Tử Đằng Không Nở Lần Hai - Không Còn Là Nữ Phụ

Chương 29: Tử Đằng - Nếu như anh có ngày mai

***Đầu thật choáng váng. Chu Tử Đằng như đang lạc lõng giữa dòng chảy của số phận, như một con cá nhỏ

không thể đổi hướng, chỉ biết để mặc cho dòng nước chảy xiết cuốn trôi. Chỉ khi bạn ở một mình, chỉ khi bạn mệt mỏi, bạn mới thấy bạn đã tàn nhẫn với bản thân đến dường nào. Chu Tử Đằng vĩnh viễn không muốn mở đôi mắt ra nhìn thế giới tàn khốc "dại sẽ chết, khôn cũng chết nhưng biết thì sống" ngoài kia, tuy nhiên, cô phải đối mặt với nó. Mí mắt khẽ nâng lên, đôi mắt đẹp mở ra đón nhận hiện thực. Cô thấy Bạch Dĩ Hiên đang nằm đối diện mình, anh đang nhìn cô, có lẽ đã lặng yên ngắm cô hàng giờ như thế. Hai đôi mắt nhìn thẳng vào nhau, nhưng đôi môi lại không cất nên tiếng nói.

-- Anh ở bên tôi suốt sao?

-- Điều đó có làm em cảm động không?

*** Bạch Dĩ Hiên vừa nói vừa nhích người lại gần cô, đôi mày khẽ nhăn, đôi mắt buồn man mác nhìn sâu vào tâm hồn cô, nở một nụ cười khổ.

-- Em sẽ không, nhỉ? Một người sắt đá như em, sao có thể... Em biết không, khoảnh khoắc tôi thấy em, tôi do dự không hiểu vì sao, tôi không muốn in dấu trong em là một vị lão đại khát máu. Nhưng lúc đó, em đã nhắm mắt lại, nguyện không thấy cảnh đó. Tại sao em lại làm vậy?

*** Bạch Dĩ Hiên lẳng lặng chờ câu trả lời từ Chu Tử Đằng, trong anh không khỏi hy vọng, hành động của em có được xem như là đang giữ lại trong mình những hình ảnh không vấy máu của tôi không.

-- Anh không phải là một tên tội đồ. Thế giới mà anh thấy, khác với thế giới mà tôi thấy. Anh làm vậy là để tồn tại, để có thể còn thấy ngày mai, anh nhất định phải tàn nhẫn để sống sót. Vì vậy, tôi không ghê sợ anh, tôi đồng cảm với anh.

-- Em bình tĩnh đến lạ thường. Em đã gặp phải chuyện gì, mới có thể thờ ơ đến thế, ở tuổi 20 tươi trẻ? Em thật khác, khác đến kì lạ.

-- Trả tôi về lại với thế giới có nắng, Bạch Dĩ Hiên.

*** Bạch Dĩ Hiên nghe cô nói

thì im lặng không mở miệng, ánh mắt kia, thật đẹp, mà cũng thật vô tình. Em thật biết cách giày vò người khác, ban cho tôi ánh sáng, rồi lại cướp nó đi. Anh cụp đôi mắt xuống, khẽ đưa tay vuốt ve gương mặt người con gái.

-- Tôi sẽ kể cho em một câu chuyện mà chưa ai được nghe, cũng không ai được biết...

Khoảng 28 năm về trước, là thời điểm mà Bạch gia đang trên đà lớn mạnh. Tất cả là nhờ vị Bạch lão gia Bạch Thừa Húc cơ trí, dày dặn kinh nghiệm dẫn dắt, còn có con trai của ông, Bạch Kỳ Sơ, một con người đa mưu, khôn khéo và đầy thủ đoạn làm chủ. Giới Hắc đạo không ai là không biết đến cái tên Bạch Kỳ Sơ, người đã làm rúng chuyển thế giới ngầm với vụ thảm sát nhiều đại gia tộc và chiếm vị trí Lão đại. Tuy nhiên, kẻ đứng đầu, chung quy vẫn là một con người. Bạch Kỳ Sơ đã đem lòng yêu một cô thiên kim tiểu thư - Hạ Nhược Tuyết- đóa hoa huệ tây thanh cao của giới Bạch đạo . Một con người thuần khiết, sống vui vẻ trong thế giới rực rỡ màu sắc đã vô tình vướng vào số phận với con người lãnh khốc, tồn tại trong thế giới chết chóc đầy tối tăm. Bạch Kỳ Sơ đã quá mức cuồng si người con gái kia, để có được cô gái ấy, anh ta đã cưỡng ép cô, hủy hoại cô gái ấy trước ngày cưới

