thể đi xa.

"Thả lỏng chút, không cần quá căng thẳng."

"..."

Giọng Hoắc Kỷ Thành dịu dàng từ tính như một cơn gió mát an ủi lỗ tai Tần Lạc, hai gò má cô trong nháy mắt đỏ rực, người đàn ông thối này! Chỉ biết chế nhạo mình!

Ngược lại Hoắc Gia Tinh vô cùng vui vẻ, cùng ba với chị ra ngoài nghỉ phép là chuyện bé thích nhất!

Từ khi lên máy bay, độ hưng phấn của bé vẫn không giảm xuống...

Về sau, bé chơi đùa mệt thì ngủ thϊếp ở trong lòng Tần Lạc, Hoắc Kỷ Thành không thể không ôm bé lên, Tần Lạc để ngón trỏ ở trên bờ môi "Suỵt" một tiếng: "Để cho bé ngủ như vậy đi!"

Hoắc Kỷ Thành hạ thấp giọng: "Vết thương trên người em vốn chưa lành toàn bộ, đè mấy giờ sẽ làm máu không lưu thông, không có lợi cho hồi phục."

Lời đến bên miệng Tần Lạc cũng chỉ có thể nuốt vào...

Anh nói cũng đúng, hơn nữa điểm xuất phát là muốn tốt cho mình.

Sau khi đặt ngang con trai ở trên ghế sofa xong, Hoắc Kỷ Thành nhìn về phía Tần Lạc: "Em ngủ cùng với Tiểu Tinh đi! Đến anh sẽ gọi."

Tần Lạc biết chủ ý này không tệ, nếu không mình ngồi với hai người bọn họ nhất định sẽ rơi vào hoàn cảnh xấu hổ, dù sao mình không muốn có nhiều trao đổi với anh.

"Ừ."

Cô mới vừa nằm xuống, thì nghe thấy giọng từ tính của Hoắc Kỷ Thành: "Anh đã sớm nói rõ ràng với Giang Ánh Tuyết, trải qua đêm giao thừa, người trong nhà anh cũng sẽ không bắt anh kết hôn với cô ta nữa, người anh muốn cưới, chỉ một mình em."

Tần Lạc cắn môi, dứt khoát nhắm mắt lại giả vờ không có nghe thấy, người đàn ông chết tiệt! Động một tí liền nói lời cũ rích với mình, chỉ nói chút lời này mà muốn mê hoặc mình...

Người nhà anh sẽ không bắt anh kết hôn với Giang Ánh Tuyết, thật sao?

Đang nghĩ ngợi, lại nghe thấy giọng của anh: "Những câu anh vừa nói là sự thật, không có nửa câu lừa dối, đời này anh khó có thể lấy được tha thứ của em."

Tần Lạc: " "

Đây có được coi là lời thề không?

Chẳng lẽ lời anh nói là thật, mình muốn tha thứ cho anh rồi hả?

Cô vẫn không lên tiếng, trong buồng máy bay lâm vào yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Hoắc Gia Tinh, bé, ngủ rất ngon.

Vào viên trang rượu nho, Hoắc Gia Tinh hưng phấn giống như bọ chét gọi tới gọi lui: "Chị, trước kia thật sự chị với ba đã đến đây sao?"

Lừa gạt trẻ con nhất định là không tốt, Tần Lạc chỉ có thể thành thật trả lời: "Ừ, đã đến, nho ở đây ăn rất ngon, uống rượu nho cũng được."

Hoắc Gia Tinh chu miệng: "Đáng tiếc bây giờ không có cây nho."

Lập tức quay về phía ba: "Ba, con có thể nếm thử rượu nho chứ!"

Hoắc Kỷ Thành xoa đầu con trai: "Có thể, nhưng không thể uống nhiều."

Hoắc Gia Tinh mím môi: "Được rồi!"

Bé thầm nghĩ: Bé nhất định phải nhanh lớn lên mới được, nếu không cái này không thể cái kia cũng không được, quá đáng ghét rồi!

