Phải biết rằng
chức trách Kinh Triệu Doãn phải phụ trách trị an cùng chính vụ của thủ
phủ, đồng thời lại có thể trực tiếp gặp hoàng đế, nói liền lục bộ cùng
nội các, tuyệt đối không phải một tiểu quan.
Hoàng đế lại nhìn Tô Nhân Vũ liếc mắt một cái,“Nhạc Thiểu Sâm nơi đó, Tô ái khanh chỉ điểm nhiều hơn cho hắn.”
Tô Nhân Vũ lĩnh mệnh, thấy không còn việc gì nữa liền cáo lui, muốn trở về nhìn xem nữ nhi.
Mà Tống tả tướng bởi vì người con thứ ba trong nhà vừa trở về được hoàng đế khen ngợi, liền lưu lại tán gẫu một chút cùng bệ hạ.
Hoàng đế hơi hơi cười nhìn Tống tả tướng,“Trẫm là thật thích Tô gia nha đầu
kia, thông minh lanh lợi, lại hiểu chuyện. Nàng ta muốn mởi cửa hàng,
trẫm đương nhiên là ủng hộ phần nào đó, ai biết luôn luôn có chút khó
khắn ......”
Tống tả tướng lập tức nói:“Bệ hạ, dưới chân thiên
tử, thế nhưng cũng có kẻ dám quấy rối, đương nhiên phải xử lý cẩn trọng, nghiêm trị không tha .”
Hoàng đế cười mà không nói, một lát, nói:“Vẫn là tả tướng công đạo, trẫm, yên tâm.”
Mà Hương lâu của Tô Mạt cùng một con phố với Túy Hương lâu nhã gian, vài
vị tuấn tú phú quý công tử tiểu thư đang ở uống trà nghe khúc ở đó.
Những người đó đúng là Tống Dung Hoa cùng với ngũ ca ca của nàng ta, Tống
Thanh Dương -- cũng chính là người bị Tô Mạt bị đánh một trận ở học
đường kia.
Bên cạnh còn có vài vị công tử, đều là đến nịnh hót Tống Ngũ, còn có mấy công tử giúp hắn ra sức.
Tống Ngũ đắc ý vung quyền,“ Tô Mạt có cái gì đắc ý chứ, nay sợ rằng đã bị nha môn lôi đi rồi.”
Vài người giả dạng xem náo nhiệt nhưng thật gia là chưởng quầy chỉ huy giám thị trở về bẩm báo, nói Tô Mạt bị bắt đi rồi.
Bọn họ hiện rất cao hứng a.
Hắn lại nới với Tống Dung Hoa:“Tiểu muội ngươi yên tâm, nam nhân giống
Hoàng Phủ Cẩn như vậy, Ngũ ca sớm muộn gì cũng giúp ngươi thu phục, tùy
tiện ngươi xử trí. Chờ ngươi chơi đã, quăng hắn ngay tại chỗ, không
chừng hắn vừa khóc lóc vừa quỳ xuống liếʍ chân cho muôi đó.”
Tống Dung Hoa mím môi, hai mắt sáng trong suốt,“Nhưng muội hiện tại rất muốn hắn.”
Tống Ngũ ôm gã sai vặt thanh tú xinh đẹp bên cạnh, hôn một cái,“Hiện tại
ngươi còn nhỏ, muốn hắn làm gì? Ngươi là nữ hài tử, khác với ca ca. Ca
là nam nhân, mười tuổi có thể đi ra ngoài chơi. Ngươi phải đợi thêm hai
năm nữa.”
Tống Dung Hoa hừ một tiếng, không vui quệt miệng,“Ngươi không giúp ta nghĩ biện pháp, ta đây liền nói cho cha biết ngươi ở bên
ngoài dưỡng ‘ông già thỏ’* ( một dạng trai bao thời cổ đại, tiểu bạch
kiểm)! Xem phụ thân có đánh gãy chân của ngươi hay không!”