Cô Gái Mang Sứ Mệnh Sao Chổi

Chương 42

Ting ting ting

Đang lặng người nhìn về phía xa xăm thì nó giật mình bởi tiếng điện thoại báo hiệu tin nhắn đến. Lấy điện thoại từ trong túi ra, nó hơi nhíu mày lại. Tin nhắn gửi đến là 1 số lạ, nội dung chỉ vẻn vẹn:

-"7 giờ tối nay Lâm Hải Nam sẽ tham dự 1 cuộc họp kín về buôn lậu vũ khí, đây là cơ hội để chúng ta nắm được bằng chứng hoạt động trái phép của hắn."

Và cuối tin nhắn là hình vẽ 1 bông hoa lưu ly tím, nó lẳng lặng tắt điện thoại rồi lại hướng mắt nhìn về phía trước.

***************************

Tiếng xe bóp còi ở cổng, nó giương mắt ra nhìn chiếc xe mui trần đang chạy về phía tầng hầm, tay khẽ nắm lại, gương mặt vô cùng bình thản, nó quay người đi vào phòng, mở chiếc hộp nhỏ trong tủ ra, ánh mắt đột nhiên chứa đựng những tia đỏ rực.

Tay cầm điện thoại, nó nhấn số:

-"Cháu cần chú giúp."

Không biết nội dung của cuộc trò chuyện đó là gì nhưng chừng mấy phút sau, nó tắt điện thoại, khẽ thở nhẹ. Đưa mắt nhìn đồng hồ, miệng lẩm bẩm:

-"5 phút để hoàn thành.haizz."

Dứt lời nó lấy 2 con chip trong hộp ra, 1 gắn ở dưới chiếc vòng cổ của mình, cái còn lại đưa lên khẽ lướt nhẹ, con chip khẽ sáng lên, nó nhếch mép đi ra phòng, nụ cười ma mị đến ghê rợn.

Lâm Hải Nam cũng có phòng riêng ở Hell, nó ở tầng 3 còn ông ta ở tầng 5. Đưa tay nhấn thang máy, mắt nó hơi nhắm lại.

Ding

Thang máy mở ra, nó ngước đầu nhìn 1 người giúp việc đang lễ mễ bưng 1 khay thức ăn đi. Khuôn mặt nhợt nhạt, có lẽ cô ta đang ốm.

-"Cô đi đâu vậy?" Nó cất giọng rồi tiến lại phía người giúp việc.

Người giúp việc khẽ mấp máy môi, giọng đầy mệt mỏi:

-"Dạ tiểu thư, ông chủ nói mang ít điểm tâm lên phòng cho ông ấy ạ."

-"Nhìn cô có vẻ rất mệt, thôi xuống dưới đi, tôi mang vào cho, nhìn thấy bộ dạng cô như thế này kiểu gì bố tôi cũng bực mình."

Người giúp việc có vẻ áy náy:

-"Nhưng đó là sai quy tắc, tôi..."

Cô ta chưa kịp nói hết câu thì khay thức ăn đã chễm chệ trên tay nó, nó không nói gì, cứ thế xoay bước vào phòng cuối dãy. Người giúp việc nhìn theo rồi lật đật chạy xuống dưới.

Cốc... cốc...

Nó đưa tay gõ cửa nhưng không ai trả lời, chỉ nghe tiếng nước chảy trong phòng. Có lẽ ông ta đang tắm. Đã từng học không ít thủ thuật bẻ khóa từ Đại Vũ cộng thêm thời gian 5 phút của nó đã bắt đầu tính, nó định trực tiếp mã hóa cửa để đi vào. Nhưng khi nhìn thấy camera ở trước mặt thì ý nghĩ đó hoàn toàn biến mất trong đầu nó.

Lại 1 hồi gõ cửa vang lên, lần này nghe có vẻ gấp gáp hơn vừa nãy. Trong phòng vẫn vang lên tiếng nước chảy, nhưng sau đó là giọng trầm vọng ra:

-"Cửa không khóa, để trên bàn rồi đi ra."

Nó thở phào 1 tiếng đẩy cửa đi vào. Chân nó khựng lại khi nhìn thấy cảnh trước mặt. Căn phòng sơn màu đen lạnh lẽo, ghê rợn y như chủ của nó. Đồ vật trang trí hầu như không có, căn phòng điểm nổi bật duy nhất là bức tranh hình thiên thần và ác quỷ đang nhìn về phía nhau, phía dưới hình thiên thần là chữ kí LKA, còn bức ác quỷ là LHN. Mặt nó tỏa ra hơi lạnh đến rợn người LHN kia nó đã đoán được nghĩa là gì nhưng LKA kia rốt cuộc là gì? là tên ai? sao lại được viết dưới hình thiên thần? Tất cả câu hỏi lần lượt đặt ra trong đầu nó.