Ba người nghỉ ngơi khoảng một giờ thì rời khỏi phòng đi dạo xung quanh, Hoắc Gia Tinh rất tò mò với chỗ này, hơn nữa bé đi đường muốn một tay nắm Tần Lạc, một tay nắm Hoắc Kỷ Thành.

Thế cho nên đi chỗ nào đều bị người ta "Hiểu lầm" là một nhà ba người.

Có người làm vườn quen Tần Lạc cười tít mắt nói: "Thì ra con trai của Tần tiểu thư lớn như vậy! Thật sự là di truyền ưu điểm của cô với tiên sinh."

"Tần tiểu thư thật có phúc! Tiểu thiếu gia rất đáng yêu!"

Một loạt khích lệ cùng khen ngợi, lời giải thích đến bên miệng Tần Lạc cũng không nói ra miệng được, không khỏi liệc nhìn Tiểu Tinh, dáng vẻ bọn họ thật sự rất giống nhau sao?

Thế cho nên người ngoài liếc mắt một cái có thể nhìn ra?

Hoắc Gia Tinh gặp người nào đều cười tít mắt, hoàn toàn khác một trời một vựcvới dáng vẻ lạnh lùng của ba bé, mới chưa đến một ngày đã được mọi người trong trang viên thích.

Lập tức bắt được hàng loạt fan.

Khi nghe nói còn ở đây ba ngày nữa, Tần Lạc không thể không lo lắng: Chẳng lẽ mỗi ngày đều phải cùng Hoắc Kỷ Thành giả vờ như không có việc gì, còn bị mọi người ngộ nhận là một nhà ba người.

****

Buổi chiều Tống Tư Kỳ không có việc gì thì quấn nàng anh hai mang cô đến câu lạc bộ đánh gôn, vốn muốn ở chung với anh Đường Triều nhiều một chút, kết quả rất ngoài ý muốn cô nhìn thấy người không muốn gặp.

Đường Dục nghỉ ngơi giữa trận, mới ra phòng trà nước thì thấy Tống Tư Kỳ toàn thân mặc đồ thể thao, không khỏi chế nhạo nói: "Qua năm mới, cô sẽ không cố ý điều tra hành trình của tôi mà chắn ở đây chứ?"

Tống Tư Kỳ vô cùng kinh ngạc há to mồm: "Anh ít tự kỷ đi! Tôi ở đây chắn một con chó cũng sẽ không chắn anh!"

Ánh mắt Đường Dục ngả ngớn liếc mắt đánh giá trên dưới cô một cái: "Vậy cô đến đây làm gì?"

Tống Tư Kỳ không chút khách khí trả lời: "Có liên quan gì đến anh sao? Anh có thể đến tại sao tôi không thể?"

Đường Dục nhìn cô một cái, anh đã điều tra thân phận của Tống Tư Kỳ, Lục tiểu thư nhà họ Tống, thân phận cao quý như vậy lại đến "Tập đoàn Đường thị" làm một nhân viên nhỏ?

"Chỗ này vốn là nơi đàn ông đến."

"Ai nói? Phụ nữ nhân có thể đến như thường! Anh đây là có kỳ thị với phụ nữ!"

Tống Tư Kỳ tức giận nói, từ lần đầu tiên nhìn thấy Đường Dục, cô cũng rất chán ghét anh ta, hơn nữa lần đó bị anh ta uy hϊếp cùng ra ngoài hiện trường tuyển người mẫu, cô càng chán ghét anh ta hơn!

Đường Dục xoay người, tháo mắt kính xuống từng bước một đến gần cô, mãi đến khi cô lùi ở trên tường không đường thối lui.

"Lục tiểu thư nhà họ Tống, rốt cuộc cô đến đây là vì người nào?"

Tống Tư Kỳ không dám tin mở to mắt về phía ta, làm sao anh ta có thể biết thân phận thật của mình?