hạnh phúc của cô gái với người yêu. Cuộc sống tươi đẹp của Hạ Nhược Tuyết, đã hóa tro tàn kể từ khi đó...Bạch gia, người nghe đến tên đã sợ, huống hồ là chống đối. Hạ gia của Hạ Nhược Tuyết vì bị gây sức ép quá lớn, đã phải đau lòng trao con gái mình cho người đàn ông cường hãn Bạch Kỳ Sơ. Hạ Nhược Tuyết không biết đã cầu xin Bạch Kỳ Sơ bao nhiêu lần dưới thân người đã chiếm đoạt mình, đã giương đôi mắt đau khổ ấy nhìn về phía khoảng trời mênh mông kia bao nhiêu đêm, Hạ Nhược Tuyết vĩnh viễn bị trói chặt trong vòng tay của Bạch Kỳ Sơ. Đóa hoa huệ tây đã bị chà đạp mất rồi...

Hạ Nhược Tuyết không thể kháng cự Bạch Kỳ Sơ, chỉ có thể bằng mặt mà không bằng lòng. Những tháng ngày lưu lại Bạch gia, Hạ Nhược Tuyết luôn ấp ủ hy vọng trốn thoát khỏi tay Bạch Kỳ Sơ, nhưng số phận một lần nữa lại chế nhạo Hạ Nhược Tuyết, cô đã mang thai, cốt nhục của Bạch gia. Bạch Kỳ Sơ đối với chuyện này rất hào hứng, có con cái, sợi dây ràng buộc giữa cô và anh sẽ được thêm thắt chặt, vì để chuẩn bị cho sự ra đời an toàn của đứa bé, Bạch Kỳ Sơ phải giải quyết triệt để tất cả mầm mống có ý đồ mưu phản gây hại Bạch gia, vì thế, bất đắc dĩ, anh phải đi vắng khá lâu. Khoảng thời gian đó, Hạ Nhược Tuyết ngày càng trở nên trầm lặng, không còn khóc, cũng không còn nghĩ đến chuyện chạy trốn nữa, chỉ trầm lặng. Hạ Nhược Tuyết mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày đã sanh ra một cặp sinh đôi đặt tên là Bạch Dĩ Hiên và Bạch Sở Viên. Hạ Nhược Tuyết đặt tên Bạch Dĩ Hiên theo ý " Dĩ" trong bất đắc dĩ, "Hiên" nghe giống tên người Hạ Nhược Tuyết yêu là "Huân".

Còn tên Sở Viên có từ "Sở" là sở thích, "Viên" là viên mãn. Hạ Nhược Tuyết gửi gắm trong Bạch Sở Viên là niềm yêu thương chính mình, mong muốn được làm điều mình thích, khao khát có cuộc sống viên mãn hạnh phúc. Còn cái tên Bạch Dĩ Hiên lại ẩn chứa một nỗi khổ tâm đến xót lòng, lại nhắc tới năm tháng tình yêu đầy hoài niệm mà bi sầu khó tả. Hạ Nhược Tuyết, vẽ cuộc sống mình bằng nỗi tiếc nhớ, tô cuộc đời mình bằng những nét thê lương, một mặt lại lưu luyến hai đứa con mình dứt ruột đẻ ra, một mặt lại căm hận hai đứa trẻ có khuôn mặt giống hắn. Hạ Nhược Tuyết, mâu thuẫn giày vò, đau thương giày xéo, đã trở thành một con người đa nhân cách. Hai đứa trẻ nắm tay nhau mà ra đời, lại bị hai số phận tách ra....

