Cô Gái Mang Sứ Mệnh Sao Chổi

Chương 43

Nhật Nam sững người nhìn nét mặt hoảng loạn của nó, điện thoại trong tay khẽ rung, chạy vội cầm tay nó kéo ra ngoài.

Nó im như hến, ánh mắt hỗn loạn ngước nhìn Nhật Nam, chân chạy trong vô thức. Đẩy nó vào thang máy, Nhật Nam bấm vội tầng 3, tay siết chặt:

-"Sao cậu lại vào đó? Lâm Hải Nam không cho phép bất kì ai và căn phòng của ông ta..."

Lần đầu tiên nó nghe Nhật Nam gọi thẳng tên của LHN, nét mặt thoáng vẻ ngạc nhiên:

-"Cậu biết nhưng cũng vào đó còn gì? Rốt cuộc cậu là ai?"

Nhật Nam thẫn người trước câu hỏi của nó. Thang máy ding 1 tiếng, cậu đã vội vàng kéo nó về phía phòng của mình.

-"Nói đi Khả Hân, cậu không đơn giản là con gái nuôi của ông ta đúng không?"

Nhật Nam ghì nó vào tường, ánh mắt có vẻ hy vọng điều gì đó. Nó ra sức đẩy tay Nhật Nam ra, nhàn nhã nói:

-"Bỏ ra đi, cậu nghĩ quá xa xôi rồi."

Tay Nhật Nam hơi giản ra, buông xuôi dọc theo cơ thể, nó xoay người cầm khóa định mở cửa thì nghe tiếng Nhật Nam vang lên:

-"Ông ta là kẻ thù của tôi, là người đã tàn sát gia đình tôi."

Chính Nhật Nam cũng không hiểu vì sao mình lại nói ra điều đó. Ánh mắt nó toát ra vẻ kinh ngạc, nó quay người lại nhìn Nhật Nam:

-"Nếu vậy thì chúng ta cùng chung mục đích rồi đấy."

Khóe miệng nó uốn thành nụ cười ma quái, miệng huýt sao rồi lững thững đi về phòng.

Nhật Nam như người mất hồn nhìn về phía nó đi, gương mặt nở nụ cười rạng rỡ.

************************************

Phùng quản gia mới về đã treo gương mặt nhăn nhó dọa người. Mọi người thấy vậy cũng không dám ho he gì, vừa làm việc vừa run sợ.

Rầm...

Cánh cửa phòng bị quản gia đập mạnh. Nhật Nam đang tựa đầu vào sôfa nghe tiếng động khẽ mở mắt nhìn về phía cửa. Cậu uể oải ngồi dậy, rót cốc nước đưa về phía quản gia:

-"Ông sao vậy? Uống chút nước bình tĩnh lại đi."

Sắc mặt quản gia đỏ rần lên, tay nắm chặt:

-"Cơ hội tốt như vậy vì con bé đó mà làm mất, có đáng không?"

Nhật Nam xoay chiếc cốc trong tay, tay mân mê hoa văn trên cốc như không hề nghe gì. Phùng quản gia thấy vậy càng tức giận hơn, gằn giọng:

-"Cháu nên nhớ cháu và nó là kẻ thù của nhau, sẽ không có kết thúc viên mãn đâu nên..."

Ông ta chưa nói dứt lời thì giọng trầm lạnh đã cắt ngang:

-"Không phải kẻ thù, cô ấy cùng mục đích với chúng ta."

Phùng quản gia há hốc miệng, lẩm bẩm:

-"Cháu nói gì vậy? Nhật Nam có phải cháu vì quá thích nó mà ảo tưởng không?"

Nhật Nam phá lên cười sặc sụa:

-"Đúng là hơi khó tin nhưng đó là sự thật. Có lẽ cũng là ý trời."

*******************************

Trở về phòng mình, nó nằm dài trên giường, mắt nhắm nghiền lại, tai nó văng vẳng lời nói vừa rồi của Nhật Nam. Quả thật người tính không bằng trời tính, nếu có trách cũng chỉ trách Lâm Hải Nam quá tàn ác, đã phá hủy không biết bao nhiêu cuộc sống hạnh phúc của người khác. Nó mỉm cười nhìn lên trần nhà, những kí ức về ngày tháng khi còn mẹ lại ùa về... Chiếc vòng cổ khẽ rung lên, nó giật mình đưa tay vuốt nhẹ con chip trong đó ra rồi lấy bộ đàm đeo vào tai mình.

Đúng như suy tính, Lâm Hải Nam hoàn toàn không phát hiện ra.

Nó nín thở nghe rành rọt từng câu chữ trong đó,1đầu con chip khẽ sáng lên bắt đầu lưu đoạn ghi âm.

-"Tôi không có nhiều thời gian cho cậu đâu. 15.000 USD là cái giá cuối cùng."

Đó là tiếng của Lâm Hải Nam, sau đó là tiếng bẻ tay kêu rốp rốp:

-"Cậu đùa tôi sao? Tôi mang mạng sống của mình ra cá cược vụ này, vậy mà cậu chỉ trả như vậy? Cậu nói xem nếu lô hàng này đến tai Ngô Vĩ Đông thì sao đây? Không biết ông ta sẽ cho tôi và cậu chết như thế nào."

-"Nếu cậu không đồng ý thì có thể đi, đừng mang Ngô Vĩ Đông ra dọa tôi."

Rẹp.. rẹp...

