Trong mắt Tô Mạt hiện
lên một tia bối rối cực kỳ kinh hãi, nàng nghẹn miệng, nức nở một tiếng, lẩm bẩm nói:“Hắn, hắn nói, dù sao cũng không thể cùng một chỗ, không
bằng cùng chết , ô ô...... Ta sợ......”
Nàng rúc vào lòng Tô Nhân Vũ.
Hoàng đế tức giận đến sắc mặt xanh mét,“Tên súc sinh!”
Tô Nhân Vũ nhẹ giọng an ủi nữ nhi.
Tô Mạt lại lẩm bẩm nói:“Hắn, hắn mang ta đi...... Xem mặt trời mọc,
nói...... xem xong rồi liền cùng nhau...... Nhảy xuống dưới......”
Tô Nhân Vũ ôm chặt nàng, một chữ cũng nói không nên lời.
Hoàng đế trong lòng khẽ động, ngưng nhìn Tô Mạt, nhẹ giọng hỏi:“Sau đó tại sao lại trở về?”
Tâm tư Tô Mạt lập tức chuyển, bèn nói:“Có người đến nói Diệp công công bị bệnh, hắn, hắn mới trở lại .”
Hoàng đế hơi vuốt cằm, quả thế,“Mạt nhi có nhì rõ bộ dáng của người đó?”
Tô Mạt lắc đầu,“Ta lúc ấy...... Sợ hãi, hắn, hắn, hắn dây thừng kia trói
lại chân của mình, ôm...... Ta, định, định sẽ nhảy......”
Hoàng đế nhìn Lưu Ngọc, hắn lập tức đi ra ngoài thúc giục.
Lại qua thêm một canh giờ, Tô Mạt thoải mái nằm im ru ở trong lòng Tô Nhân
Vũ, nghe được bên ngoài tiếng thái giám đáp lời,“Bệ hạ, Lâm Giang vương
đã mang đến .”
Hoàng đế nhìn Tô Mạt cùng Tô Nhân Vũ một cái, phân phó Tiền cô cô,“Trước đưa Tô quốc Công cùng tiểu thư đi Kỳ Bàn viện
nghỉ ngơi.”
Tiền cô cô đáp ứng , phân phó người đưa kiệu đến.
Tô Mạt ghé vào đầu vai phụ thân, thời điểm đi ra ngoài, phía trước màn nửa che nửa hở, nhìn thấy Hoàng Phủ Cẩn.
Hắn tuy rằng lưng thẳng tắp như trước, nhưng sắc mặt tiều tụy, trắng bạch không có một tia huyết sắc.
Có phải hay không giúp Diệp công công chữa bệnh, rất hao phí tâm thần cùng nội lực ?
Phía sau Hoàng Phủ Cẩn đột nhiên quay đầu nhìn qua, tầm mắt hai người chạm nhau.
Nàng thân thiết nhìn hắn một cái, lập tức tựa đầu lui ở trong lòng phụ thân.
Hoàng Phủ Cẩn thu hồi tầm mắt, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của
hoàng đế, hắn không khϊếp sợ mà nhìn lại, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh
lùng.
Hoàng đế hừ một tiếng,“Nghịch tử, chẳng lẽ đây là cách thức ngươi yêu tiểu thư Tô gia? Mang theo nàng ta đi nhảy vách núi, hại chết nàng? Trẫm có nói qua không cho nàng gả cho ngươi sao?”
Hoàng
Phủ Cẩn lạnh lùng nói:“Ngươi buộc ta cưới nữ nhân khác, chính là không
cho nàng ấy gả cho ta. Mạt nhi không phải nữ hài tử bình thường......”