[Harry Potter] Tích Thì

Chương 8: Khai đạo (khai thông đầu óc, ý tưởng)

Snape nhìn vẻ mặt tức giận của Harry, cực kỳ khó hiểu rốt cục là mình hay là đối phương mới bị bắt nạt. Vì sao mình thì không thèm để ý còn đối phương lại tức giận hơn cả bản thân anh? Mà Snape vốn không tiếp xúc với nhiều người không biết nên hỏi thế nào.

Tay bọn họ vẫn nắm chặt, dọc theo đường đi thu hút rất nhiều ánh mắt ngạc nhiên, nhưng Harry đang lôi kéo Snape về phòng sinh hoạt chung, những chuyện vừa trải qua làm cậu không có tí cảm xúc nào, hiện tại cậu ngập tràn sự tức giận.

Được rồi, chú Remus đã từng nới với cậu không có ai vào lúc niên thiếu lại không ấu trĩ cả, cho dù Harry bây giờ quay lại cái thời còn là học sinh trong trường, luôn cãi nhau vì mấy thứ nhỏ nhặt với đám người Draco còn cảm thấy năm đó mình quá ấu trĩ, ai lại không có thời niên thiếu của mình chứ?

Nhưng hôm nay khi nhìn thấy James, hành động của đối phương làm Harry chỉ có thể dùng từ “ác liệt” để hình dung. Cho tới nay Harry đều cảm thấy ba mình là một người dũng cảm và tràn đầy nhiệt huyết. Trước kia, khi nhìn ký ức của thầy Snape thì cái ảo tưởng này dần dần bị đánh vỡ mà hiện tại khi Harry nhìn thấy hành động của đối phương lại càng ngập tràn thất vọng.

Harry rất khó hiểu, lúc trước, bạn bè của ba đều khen ba cậu là một người dũng cảm lại nhiệt huyết căng tràn đến thế nào mà. Đương nhiên cũng có người nói ba rất nghịch ngợm hiếu động nhưng nhìn qua hành động vừa rồi thì Harry thấy cái từ “nghịch ngợm” không thể nào miêu tả hết được.

Trong lòng Harry luôn đắp nặn hình tượng ba mình rất cao lớn, cho tới khi nó đổ sụp thì Harry cảm thấy trong lòng có loại cảm giác khổ sở không nói nên lời.

Đi đến cửa phòng sinh hoạt chung, Harry buông tay Snape ra, vẻ mặt bực mình đi vào phòng sinh hoạt chung. Nhóm rắn Slytherin vì không có tiết học đứng trong phòng sinh hoạt Slytherin cảm thấy sự tức giận mà Harry đang phát ra, toàn bộ phòng sinh hoạt chung đều im lặng – cho dù trước đó cũng không có náo nhiệt gì – nhóm Slytherin rất nhạy cảm với bầu không khí, dường như chỉ trong nháy mắt đã có thể tìm được nơi phát ra cái bầu không khí quỷ dị này.

Harry bình tĩnh liếc mắt đánh giá nhóm Slytherin ở đây, sau đó lạnh lùng đi về phòng ngủ của mình, lưu lại một đám người nhìn nhau không hiểu ra sao.

Sau khi Harry rời khỏi, Snape cùng đi với cậu vào tự nhiên trở thành tiêu điểm chú ý nhưng Snape cũng lạnh mặt đi vào phòng ngủ, không hề để ý một ai.

Trong phòng ngủ Harry đang một mình hờn dỗi, ở trong chăn buồn bực nhắm mắt lại. Cho dù chẳng có ai vây bên người nhưng cậu vẫn kiên trì nhắm mắt lại không thèm để ý tới ai. Tuy rằng đầu óc cậu trống rỗng nhưng cậu vẫn cảm thấy rất phiền muộn. Cậu cũng biết Snape đang nhấc vạc điều chế độc dược nhưng hiện tại cậu không có lòng nào nhắc nhở cậu ta đến giờ phải đi ăn cơm chiều. Cứ thế Harry làm ổ trong chăn không kêu một tiếng, mặc thời gian chậm rãi trôi qua. Cho tới khi nhiệt độ trong phòng dần trở nên lạnh, Harry vì nhắm mắt trong thời gian dài nên ý thức hơi mơ màng, giống như cậu đang chìm trong giấc ngủ vậy.

