Tô Nhân Vũ nói:“Bệ hạ, đêm qua Lâm Giang vương bắt đi tiểu nữ, điểm huyệt của tiểu nữ, sáng
nay đưa đến Hương lâu. Thần cưỡi khoái mã đến tìm, nhưng, nhưng, Lâm
Giang vương không biết đối với tiểu nữ làm cái gì, bộ dáng nhi nữ của
thần chấn kinh quá độ, một bộ dáng hoảng sợ kinh hô lên: nhi nữ không
muốn chết, không muốn rời kinh thành đi...... Bệ hạ......”
Tô Nhân Vũ dập đầu lạy tạ.
Lông mày Hoàng đế cau lại, tự mình tiến lên đỡ Tô Nhân Vũ, an ủi nói:“Tô ái
khanh đừng nóng vội, để Mạt nhi nghỉ ngơi một chút, lát nữa chúng ta sẽ
nghe cẩn thận xem rốt cuộ là có chuyện gì.”
Sau đó hắn lại giận dữ trách mắng:“Còn không đi dẫn cái tên nghịch tử kia trói lại đem tới cho trẫm!”
Lưu Ngọc lập tức phân phó nhóm ngự tiền thị vệ đích thân đi Lâm Giang Vương phủ.
Tô Nhân Vũ thế mới đứng dậy, hoàng đế kêu hắn ngồi xuống.
“A -- đừng gϊếŧ ta...... Ta không muốn chết......”
Trên giường Tô Mạt đột nhiên lại hét ầm lên, Tô Nhân Vũ bước lên phía trước vỗ về nàng.
Hoàng đế thấy nàng bị Tiền cô cô điểm thủy huyệt mà vẫn còn như thế, trong lòng liền tin vài phần.
Hắn nói với Lưu Ngọc:“Đi nấu chén canh định thần tới đây, cũng không thể để nha đầu đó mê man quá lâu, giải huyệt đạo mau.”
Lưu Ngọc vâng lời, Tiền cô cô tiến lên, nói với Tô Nhân Vũ:“Quốc Công, đắc tội .”
Tô Nhân Vũ lui ra phía sau một chút, Tiền cô cô tiến lên phía trước, giải huyệt đạo cho Tô Mạt.
Thân thể Tô Mạt run lên, tỉnh lại, nàng chậm rãi mở to mắt, vốn là một đôi
mắt trắng đen rõ ràng nay bị che kín bởi các tơ máu đỏ au, lập tức hiện
ra thần sắc hoảng sợ.
Tô Nhân Vũ nhìn thấy ngực quặn đau, bước
lên phía trước ôm lấy nàng, Tô Mạt dùng sức giãy dụa, cào cấu đẩy
hắn,“Tránh ra, tránh ra......”
Hai mắt Tô Nhân Vũ rưng rưng, đau lòng như muốn nứt ra, ôn nhu nói:“Mạt nhi, Mạt nhi, nha đầu ngoan, đừng sợ, đừng sợ......”
Hắn ôm nữ nhi gắt gao, nhẹ nhàng mà vuốt phía sau lưng của nàng, ôn nhu an ủi nàng.
Dần dần, Tô Mạt an tĩnh lại, nằm ở trong lòng Tô Nhân Vũ nhẹ nhàng khóc nức nở.
Hoàng đế tự mình bưng chén canh định thần đến, Tô Nhân Vũ kinh ngạc nhìn hắn, hoàng đế nói:“Đều là do tên nghịch tử kia của trẫm, nhất định giáo huấn hắn một trận.”
Tô Nhân Vũ không nói chuyện, yên lặng đút canh cho Tô Mạt ăn.
Tô Mạt an tĩnh lại, hoàng đế ôn nhu nói:“Nha đầu, đừng sợ, có trẫm làm chủ cho ngươi, trẫm sẽ bảo hộ ngươi.”
Tô Mạt nhu thuận gật đầu,“Cám ơn bệ hạ.”
Hoàng đế lại hỏi:“ Nha đầu ngoan đừng sợ, nói cho trẫm nghe đã phát sinh chuyện gì ?”