Hạ Nhược Tuyết đem hai đứa con mình ở hai nơi khác nhau, Bạch Sở Viên được nuôi nấng như một vị thiếu gia, có phòng riêng xa hoa ngay từ lúc nhỏ, kẻ hầu người hạ, chăm bẵm từng miếng ăn giấc ngủ, sáng sáng sẽ được Hạ Nhược Tuyết cùng vui đùa, yêu thương. Còn Bạch Dĩ Hiên, lại khác. Đứa trẻ đáng thương ấy bị nhốt trong một tầng hầm ẩm thấp, chỉ có mấy người hầu câm chăm nom, không được mẹ quan tâm như em trai song sinh, cậu là nơi để nhân cách thứ hai của mẹ mình trút giận. Bạch Kỳ Sơ đại khai sát giới phải mất rất nhiều năm, lúc đó, Hạ Nhược Tuyết làm chủ, kẻ hầu biết chuyện Bạch gia có cặp sinh đôi đã bị cắt lưỡi và chuyển xuống chăm sóc Bạch Dĩ Hiên. Bạch Dĩ Hiên từ nhỏ cho đến lúc 5 tuổi chỉ biết một khoảng trời tăm tối gọi là nhà giam, chỉ có thể vươn đôi bàn tay nhỏ hứng ánh nắng qua song sắt. Chỉ được gặp mẹ vào mỗi tối cô liêu, chỉ lúc mẹ nổi cơn điên cấu xé mình mới được bà chạm vào. Chẳng sao cả, ít nhất thì đối với mẹ, con còn có ích, phải không? Con chưa biết thế giới bên ngoài vẽ ra sao, nhưng con biết thế giới của mình trông thế nào. Thế giới con có dòng sông là nước mắt của mẹ, có mây trời là áng tóc của người, có vì sao người đính trên đôi mắt, có làn gió người đương theo hơi thở , đối với con, người là cả thế giới. Có lần con hỏi những con người chỉ nín lặng ngoài kia tên của người, nhưng họ vẫn chỉ nín lặng. Mãi sau này, khi người chết đi, con mới biết, thì ra tên người là Hạ Nhược Tuyết, trong sạch, và tinh khiết như tuyết trắng trời đông, là mẹ. Nhưng tuyết đã bị nhuộm một màu đỏ thẫm, hoa huệ tây đã tan nát rã cành, con không biết tên mình là gì, nhưng con biết mình là nỗi ô nhục của tuyết, là sự phỉ báng của hoa huệ tây, là kết tinh từ đau đớn và tủi hận, là thành quả của tiếc nuối và tang thương. Tay người dính máu con, tay con vướng nước mắt của người, người gào thét, người van xin con hãy ban cho người cái chết, không phải là không được, mà là không thể. Người đi rồi, liệu tuyết còn rơi nữa chăng?Hạ Nhược Tuyết không biết đã bao lần đánh đập và nguyền rủa đứa trẻ bất hạnh Bạch Dĩ Hiên trong cay đắng, thời ấu thơ của anh ngập tràn những lời phẫn uất của mẹ. Một ngày nọ, Hạ Nhược Tuyết dúi vào tay Bạch Dĩ Hiên một cây trâm ngọc đã cũ, đó là kỷ niệm của bà và người bà yêu, cầu xin anh, hãy giải thoát cho mình.