Mà bên ngoài, chuyện xảy ra đã lan truyền khắp Hogwarts, mọi người đều đang bàn tán sôi nổi chuyện Harry đứng ra vì bạn học của mình dũng cảm đối đầu với James. Mà trong phòng ngủ Slytherin, hiển nhiên nhóm rắn nhỏ đều đang suy xét. Khi mới nghe qua, Draco hơi ngạc nhiên nhíu nhíu mày, rồi dường như nghĩ tới điều gì lại dần thả lỏng. Lucius vẫn luôn chú ý tới vẻ mặt của cậu lại có thể nhìn ra được sự bất đắc dĩ cùng hiểu rõ.

Nói như vậy, Draco Malfoy biết nguyên nhân Harry Potter làm như thế? Lucius đảo mắt thầm nghĩ trong lòng.

Ngay khi mọi người trong Slytherin đang kinh dị vì chuyện này mà tính toán, thì cửa phòng sinh hoạt chung mở ra, một người đàn ông mặc áo chùng xanh bạc đi vào.

“Chủ nhiệm.” Lucius vì đối diện với cửa hầm nên là người đầu tiên nhìn thấy Voldemort. Anh vội vàng đứng lên từ vị trí chủ thượng, cúi đầu chào người mới vào.

Giọng nói của Lucius tự nhiên làm người khác chú ý. Nhất thời tất cả mọi người đứng lên cúi đầu chào chủ nhiệm Nhà mình. Ở trong lòng bọn họ, người đàn ông này không chỉ là giáo sư và chủ nhiệm của bọn họ, mà còn là phù thủy hắc ám nổi tiếng trong giới phù thủy, là anh dùng mọi biện pháp mới làm cho pháp thuật Hắc ám từ trạng thái nghiêm cấm dần dần được thả lỏng. Điều này đều là chuyện tốt đối với quý tộc, bởi vì thật ra trong thư viện của rất nhiều quý tộc, phần lớn đều là những sách về pháp thuật Hắc ám. Vào thời đại biến động ngàn năm về trước, biết được nhiều pháp thuật Hắc ám đều mang nghĩa là mạng của bạn được đảm bảo thêm một phần, nên khi đó pháp thuật Hắc ám rất được ưa chuộng. Nhưng tới cận đại, theo quan hệ dần dần dịu xuống giữa phù thủy và Muggle thì pháp thuật Hắc ám đã trở thành pháp thuật bị cấm, làm cho các quý tộc không thể không giấu đi tất cả các sách liên quan đến pháp thuật Hắc ám. Cho đến khi người đàn ông này xuất hiện, chứng minh cho mọi người thấy, cho dù bây giờ quan hệ giữa nhóm phù thủy và Muggle có dịu xuống thì bọn họ vẫn rất cần pháp thuật Hắc ám như trước. Chính vì thế pháp lệnh cấm liên quan tới pháp thuật Hắc ám mới dần dần cởi bỏ.

Cho nên người này đáng để cho những người xuất thân từ quý tộc như bọn họ tôn sùng, người này vô cùng cường đại, lịch sự tao nhã, hơn nữa những chuyện anh làm đều mang lại lợi ích cho nhóm quý tộc.

Voldemort khẽ lên tiếng, “Mọi người cứ thoải mái đi.” Anh không tới tìm bọn họ.

Lucius nhường ghế chủ vị, khi đến bên cạnh Draco, vì cơ thể đang cứng như đá của cậu, không khỏi ngạc nhiên nhìn cậu một cái. Lúc này cho dù vẻ mặt của Draco là vô cùng bình thường nhưng trong tay áo bàn tay nắm chặt khẩn trương, Lucius mờ mờ nhìn thấy mạch máu trên tay cậu nổi lên trên làn da.

Đây không phải là lần đầu tiên Draco khác thường như vậy. Lucius nhớ tới lần đầu tiên lên lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, khi ba đỡ đầu đi đi lại lại chung quanh sắp tới gần thì cậu cũng có phản ứng này. Lúc ấy Lucius còn tưởng vì quá hồi hộp và lo lắng, giờ xem ra không phải như vậy.

Lơ đãng Lucius nhìn thấy được một tia sáng trong mắt Draco, đó là sự khẩn trương, sợ hãi nhưng phần lớn là địch ý, giống như chỉ cần ba đỡ đầu đến gần hơn một chút nữa thôi, cậu sẽ rút ra đũa phép vậy.