Chẳng lẽ anh ta phái người điều tra mình rồi hả?

"Anh làm sao mà biết được?"

"Muốn biết thân phận của cô, với tôi mà nói không phải rất chuyện dễ dàng sao?"

Đường Dục tà ác phả hơi ở trên mặt cô.

Tống Tư Kỳ tức giận dùng cả tay chân muốn đánh anh ta, kết quả bị anh ta không chế lại.

"Đồ con rùa! Anh có gì mà đắc ý! Anh đã biết thân phận của tôi còn không mau buông ra!"

"Tôi muốn không thả thì sao?"

Đường Dục hung tợn nhìn chằm chằm cô, anh ba với nhị thiếu nhà họ Tống là bạn bè nhiều năm, hai người hẹn buổi chiều ở đây đánh golf.

Tống Tư Kỳ tình nguyện uất ức làm một nhân viên nho nhỏ ở "Tập đoàn Đường thị", cô lại hưởng thụ uy hϊếp của mình, chẳng lẽ là bởi vì

Nghĩ đến đây, không hiểu tâm tình anh ta rất khó chịu.

Tống Tư Kỳ mắng: "Khốn khϊếp! Anh buông tay cho tôi! Nếu không thì tôi sẽ nói cho anh tôi với anh Đường Triều biết, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!"

Đường Dục lập lại một lần: "Anh Đường triều?"

Tống Tư Kỳ hừ nói: "Thế nào? Anh sợ?"

Đường Dục cong khóe môi lên nở nụ cười: "Truyện cười? Tôi có gì phải sợ? Phải nói, Đường Triều có quan hệ thân thiết với tôi hơn so với cô!"

Tống Tư Kỳ không dám tin nhìn anh ta: "Không thể nào!"

Sắc mặt Đường Dục xanh mét: "Có gì không thể? Đường Triều là anh ba tôi, tôi với anh ta là anh em ruột thịt."

Phản ứng đầu tiên của Tống Tư Kỳ là không tin, anh ta làm sao có thể là em của anh Đường Triều?

Đây nhất định không phải sự thật! Anh ta nhất định là bịa chuyện!

Sắc mặt Đường Dục âm trầm nhìn về phía cô: "Tin hay không đây cũng là sự thật."

Lời anh ta nói làm cho sắc mặt Tống Tư Kỳ trắng bệch, trong đầu nhớ lại từng chút từng chút: Lần đầu tiên gặp mặt là ở bãi đỗ xe tầng hầm "Tập đoàn Đường thị", sau đó anh ta là tổng giám đốc "Công ty hữu hạn truyền thông Đại Phát", cô có nghe thấy người khác gọi anh ta là "Đường tổng".

Anh ta còn có thể gọi điện thoại cho cấp trên của mình mượn tạm cô mặc anh ta sai khiến.

Một loạt chứng cứ đều chỉ về phía

"Anh thật là em trai của anh Đường Triều?"

"Hàng thật giá thật."

"Anh Đường Triều làm sao có thể có em trai như anh!"

" "

Đường Dục thiếu chút nữa bị lời của cô làm cho tức chết, anh có điểm nào kém anh ba sao?

Tống Tư Kỳ hít một hơi thật sâu: "Coi như anh là em trai anh Đường Triều, nhưng nếu anh ức hϊếp tôi bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho anh!"

Đường Dục âm dương quái khí hừ lạnh: "Cô thích anh ba tôi?"

Tống Tư Kỳ bị đoán trúng tâm tư liền đỏ mặt nhìn về phía anh ta: "Không liên quan gì đến anh!"

Lời này của cô tương đương với không đánh đã khai.

Tâm Đường Dục lập tức chìm xuống đáy cốc.

"Thế nào? Nói trúng tâm tư cô thẹn quá hóa giận rồi hả?"

Tống Tư Kỳ nhịn không được mắng: "Cút! Anh không tránh ra nữa tôi sẽ la lớn đó!"