Không thể,... là không thể. Nếu như sự tồn tại của con là sự nhục nhã của người, vậy thì con ước mình chưa từng sinh ra, còn hơn là thấy người đau khổ như thế. Là tại con sao, vì con có đôi mắt giống một người con chưa từng được biết mặt, một người mà con không biết nên gọi là gì, hẳn người đó còn chưa biết đến sự có mặt của con trên cõi đời này. Nhưng mẹ à, người thật tàn nhẫn, người bảo con hãy giải thoát cho người, vậy ai sẽ giải thoát cho con? Con chưa từng được thấy trời sao, nhưng con thấy ánh mắt của người, con chưa từng biết đến hơi ấm, nhưng còn biết đến bàn tay người. Vậy mà người lại bảo con hãy hủy hoại nó đi, hãy cứu rỗi nó đi, vậy ai sẽ cứu rỗi con. Thà người lấy thứ sắc nhọn ấy đâm con, còn hơn bảo con dùng thứ ấy kết liễu người. Nhưng nếu người đau khổ như thế, thảm thương như thế, tàn tạ như thế, vậy thì người đừng sống nữa. Bởi lẽ khi người chết đi, con sẽ vẫn nhớ thương người, vậy thì xin người ở nơi xa ấy, hãy thương nhớ con. Đêm trăng mờ khóc than ai oán, có một người đã được thả tự do mãi mãi, cũng có một người bị giam cầm vĩnh viễn trong đơn sắc tối tăm.

Cái chết của Hạ Nhược Tuyết đã đánh động người trong Bạch gia khi không thấy bóng dáng phu nhân nhiều ngày, họ lần tìm và phát hiện ra một cậu bé đứng lẳng lặng nhìn tuyết rơi, cứu Bạch Dĩ Hiên ra khỏi hầm ngục lạnh lẽo. Không, nhiều lần Bạch Dĩ Hiên mệt mỏi nhắm nghiền đôi mắt, anh vẫn ước mình chưa từng đi ra khỏi hầm ngục đó. Bạch Dĩ Hiên được đưa trả lại với thế giới bên ngoài, lần đầu cậu hiểu được thế giới này thật rộng lớn, lần đầu cậu thấy được nhiều vật vô cùng lộng lẫy, lần đầu cậu gặp được một người có khuôn mặt giống hệt mình, lần đầu cậu học được nhiều thứ mới lạ đến thế, cậu đã biết được tên mình là Bạch Dĩ Hiên, nhưng vẫn chưa cảm nhận được cái gọi là hơi ấm. Bạch Kỳ Sơ sau bảy năm gột rửa giới Hắc đạo, quay trở về, mới biết được tin tức bị Bạch lão gia giấu nhẹm là Hạ Nhược Tuyết đã an táng từ lâu, ông đau khổ, trở nên điên cuồng, càng thêm căm ghét Bạch Dĩ Hiên. Mẹ rời bỏ, cha ruồng rẫy, cả thế giới đều quay lưng, Bạch Dĩ Hiên sớm đã hà khắc với bản thân mình, máu lạnh vô tình, sớm đã không còn vương vấn cái thứ gọi là tình người. Anh ghét tuyết, vì nó dễ bị vấy bẩn, nhưng anh lại thích giày vò phụ nữ, bởi anh thích nước mắt của họ. Thế giới mà anh sống, chỉ đơn độc một màu, không có ai, chỉ có anh, không ai bước vào, anh cũng chẳng muốn đi ra. Bạch Kỳ Sơ một lần đau đớn mất lí trí , đã chĩa nòng súng về phía anh, thấy không, thế giới này, thật tàn nhẫn biết bao, anh chỉ lẳng lặng, đứng nhìn ông lên đạn. Thời khắc Bạch Kỳ Sơ chuẩn bị bóp cò, đã nghe thấy "đoàng" một tiếng. Bạch Sở Viên giương đôi mắt lạnh lùng nhìn ông, và rồi lại nhìn về phía Bạch Dĩ Hiên. Trên đời này, anh chỉ tin một nửa sinh mạng mình là Bạch Sở Viên mà thôi. Bạch lão gia trước tình cảnh này tuy cũng thấy mất mát, nhưng giới Hắc đạo vốn u tối kia không tồn tại sự thương cảm, nên đã ém nhẹm chuyện này. Bạch Dĩ Hiên cùng Bạch Sở Viên thay thế Bạch Kỳ Sơ, tiếp tục tiếp quản vị trí Lão đại. Nơi ấy, thật lạnh lẽo, thật đáng sợ. Họ đã phải tự tay gϊếŧ cha mẹ mình, vậy, sẽ đến lượt họ, phải không? Bạch Dĩ Hiên, chỉ thích yên lặng, như hồi bé anh sống cùng đám người câm kia, anh lãnh huyết vô tình, vì thế giới mà anh sống, không cần chữ "tình". Anh là hiện thân của nỗi sợ hãi, người nghe tên anh sẽ khϊếp đảm, người gặp mặt anh sẽ cố không dính dáng. Suy cho cùng, họ sẽ rời bỏ anh, suy cho cùng, những kẻ tiếp cận anh vì lợi ích cá nhân, vì mưu đồ ẩn giấu vẫn tốt hơn phải không? Ít nhất, đã đến gần anh. Phải không?*** Bạch Dĩ Hiên kể xong câu chuyện ấy thì lại ngắm nhìn Chu Tử Đằng hai hàng lệ đã tuôn dài trên má. Cô chưa bao giờ biết, quyển truyện mà cô đọc không nói về anh, mà chỉ nói về một vị Lão đại Mafia tàn khốc, ai nấy cũng phải kính sợ, đó là anh, mà không phải anh.