Chính xác thì Lucius không đoán sai, vì bàn tay nắm chặt của Draco đang cầm chặt đũa phép. Đối với Voldemort, trải qua thời gian chiến tranh kia, Draco có bản năng sợ hãi. Gia đình cậu đã từng trở thành căn cứ hoạt động của Tử thần Thực tử. Không chỉ một lần cậu nhìn thấy Voldemort đã điên cuồng dùng Crucio tra tấn người cho tới khi hấp hối rồi cung cấp làm đồ ăn cho con rắn kia, hay không thèm quan tâm đến sự sống của một người mà dùng Avada Kedavra chấm dứt cuộc đời của họ. Voldemort điên cuồng làm nhóm người đi theo ông ta cũng sợ hãi, chứ chưa nói tới Draco – một cậu chủ nhỏ từ khi sinh ra vẫn chưa nhìn tháy trường hợp này bao giờ.

Mà hiện tại, cho dù người trước mặt có đầy đủ khuôn mặt thậm chí có thể nói là hoàn hảo, nhưng đối với cậu sự sợ hãi kia đã ăn sâu và để lại vết sẹo trong lòng Draco. Nếu muốn trừ tận gốc có lẽ phải cần rất nhiều thời gian, ít nhất thì bây giờ Draco không thể làm được.

“Harry không ở đây?” Dường như cũng biết Draco không muốn tiếp xúc với mình, Voldemort không động đậy mà đứng im một chỗ hỏi.

“Lúc này có lẽ cậu ấy đang ở trong phòng ngủ, thưa giáo sư.” Giọng nói Draco không quá ổn mà nghiến ra ba chữ cuối cùng.

Voldemort mỉm cười, nhấc chân đi về phía phòng ngủ.

Hai phút sau, Snape xuất hiện bên trong phòng nghỉ, cầm một quyển sách ngồi trong góc bắt đầu đọc.

Draco nghĩ nghĩ, rời khỏi phòng sinh hoạt chung, mặc dù cậu hơi lo lắng nhưng cậu biết Harry có thể ứng phó tốt với vị “giáo sư” kia. Xét từ việc Chúa tể Hắc ám đã từng ăn rất nhiều quả đắng ở chỗ Kẻ Được Chọn rồi.

Mà trong phòng ngủ, Harry ngồi trên giường hung hăng trừng mắt nhìn người vừa đến đã rút chăn ra khỏi người cậu, tức giận hỏi, “Ông tới đây làm gì?” Giống như Draco, Harry cũng không có tí ấn tượng tốt lành gì với Voldemort cả. Cho dù đối phương hiện tại nhìn cực kỳ đẹp trai, nhưng ấn tượng trong quá khứ đã quyết định thái độ Harry đối xử với Voldemort, khác với Draco có thể tránh thì tránh mà Harry lại là có thể bùng nổ thì cứ thế mà bùng nổ.

Voldemort ngồi xuống trước mặt Harry, trong đôi mắt đỏ là sự hiền hòa mà Harry chưa từng nhìn thấy. Cái này làm cho Harry không được tự nhiên, vì cậu không quen với một Voldemort như vậy.

“Nagini nhìn thấy chuyện đã xảy ra bên hồ.” Voldemort mở miệng.

Lại là con rắn chết tiệt kia! Harry tức giận nghĩ.

“Nó nói trò rất tức giận với chuyện James Potter bắt nạt Severus, nhưng trong mắt tôi, có lẽ trò càng tức giận hơn khi James Potter lại bắt nạt người khác.” Đây là điều mà Voldemort, ngay khi chuyện xảy ra đã nhìn được mấu chốt trong đó. Harry quen biết anh chẳng qua chỉ có mấy ngày, thậm chí còn chưa nói chuyện bình thường với nhau được mấy câu, anh lại có thể đoán được chân tướng từ thái độ khác thường của Harry.

Cho nên năm đó anh mới có thể dẫn đầu đãm Tử thần Thực tử gϊếŧ người bừa bãi trong giới phù thủy. Nếu không phải sau đó vì chia cắt linh hồn mà trở nên điên cuồng, chỉ sợ sau khi cụ Dumbledore chết, Harry truyệt đối không phải là đối thủ của anh ta.

“Không liên quan gì đến ông.” Harry tức giận nói.