Tiếng kêu chói tai vang lên khiến tai nó đau kinh khủng, đưa tay rút vội tai nghe ra, nó nhíu mày, tay cầm điện thoại nhấn vào 1 dãy số.

-"Chú Đại Vũ thiết bị ghi âm có vấn đề gì sao?"

...

-"Cái gì? Bị nhiễu sóng sao? Sao lại như vậy?"

...

Nó đưa tay vỗ nhẹ vào trán mình kêu trời:

-"Cháu đúng là ngốc mà, chú đã nói rồi mà quên mất. haizzz."

...

-"Chú yên tâm, tuy chỉ có mấy giây ngắn ngủi nhưng cũng cung cấp tài liệu rất quan trọng rồi, chú nhớ phải cẩn thận đấy."

Nó tắt máy tiện tay ném về phía giường, tay thu gọn mớ đồ điện tử trên bàn.

****************************************

Quay lại 1 tiếng trước....

-"Bên đàm phán với Lâm Hải Nam có đề phòng ư? Ý chú là chúng có thiết bị kiểm tra? Nếu vậy thì kế hoạch của chúng ta chẳng phải thất bại rồi sao?"

...

-"Thật không ngờ chú lại tài năng như vậy đấy. Nhưng cháu sợ chỉ mã hóa được chưa đầy 3 phút thì không ổn lắm, chưa chắc gì đã thu thập được thông tin."

...

-"Vâng nhưng chú nhớ giải quyết vụ camera kia hộ cháu nhé, người giúp việc đã thấy cháu nên lần này cũng khó chối lắm."

...

**********************************

Tay cầm ly wisky trong, chưa kịp nhấm nhấp nó đã cau mày bởi tiếng hét dưới tầng. Xem ra Lâm Hải Nam đã phát hiện ra vụ máy ghi âm rồi. Nó ném ly rượu vào sọt rác, vén mén tóc lên rồi bước xuống.

Toàn bộ người làm trong nhà đang quỳ xuống dưới sàn, Phùng quản gia và Nhật Nam đang đứng cách đó không xa, mặt Lâm Hải Nam đỏ rần, tay lăm le khẩu súng lướt qua đầu hết người này người kia. Mấy người giúp việc run lên cầm cập, nước mắt đầy khuôn mặt, đang cố phân trần với ông ta.

-"Hôm nay Lâm gia có kịch hả? Sao mọi người không thông báo cho con?"

Nó nhếch mép cười chân bước dần xuống cầu thang.

Lâm Hải Nam trừng mắt nhìn nó, ánh mắt chứa đầy tia máu:

-"Lâm gia có nội gián, con xuống đúng lúc lắm, có người nói con đã vào phòng ta."

Nó khẽ gáp ngắn, đưa tay che miệng:

-"Vâng, có gì bố nói luôn đi, con buồn ngủ lắm."

Tay Lâm Hải Nam kêu rốp rốp:

-"Bước nhanh xuống đây, đừng làm ta phải bực minh."

Nó nhún vai rồi đi xuống:

-"Có gì bố nói đi."

-"Con vào phòng ta làm gì?"

-"Đưa đồ ăn, cô giúp việc mệt nên con giúp."

-"Sao vào mà không nói gì?"

-"Bố đang tắm chả nhẽ con phải chạy lại gõ cửa bảo bố ơi tắm nhanh đi mà ra ăn à?"

Ánh mắt nó toát ra vẻ giễu cợt.

Đoàng...

Tiếng súng chói tai vang lên, kèm theo là tiếng vỡ của 1 bình hóa lớn trong phòng, mấy người giúp việc thét ầm lên.

-"Khôn hồn ăn nói đàng hoàng lại cho ta."

Nó trơ mắt nhìn Lâm Hải Nam 1 lượt rồi chậc lưỡi:

-"Xem ra bố vẫn không tin con? Được rồi nếu bố nghi ngờ thì cứ quan sát lại camera đi, xem con ở đó bao lâu."

Lâm Hải Nam vẫy tay, lập tức 1 vệ sĩ mang cuộn băng ghi hình đến đưa cho ông ta. Màn hình rõ nét, chiếu toàn bộ cảnh chiều nay, chỉ có điều quả thật thời gian nó vào phòng và đi ra chỉ trong tích tắc. Lâm Hải Nam đóng máy tính cái rộp, giọng có vẻ dịu hơn:

-"Được rồi, con về phòng đi." Dứt lời ông ta quay sang đám vệ sĩ:

-"Nếu không tìm ra kẻ nội gián đó thì tất cả các người cứ chuẩn bị quan tài dần đi."

Đám vệ sĩ cúi người rồi nhanh chóng chạy ra ngoài. Lâm Hải Nam trừng mắt quát đá người còn đang run rẩy dưới sàn nhà.

-"Biến."

Phùng quản gia lúc này mới tiến lại khẽ cất giọng:

-"Ông chủ bên Nhật Bản có thông tin mới."

Dứt lời 2 người họ đi vào phòng kín, chỉ còn lại nó và Nhật Nam. Nhật Nam bước lại khẽ phả vào tai nó:

-"Cậu ghê gớm thật đấy, tôi rất phục cậu."

Nó mỉm cười đẩy Nhật Nam ra rồi đi lên phòng mình. Trong đầu loáng lên 1 ý nghĩ khiến nó cảm thấy buồn cười. Công nhận Lâm Hải Nam nổi tiếng là cáo già vậy mà mấy cái đoạn ghi hình kĩ xảo đó cũng có thể lừa ông ta. Đại Vũ quả là 1 nhân tài hiếm gặp.