-- Em là người đầu tiên. Tôi ước em là người cuối cùng. Ở lại bên tôi, có được không?

-- Thật xin lỗi, tôi không thể...

-- Em sợ, phải không?

-- Tôi không có đủ can đảm để cùng anh đối mặt với mọi thứ, phải, Bạch Dĩ Hiên, tôi sợ. Không phải vì tôi là một kẻ hèn nhát, mà bởi vì tình yêu tôi dành cho anh không đủ lớn để khiến tôi mạnh mẽ bước cùng anh. Hay nói cách khác, tôi không thể sánh vai cùng anh, bởi vì tôi không yêu anh.

*** Bạch Dĩ Hiên cúi người xuống không nhìn thẳng vào cô, cái miệng nhỏ này, thật tuyệt tình. Khi thấy Trình Phong Lữ hạ mình đi cầu xin Chu Tử Đằng, anh thậm chí đã coi khinh hắn ta, nhưng giờ thì anh đã hiểu rồi, cảm giác này, thật không dễ chịu. Chẳng phải nói con gái đôi mươi rất dễ rơi vào lưới tình sao, sao em lại vô tâm, hờ hững đến vậy. Tôi tưởng mình đã đủ băng lãnh, hóa ra em còn lạnh lùng hơn tôi. Không yêu, lời đó anh đã nói với biết bao nhiêu phụ nữ, không nghĩ có ngày tôi lại là người nghe. Bạch Dĩ Hiên chỉ nở một nụ cười khổ, đứng dậy rời giường, còn nâng một lọn tóc của cô lên hôn nhẹ như muốn ghi nhớ mùi hương của cô.

-- Tiêu Khiết, bảo hộ cô ấy về nhà.

*** Tức thì, một người đàn ông bước vào, là cái người đứng bên cạnh Bạch Dĩ Hiên lúc đó. Anh ta cung kính lĩnh mệnh, Chu Tử Đằng cũng đứng dậy rời đi không chút lưu luyến. Bạch Dĩ Hiên đứng quay lưng lại nhìn sắc trời sẫm tối bên ngoài, vẫn không khỏi lắc đầu cười nhẹ, người con gái này, cuối cùng cũng không thèm ngoảnh đầu lại nhìn tôi sao!? Bạch Dĩ Hiên mệt mỏi châm một điếu thuốc, lặng lẽ nhìn bầu trời ngoài kia, tuyết, lại rơi nữa rồi. Xuân năm nay, đến thật chậm.

*** Chu Tử Đằng đi trước, người tên Tiêu Khiết đi sau, không khí im lặng thật khó chịu. Đột nhiên Tiêu Khiết mở miệng phá vỡ khoảng lặng:

-- Bạch tiên sinh có quyền có thế, danh vọng có, ngoại hình cũng có, cô còn lên mặt chê chỗ nào?