Voldemort không biết trong thế giới kia thì người tên “Voldemort” đó đã làm những gì mới có thể khiến Harry và Draco tránh né và chán ghét mình, mà còn lúc nào cũng phòng bị anh đến thế. Xem ra nếu anh muốn có được hảo cảm từ hai đứa nhỏ này thì phải cần thời gian rất lâu rồi, dù sao anh cũng rất thích hai tên nhóc này. Lần đầu tiên khi anh nhìn thấy hai tên nhóc này đã làm anh cực kỳ kinh ngạc, nếu nhóm động vật nhỏ ở Hogwarts cũng có thể có năng lực phản ứng nhanh nhẹn như hai người kia thì tốt rồi.

“Trò rất khó chịu với hành động của James đúng không,” Voldemort cũng không để ý lắm đến thái độ của cậu, thẳng thắn nói, “Tính cách của trò ấy là do ba trò ấy dưỡng thành như vậy. Mà trong Slytherin thì luôn luôn tự mình trả thù, cho nên dù địa vị của Snape hiện giờ không có người đứng ra nhưng cũng không thấy trò ấy muốn người ta đến giúp đỡ mình.” Khiến Voldemort ngạc nhiên là Severus lại không hề tức giận với hành động đứng ra của Harry.

“Trò đã nghĩ tới chưa, trò cảm thấy rất thất vọng vì hành động của James, sao không đi sửa đổi hành động của trò ấy chứ?” Cuối cùng, Voldemort lại hỏi cậu.

Harry nghe anh nói, trong lúc nhất thời quên phòng bị Voldemort, chìm vào suy nghĩ.

Chú Remus đã từng nói với cậu, khi mẹ ở năm thứ bảy bắt đầu hẹn hò với ba, tuy Harry không biết vì ba đã không còn bắt nạt người khác nữa hay không nhưng cũng chứng minh hành vi này của ba không phải không thể thay đổi. Chẳng qua muốn trong thời gian ngắn mà bắt anh bỏ thì rất rắc rối, nhưng nếu hiện nay mình còn chưa biết khi nào trở về, sao không ghép đôi ba và mẹ trước khi mình trở về chứ?

“Tránh né tự hờn dỗi trong chăn không làm gì còn không bằng tự mình hành động.” Voldemort sớm phát hiện, nói chuyện cùng tên nhóc này không thể dùng phong cách Slytherin, có lẽ tên nhóc này trước khi tới đây là một Gryffindor nên hành vi của nhóc mới có thể hoàn toàn không dính dáng gì tới lịch sự và tao nhã. Chẳng qua thì chú ý về khả năng xà ngữ thì nhóc cũng không thể không ở lại Slytherin. Bên Gryffindor kia sẽ có rất nhiều người e ngại với Xà Khẩu. Nếu ở đây Harry lộ ra mình là Xà Khẩu thì không cần lo lắng, cái nhóc nhận được cũng chỉ là sự tôn kính của nhóm Slytherin, còn bên Gryffindor thì không chắc.

“A, ông nói đúng,” Harry còn chưa phục hồi tinh thần, “Tôi hẳn là nên ghép đôi cho bọn họ trong học kỳ này.” Dù sao thì cậu muốn ngăn cản quan hệ giữa mẹ và Snape trở nên xấu đi, ba thì vẫn coi Snape là tình địch. Cậu cũng không hy vọng gì lần sau Snape lại cùng mẹ đến thư viện rồi bị ba chặn đường đâu.

Lập tức cậu kịp phản ứng, thấy Voldemort đang cười nhìn cậu, nụ cười trên mặt cứng đơ.

Merlin ạ, cậu lại có thể để Voldemort mở mang đầu óc cho mình? A, quá khủng bố!

Harry không nói câu gì nữa thẳng tắp chạy ra khỏi phòng ngủ thậm chí chạy ra khỏi phòng sinh hoạt chung thẳng tiến đến Phòng Yêu Cầu. Tiếng động thật lớn làm Draco vốn đang chăm chú run tay, một vạc độc dược sắp hoàn thành cứ thế mà bị hủy chỉ trong chốc lát.

“Đầu Sẹo, cậu làm chuyện ngu xuẩn gì thế này!” Tiếng mắng của Draco vang khắp Phòng Yêu Cầu.

Bên kia,Voldemort mang theo một vẻ mặt bất đắc dĩ tươi cười đi ra khỏi phòng ngủ của Harry, làm cho một đám rắn nhỏ ít khi nhìn thấy vẻ mặt hiền hòa như thế của anh bắt đầu đoán mò.