Phòng tắm không còn tiếng nước chảy, lúc này nó mới bừng tỉnh, nhìn lên đồng hồ.

-"Khốn kiếp chỉ còn 2 phút nữa là hết thời gian nhiễu sóng camera." Nó chửi thầm rồi tự nhắc mình phải hành động thật nhanh. Trong kia có lẽ ông ta đang thay đồ.

Trán nó hơi rỉ mồ hôi, nó cố gắng bình tĩnh nhất có thể, nhìn quanh 1 lượt, cố nhớ lại đồ vật ông ta trân trọng, không bao giờ tháo ra nhất. Nó thẫn người 1 chút rồi như bừng tĩnh, liếc nhìn phía phòng tắm rồi nhanh chân chạy đầu giường, 1 phút 15 giây, nó nhủ thầm.

Lấy con chip nhỏ trong túi ra, nó khẽ vuốt nhẹ rồi cài ngay vào khe hở của chiếc đồng hồ mạ bạc đó, thú thật đến giờ chính nó cũng không khỏi thắc mắc, tại sao Lâm Hải Nam lại trân trọng chiếc đồng hồ cũ kĩ, rẻ tiền đến như vậy? chả nhẽ nó có ý nghĩa gì ư? Không, không ông ta là ác quỷ sao lại sống tình cảm vậy được. Đã rất nhiều lần nó tự ra câu hỏi rồi trả lời như vậy. Nhưng có lẽ không kịp mất rồi, khốn thật. Khoảng khắc gài được con chíp nghe lén vào cũng là lúc cánh cửa phòng tắm mở ra, nó chỉ kịp nhảy vội vào khe hở giữa bức tường và chiếc tủ quần áo, đứng nép người lại hết sức có thể. Cũng may vóc dáng nó khá nhỏ nhắn nên đứng đây 1 chút cũng không sao.

Tiếng bước chân nhẹ dần, nhẹ dần về phía nó. Trong lòng nó bỗng dâng lên cảm giác bất an, nếu nó bị phát hiện thì sao? Có lẽ chính nó cũng biết rõ hơn ai hết. Tim nó đập thình thịch, nó nhớ lại cái chết đầy thương tâm của mẹ. Không, chưa trả được thù nó không được phép chết.

Kẹt....

Cánh cửa tủ phía bên nó mở ra, nó nín thở, người cứng đờ, cố gắng không phát ra tiếng động.

Tít... tít....

Chuông điện thoại đột nhiên reo lên, tim nó như sắp nhảy ra ngoài, nó hoàn toàn tuyệt vọng, gương mặt tái mép. Sau đó là tiếng nói vang lên:

-"10 phút nữa tôi sẽ có mặt."

Tiếng điện thoại gấp cái rộp, như được sống lai, nó nhếch mép tự cười mình. Rõ ràng khi đến đây không hề mang theo điện thoại vậy mà bây giờ lại thần hồn nát thần tính.

Tiếng bước chân ra ngoài, cánh cửa đóng lại rất nhẹ. Lúc này nó mới thở phào 1 tiếng, bước đầu khá thuận lợi. Nhưng khi nhìn thấy đồng hồ thì tim nó co lại. Thời gian 5 phút ngắn ngủi đã hết. Nếu giờ nó ra ngoài chắc chắn sẽ bị camera ghi lại nhưng nếu không ra thì nó cũng khó sống. Trong phòng Lâm Hải Nam lại không hề có điện thoại bàn, hành lang khắp nơi đều có camera theo dõi thậm chí cửa sổ cũng có, kì này có lẽ nó không thoát nổi rồi.

*********************

10 phút trôi qua, bóng tối đã lan ra khắp nơi, nét mặt nó vẫn lạnh như vậy, rời chỗ đang đứng nó bắt đầu đi tới lui quanh căn phòng.

Chân bước đều đến bức tranh trong phòng, ánh mắt nó nhìn chằm chằm vào đó không rời, bàn tay bất giác đưa lên chạm vào đôi mắt của hình thiên thần.

Cach....

Tiếng cửa mở vang lên, đầu óc nó trở nên mờ mịt, nó đứng sững giữa phòng, có lẽ số phận an bài, kiếp sao chổi của nó cũng chấm dứt ngay bây giờ. Thế nhưng nó lại không hề nghe thêm tiếng động nào nữa, xoay người lại đằng sau nó không khỏi sửng sốt, miệng lắp bắp:

-"Phùng Nhật Nam sao cậu lại ở đây?"