-- Mấy thứ đó tôi cũng có, không nhất thiết phải nương nhờ vào anh ta. Nếu tôi ham địa vị và tiền tài của anh ta như anh nói, vậy chẳng phải tôi cùng mấy cô nàng lăn khỏi giường anh ta giống nhau sao?

-- Cô làm vậy là để tạo sự khác biệt khiến Bạch tiên sinh hứng thú sao?

-- Tôi thầm mong anh ta chớ có để ý tôi. Như anh nói, tôi nghĩ cũng có nhiều cô gái giả như vậy để anh ta để mắt rồi. Tôi chỉ là không muốn có quan hệ với anh ta mà thôi.

-- Tôi là dân tị nạn bị truy gϊếŧ, được ngài ấy thu nhận. Mặc dù ngài ấy gϊếŧ người như chớp mắt, nhưng ngài ấy chưa bao giờ đối xử tệ với anh em tổ chức. Vì vậy tôi rất kính phục ngài ấy, tôi biết ngài ấy đã động lòng với cô, chưa bao giờ tôi thấy Bạch tiên sinh do dự một điều gì, cũng chưa thấy ngài ấy ôm ai, đưa ai về phòng mình. Cô là một người đặc biệt. Cả cái cách cô chấp nhận để ngài ấy gϊếŧ người, cũng thật đặc biệt, không nghĩ một cô gái mới chập chững vào đời như cô lại xử sự thế. Chúng tôi đã sớm coi cô như Bạch phu nhân rồi.

-- Này, này, tôi không muốn bị cả giới hắc đạo đuổi cùng gϊếŧ tận đâu! Chuyện đó cứ coi như là tôi biết điều không cản trở mấy người thi hành công vụ đi!

-- Cũng gần ra tới cửa chính rồi. Sẽ có người đưa cô an toàn trở về. Cho tôi hỏi thêm một câu nữa, lúc này, cô đối với ngài ấy như thế nào.

-- Tôi với anh ta sao? Tôi không có ghét, cũng có tí gọi là thiện cảm. Ít nhất thì cũng không ghê sợ như lúc đầu nữa.

*** Chu Tử Đằng tự nhiên trả lời xong, đã thấy một chiếc xe hạng sang đỗ trước mặt đón cô về. Cô quay lại chào Tiêu Khiết rồi lên xe đi về. Đợi Chu Tử Đằng đi rồi, Tiêu Khiết mới đưa tay lên ấn vào con chip nhỏ sau tai:

-- Bạch lão đại, ngài nghe thấy hết chứ ạ?

-- Ừm.

-- Vậy Bạch lão đại, có nên tra động cơ bọn người đã bắt cóc Bạch phu nhân không?

*** Bạch Dĩ Hiên nhàn nhã châm điếu thuốc nữa, nghe Tiêu Khiết nói ba tiếng " Bạch phu nhân" thì rất hài lòng. Thủ hạ tốt, biết làm vừa lòng chủ nhân. Nhưng khi nhớ lại nguyên nhân Chu Tử Đằng xuất hiện ở đó, Bạch Dĩ Hiên mặt cũng trầm lại, lạnh giọng:

-- Tra đi.

-- Vâng!

*** Không có Chu Tử Đằng, Bạch Dĩ Hiên lại trở về bộ dạng lão đại kiệm lời, âm lãnh, uy nghiêm mọi ngày. Không ghét tôi, mà lại có thiện cảm sao? Em đưa tôi hết từ cung bậc này đến cung bậc khác. Tôi phải làm gì với em đây? Bạch Dĩ Hiên nhả ra một ngụm khói trắng mờ mờ ảo ảo, anh không cần phải thấy màu trắng cô tịch của hoa huệ tây nữa, đã có sắc màu rạng rỡ của hoa tử đằng thay thế rồi. Mùa xuân, cuối cùng cũng ghé qua rồi.

^^^^Follow IG tentuine_clara2001 để có dịp trò chuyện vs 2 ad. Bạn nào muốn học hỏi kinh nghiệm viết truyện mik sẽ bật mí trên IG. Facebook bảo mật không cao vs lại mẹ ad hay kiểm tra nữa nên không tiện nha!^^^