Cái gọi là thê nô không xuất bản nữa, là trong mắt trong lòng trong đầu bà xã là lớn nhất. Muốn xem kiểu mẫu như lời nói, mời dời mắt đến phòng khách Hạ gia, nhìn người đàn ông đang giúp vợ mình mặc bộ váy dành cho hôn lễ.
Một người đàn ông trưởng thành, là bá vương long, ngạo thị quần hùng, quan sát thiên hạ như Triệu đại chủ tịch Triệu Hành Uy, bây giờ đang quỳ trên mặt đất lấy ra một đôi giày cưới làm bằng da Italy thủ công, dịu dàng giúp bà xã đi vào.
Trong một năm gần đây mặc dù Triệu Minh Võ đã thấy nhiều lần anh trai cưng chiều chị dâu, hôm nay nhìn thấy tấm tắc, lại cảm thán ba mươi năm trước kia đều là sống uổng phí.
“Vừa không? Có thoải mái không?” Triệu Hành Uy từ dưới đất đứng lên, ôm eo Tranh Phù, giúp cô vuốt những sợi ren bị rối trên áo cưới.
“Ừ, vừa vặn.” Tranh Phù nói, thuận tiện bảo anh điều chỉnh một chút, rồi sau đó nhìn thoáng qua toàn thân mình trong cái gương mà người hầu chuyển đến.
“Hạ tiểu thư dùng bộ váy này lúc đến chỗ cử hành hôn lễ, còn đón khách, nghi lễ chính thức, giữa lễ cưới và mời rượu sẽ dùng hai bộ áo cưới cùng hai bộ trang sức khác.” Nhà thiết kế bảo trợ lí của mình đem bốn bộ khác ra.
“A… Kiếp sau em muốn làm đàn ông, tại sao em phải đổi nhiều như vậy, chú rể chỉ cần một bộ là được rồi!” Tranh Phù kêu rên, nhìn một bộ lại một bộ áo cưới lễ phục, hoài nghi ngày kết hôn đó có phải là ngày cô không ngừng thay quần áo hay không nữa!
“Không giảm bớt mấy bộ được sao?” Vừa thấy bộ dáng của cô đáng thương tội nghiệp, Triệu Hành Uy lập tức đau lòng ôm hông cô.
“Không được, cấp bậc lễ nghĩa không thể bỏ.” Không đợi Tranh Phù gật đầu, Lý Thiến Thiến đã mở miệng.
“Không làm đúng, người khác còn tưởng rằng con khinh thường Tranh Phù, cưới vợ bé vào cửa.” Mắt thấy con thỏa hiệp, Soạt Hà lập tức chọc vào đúng điểm uy hϊếp, khiến anh không thể động đậy.
Triệu Hành Uy nghe được lời này lập tức thu hồi ý thỏa hiệp vừa rồi, chỉ có thể xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của giai nhân.
“Ngoan, lúc nào thử xong bốn bộ này anh đưa em đi chơi.” Khó được dịp cuối tuần, anh hiểu cô một lòng nghĩ muốn ra ngoài đi dạo.
Cong miệng, Tranh Phù không thể không cầm lấy một bộ người hầu vừa đưa tới, đi tới phòng nhỏ bên cạnh phòng khách để thử. Đợi thử xong cả bốn bộ này, cả người cô cũng mệt mỏi tê liệt, trực tiếp nằm trong lòng Triệu Hành Uy.
“Mệt lắm không?” Vững vàng ôm cô, trên mặt Triệu Hành Uy hoàn toàn không có tí ti sự lạnh lùng nào.
“Mệt chết đi được.” Vùi mặt cọ cọ trong lòng anh, “Lúc cử hành hôn lễ còn phải chạy tới chạy lui để đổi, sẽ mệt chết mất.” Chọc chọc ngực anh qua lớp áo sơmi mới thay, cô tiếp tục làm nũng. Đôi mắt trong suốt toàn là vẻ tính kế, để người đàn ông này ăn cô luôn vậy. Dù sao mặc thiếu một bộ cũng không chết ai, còn cô thì mệt chết đi!
“Kia…” Quả nhiên, Triệu Hành Uy lại một lần nữa bị hạ gục.
“Hành Uy!” Hiểu con gái không ai bằng cha, Hạ Chí Kỳ rõ ràng biết con hồ ly nhỏ này đang có âm mưu, “Bình thường cưng chiều thế nào cũng được, nhưng hôn lễ này thì tuyệt đối không. Dù sao trước đây con cũng đã từng kết hôn, cũng không để Tranh Phù phải chịu thiệt trước mặt người khác.”
Hạ Chí Kỳ vừa nói xong, Tranh Phù đang ngồi trong lòng Triệu Hành Uy ngẩng đầu, trừng ánh mắt tức giận với ba mình. Ba thối, cô còn không để ý, bọn họ sao cứ phải giữ mãi chuyện này!
Về chuyện này Triệu Hành Uy luôn thỏa thỏa hiệp, dù sao Tranh Phù tuổi còn nhỏ lại là thiếu nữ, còn anh đã từng kết hôn, tiệc cưới năm đó cũng đã qua mười năm rồi.
“Tranh Phù, chúng ta nghe ba mẹ, được không?” Anh ôm chặt lấy cô, trong lòng vừa thỏa mãn lại bất an.
Tuy cô đã cho anh biết tình cảm của cô, nhưng anh vẫn bất an. Qua mười năm nữa, cô hai bảy hai tám, là tuổi đẹp như hoa, còn anh thì đã già. Như cô hiện tại cũng mới chỉ là thiếu nữ ngây thơ mới biết yêu, tới lúc đó có thể cô vẫn còn thương anh không.
Ngày bình thường cô luôn hi hi ha ha giống tẻ con, chung quy khiến anh không thể hoàn toàn nắm giữ tình cảm cô dành cho anh, cũng làm anh luôn lo được lo mất.
“Hừ, các người đều là người xấu, bắt nạt con. Nói thì hay đấy, nhưng người bị biến thành búp bê thay quần áo lại không phải là mấy người. Kết hôn thật phiền toái, một lần là đủ rồi, cả đời cũng không muốn đυ.ng đến lần thứ hai!” Nói xong, cả người cô dứt khoát đều ghé vào trong lòng Triệu Hành Uy, kéo áo sơ mi của anh.
Một đống người lập tức cười to, chịu không nổi tính trẻ con của Tranh Phù.
“Cũng là mẹ của hai đứa bé rồi, tiểu Tranh Phù nhà ta thế nào vẫn trẻ con như thế.” Ông bà nội Hạ một người ôm một đứa nhỏ, cực kì vui vẻ.
“Cháu chính là trẻ con mà, sinh con xong cháu vẫn là trẻ con, đứa trẻ to xác!” Nói xong, cô còn nhìn về phía Triệu Hành Uy, nếu anh dám nói không, em liền ép buộc anh.
“Đúng vậy, vẫn còn con nít.” Sợi dây đang căng lên trong đầu được buông ra.
Chỉ vài câu vui đùa trẻ con của cô lại làm thư giãn rất nhiều. Thật không hiểu cô chỉ thuận miệng nói những lời này, hay là cố ý nói cho anh nghe. Trong ngày thường cũng không thấy cô để ý đến tâm tư của anh như thế, chỉ thường nói vài câu khiến anh an tâm.
Hạ Lan Thấm ngồi ở một bên, ý cười rất nhạt. Nút thắt luôn quấn quanh lòng vẫn chưa thể cởi bỏ, người đàn ông cô ta dùng nửa đời để yêu, anh không có khả năng thuộc về cô ta nữa rồi. Một người bá đạo như thế, anh muốn cái gì thì không ai có thể chống lại, sự ấm áp của anh chỉ dành cho một người duy nhất.
“Địa Hưng, chờ hôn lễ Tranh Phù kết thúc, chúng ta đi du lịch đi?” Nên buông rồi, còn có người đang chờ đợi cô ta.
“…” Hồ Địa Hưng kinh ngạc, há mồm mà quên cả nói, sau một lúc lâu mới trả lời “Được.” Rốt cuộc anh ta cũng đợi được rồi.
Buông nút thắt kia ra, Hạ Lan Thấm cũng không còn cố chấp nữa, cùng anh trai chị dâu thảo luận chuyện hôn sự của cháu gái.
Còn nam nữ chính của hôn lễ đã sớm dắt tay nhau chạy ra ngoài chơi.
Hai người dừng xe ở bến Phổ Giang, thảnh thơi ngắm mặt trời lặn, rồi bắt đầu tản bộ xuôi theo dòng Phổ Giang.
“Hành Uy, có phải anh cũng cảm thấy em vẫn còn là một đứa trẻ không?”
Giờ phút này một bàn tay của Tranh Phù được Triệu Hành Uy nắm lấy, còn cô lại
đối mặt với anh, từ từ lui lại, tay nhỏ bé còn cố ý vung qua vung lại.
“Đúng vậy, có đôi khi em là một đứa bé, làm anh sợ không giữ em lại được.” Anh dứt khoát bắt lấy bàn tay còn lại của cô, kéo thân thể đang không ngừng lùi lại của cô, ôm vào trong lòng.
“Vậy nên… Anh sợ em bỏ lại anh sao?” Cô cười hì hì nhìn trời chiều được nhuộm vàng, thời tiết này là xinh đẹp nhất.
“Em có làm thật không? Nói thật, anh rất sợ. Đây là lần đầu tiên anh có cảm giác sợ mất đi một người, chẳng lẽ tình yêu thật sự sẽ cho người ta trở nên yếu đuối.
Tranh Phù không trả lời, mà dùng gò má cọ xát ở trong lòng anh.
Ánh chiều tà nhuộm lên những bóng người thưa thớt ngồi bên đài phun nước ở quảng trường. Trên xích đu cách đó không xa, có mấy đứa trẻ con đang đùa giỡn ầm ