Chân Ái Vĩnh Hằng

Chương 51: Luyến ái

☆Editor: Thủy Nhược Lam

Bây giờ chuyện này đã phát triển tới giai đoạn rắc rối, tôi thử thuận theo ý Cal với mối quan hệ của chúng tôi. Kỳ thực ngay từ đầu tôi chỉ muốn lợi dụng năng lực của anh để con thuyền này giảm tốc thôi, thật sự không có nghiêm túc với anh. Dù sao làʍ t̠ìиɦ nhân của kẻ có tiền cũng rất khó, cho tới bây giờ không nó không có trong kế hoạch cuộc đời tôi, tôi có thể lăn lộn trong tầng dưới chót để thực hiện ước mơ của mình, cũng không thể tha thứ cho mình bắc quàng vào kẻ giàu có.

Nhưng vấn đề bây giờ là từ tình phụ biến thành "Vĩnh viễn ở cùng nhau", hơn nữa đã phát triển đến giai đoạn giải trừ hôn ước, mẹ vợ tương lai còn hùng hổ đến đòi đồng quy vu tận với chúng tôi. Tôi không am hiểu việc xử lí tình cảm, thậm chí không biết mình có thừa tuổi đi nói chuyện tình yêu không nữa, tuy rằng anh không phải là đối tượng tốt để nói chuyện tình yêu. Tình nhân trong mộng của tôi tác phong phải nhanh nhẹn, tuổi hơi lớn, có lịch duyệt có chuyện xưa, giống như người được thời gian mài nhẵn biến thành người đàn ông ôn nhu.

Về phần nam nhân ngồi trước mặt tôi, tuổi... Được đi. Tác phong nhanh nhẹn... Ngoại trừ lúc xã giao trong thế giới thượng lưu có đeo mặt nạ ra, một chút cũng không có. Có lịch duyệt... Anh chỉ lịch duyệt với tiền thôi. Có chuyện xưa... Tương lai nhất định sẽ bị đội nón xanh có tính là chuyện xưa không. Trải qua năm tháng mài mòn... Đúng vậy, năm tháng đã mài anh thành tính cách táo bạo, bị chọc giận sẽ cầm súng đi gϊếŧ người, hơn nữa chết cũng không chịu thua, người khác mạnh hơn anh anh sẽ nói là ăn chơi trác táng.

... Căn bản không có một chút nào giống nam thần mà tôi từng tưởng tượng.

Miễn cưỡng đè nén nỗi lòng bị tiền đập bẹp, tôi mặt than cúi đầu nhìn thảm, ngón tay nhịn không được chọc chọc ghế dựa, tôi thấy trong lúc này, vẫn nên nói chuyện với nhau thật tốt mới được.

Nhưng ngàn lời vạn chữ, thế nhưng trong lúc nhất thời tôi không có cách nào mở miệng. Giương mắt nhìn Cal ngồi trên ghế dựa bên cạnh, ánh mắt anh trầm tĩnh, trạng thái kịch liệt quá độ lúc vừa nãy đã giảm bớt. Nhưng tôi vẫn nhìn ra được anh còn phiền chán, anh cầm hộp thuốc lá đặt trên bàn, cũng không mở ra, chỉ thuần túy cầm, phảng phất như nó là vật phẩm an ủi.

Anh có lẽ không hi vọng tôi nói chuyện, bởi vì hình như nhìn anh rất sợ tôi sẽ nói ra câu gì làm anh không chịu được.

Lão Poodle sửa sang lại chỗ tiền của cố chủ xong, mới đi ra, ông ấy hình như tuyệt vọng với chúng tôi rồi, ngay cả ánh mắt cũng không thèm cho chúng tôi, liền trực tiếp sai hầu gái pha trà. Tiếp đó ông ấy hình như cảm thấy nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, Lovejoy cuối cùng liếc Cal một cái, nhìn thấy anh không có nhu cầu mới đi ra ngoài.

Sau đó hai chúng tôi hai người ngẩn người nhìn ly trà, khói lượn lờ trong không khí, tiếp tục trầm mặc.

Rốt cục tôi suy nghĩ cẩn thận, lấy tay xoa xoa huyệt Thái Dương, từ lúc bắt đầu lên chiếc thuyền này, tôi liền không có một ngày không đau đầu. Tôi thử tổng kết, "Em hai bàn tay trắng."

Không có gì giấu diếm hay có thành phần khuếch đại, tôi quả thật hai bàn tay trắng.

Cal đôi mắt âm u cuối cùng cũng có chút ánh sáng, anh nhìn tôi nghi ngờ.

"Em không có tiền." Niên đại này nếu không có tiền chính là tội, túi tiền tôi thật sự không có bao nhiêu.

"Anh biết, em đương nhiên không có." Cal đương nhiên nói, anh căn bản không biết đó là vấn đề lớn, "Nếu em cần, em có thể đến tủ sắt lấy."

Tôi nói không có tiền không phải muốn đòi tiền anh. Không muốn cãi nhau với anh về vấn đề nhỏ này, tôi tiếp tục nói: "Em là cô nhi."

Cal lần này cuối cùng hàm súc một chút, biểu cảm của anh trầm trọng nói: "Nghe qua thật đáng tiếc."

Mặt nạ xã giao thật tốt, đây là lúc tham gia tang lễ, đó là biểu cảm riêng của anh đi.

"Em không có thân phận gì, mở mắt là ở xóm nghèo." Thật sự là xóm nghèo, nơi nơi đều là thi thể bị đông chết. Đấy có lẽ là những ngày tôi khó khăn nhất mà tôi từng sống, bởi vì thật sự quá khó nhịn, mới làm tôi nỗ lực kiếm tiền, nếu không có tiền tôi sẽ không sống nổi.

Lần này Cal rốt cục không đeo mặt nạ nữa, trên mặt anh biểu cảm tiếc nuối dối trá biến thành đau xót thật sự, thoạt nhìn thật đau lòng vì tôi."Nếu anh tìm được em sớm hơn, em sẽ không cần phải ở cái nơi quỷ quái đó, về sau em sẽ không phải trở về nơi đó nữa, anh cam đoan."

Lời này nghe qua thật động lòng người, tuy biết nếu đổi thời gian gặp nhau chúng tôi cũng sẽ không có đoạn duyên phận này, nhưng tôi không đánh gãy hứa hẹn của anh. Nhịn không được dùng tay chạm vào tóc, vén ra sau tai, muốn đè nén nhiệt độ trên má xuống. Tiếp đó nghiêm mặt tiếp tục nói: "Em nghĩ anh hiểu rõ, em cái gì đều không có, không thể trợ giúp gì cho sự nghiệp của anh, hơn nữa nếu hai chúng ta yêu nhau sẽ có lực cản rất lớn. Nếu nghiêm cẩn lo lắng ở cùng nhau, đến lúc đó đối mặt với khó khăn sẽ lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh. Tỷ như gia đình anh, những lời đồn nhảm đến từ thế giới thượng lưu, cuộc sống anh quen thuộc trước kia nhất định sẽ xảy ra nhiều chuyện."

"Nói chuyện... Yêu đương?" Anh đột nhiên cà lăm, hình như không hiểu lắm từ này, ánh mắt kinh nghi bất định nhìn tôi.

"Uh, làm bạn bè cũng được." Tôi hàm súc một chút, nhưng ý tứ cơ bản không thay đổi, "Chính là lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết để kết giao, đương nhiên về sau nếu cảm thấy không thích hợp, mọi người có thể công bằng ngồi với nhau nói chuyện chia tay. Loại vấn đề này không thể lừa gạt nhau, nếu một ngày nào đó anh yêu một cô gái khác anh có thể nói chia tay với em, nhưng là đừng gạt em." Chuyện tình cảm này, không thích hợp để lừa gạt nhau.

"Chia tay? Ai nói với em có thể chia tay, về sau nếu em nói em thích một tên ngốc nào đó, anh sẽ đi gϊếŧ hắn. Em đừng có suy nghĩ may mắn, em chỉ có thể ở cùng anh." Cal nói biến sắc mặt liền biến sắc mặt, tay anh dùng sức vỗ lên trên mặt bàn, quắc mắt trừng mi lãnh khốc nói với tôi.

Anh là thương nhân không phải đại ca xã hội đen, đừng có suy nghĩ không thành thục như vậy chứ. Tôi lại muốn xoa huyệt Thái Dương, u buồn nói với anh: "Cái này chỉ để ngừa vạn nhất..."

"Không có vạn nhất, em phải ở cùng anh, ai dám chen một chân anh sẽ đá gãy đùi hắn." Cal cười lạnh một chút, bản sắc lãnh huyết của thương nhân hiển hiện rõ ràng, "Ai dám chạm vào nữ nhân của anh, anh sẽ để hắn sống rất thảm."

Tôi... Phải bình tĩnh, không được để lời nói của anh ảnh hưởng, tận lực nói hết những lời muốn nói ra, anh thỉnh thoảng có chứng động kinh tôi sẽ không so đo."Được rồi, chúng ta yêu đương anh phải trả giá rất lớn, anh phải suy nghĩ rõ ràng."

Tôi phải hỏi rõ, cái này khác với thái độ qua loa lúc nghĩ xuống thuyền sẽ chạy trước kia. Đều đã đến tình trạng này rồi, phải nói rõ ràng mới được.

Cuối cùng có thể có kết quả vừa lòng lẫn nhau, như vậy... Ân, kỳ thực nói chuyện yêu đương rồi thấy thích hợp sẽ kết hôn là chuyện rất quan trọng của đời người. Nếu thật sự không có tia lửa, hoặc là đợi đến lúc không nói chuyện với nhau được nữa, được rồi, bây giờ khác với lúc đầu tôi nghi ngờ anh không có tình cảm chân thật, nếu nghiêm túc thì phải nói rõ từ sớm, dù sao RMS Titanic đã quyết định giảm tốc. Như vậy bây giờ tốc chiến tốc thắng, trực tiếp nói với anh rõ ràng không thích hợp, đến lúc đó anh trực tiếp cầm súng đuổi gϊếŧ tôi, cũng tốt hơn đợi đến khi anh phát hiện tôi chạy trốn mới là tổn thất thảm trọng.

Tôi lừa anh, cũng không tính toán lừa cả chuyện này, bởi vì thật sự rất thiếu đạo đức.

Cal trong lúc nhất thời không có hé răng, ánh mắt của anh lại khôi phục cảm giác nặng nề lúc trước, móng tay mượt mà sạch sẽ cùng ngón tay lướt qua hộp thuốc, sau đó anh thoải mái nói: "Đây là vấn đề của anh, em không cần thiết suy nghĩ. Em chỉ cần biết anh sẽ làm hết thảy để bảo vệ em thật tốt, anh sẽ dùng hết sức lực để bảo hộ em."

Dùng hết sức lực... Bảo hộ tôi.

Ngón tay từ sau tai vuốt đến cổ, cái cảm giác nóng rực lúc nãy giờ đã hoàn toàn lan ra cả đầu tôi. Trong nháy mắt tôi có cảm giác không thật

Có lẽ là chưa bao giờ có nam nhân nào hứa hẹn với tôi như vậy, cho dù là lúc tình yêu cuồng nhiệt trong giây lát, tim cũng đập nhanh làm tôi phát run.

Tôi có thể đã rõ mình muốn gì

Sắp sửa đối mặt với cái gì, hơn nữa biết

Cần phải đối mặt với áp lực sao? Tôi nhìn về phía ánh mắt Cal, trong mắt anh không có một chút sợ sệt nào, nhịn không được ngồi thẳng thân thể, hai tay nắm chặt để trên đùi, tôi trịnh trọng mở miệng, rõ ràng mà thong thả, "Tuy rằng lúc này em hai bàn tay trắng, nhưng nếu em yêu một người nam nhân, như vậy em sẽ cùng anh ấy đối mặt với tất cả mưa gió. Em sẽ không để bất cứ kẻ nào bắt nạt anh ấy, kể cả lúc anh ấy có tiền hay lúc khốn khó, em sẽ cùng anh ấy gánh vác mọi thứ."

Muốn cùng một người vượt qua cả đời, tôi muốn dắt tay anh cùng đi.

Cal cầm lấy hộp thuốc lá, ánh mắt không thể rời khỏi mặt tôi, anh hình như bị hấp dẫn, nhưng anh cũng không dám xác định."Em yêu người đàn ông nào? Là ai?"

... Chẳng lẽ anh muốn tôi nói ra là anh sao? Cái này vốn là ví dụ, tôi cũng không quá am hiểu nhất kiến chung tình.

Thấy tôi không nói chuyện, Cal hơi do dự lùi về sau, miệng còn cậy mạnh uy hϊếp tôi, "Khẳng định không phải Jack Dawson kia, hắn không phải là người tốt."

Anh chính là nhân vật phản diện lớn nhất rồi bây giờ còn nói người ta không phải người tốt... Không, tôi vẫn còn lo lắng, bây giờ cùng anh nói chuyện yêu đương không phải xúc động nhất thời sao? Tôi suy nghĩ vài ngày, lại đến tìm anh nói chuyện này.

Tay tôi đặt ở gáy, mặt than đứng dậy, sau đó xoay người muốn rời khỏi chỗ này. Đi hai bước, tay áo bị người giữ chặt, vô cùng nhanh, nhanh đến mức tôi bị kéo lại, thân thể lại nghiêng đi không thể đi lên được bước nào nữa.

Phía sau truyền đến anh âm phun ra nuốt vào của anh, "Dạo gần đây anh đang cai thuốc."

Trầm mặc một lúc, tôi rốt cục thấp giọng trả lời: "Ân." Tôi biết.

"Em bảo anh cai thuốc." Gần như không nghe được tiếng anh thì thào nói, giống như nói ra thật dọa người.

Tay tôi chậm rãi chuyển qua trên mặt, cảm nhận được trên má một mảnh nóng bỏng, sau đó tiếp tục duy trì giọng nói nhỏ nói, "Ân."

"Cùng anh yêu đương..." Thanh âm lúc này càng nhỏ, nhưng tay cầm cổ tay áo tôi, đã chuyển qua trên cổ tay tôi, dùng sức nắm giữ, giống như tôi không đáp ứng sẽ không buông tay.

Tôi tiếp tục trầm mặc lại trầm mặc, thẳng đến cái tư thế lừa người này không thể duy trì được nữa, mới động động chân đứng chết lặng, tay như trước ôm mặt, thật lâu

Sau mới nghe được giọng nói tràn đầy âm mũi của mình.

"Ân."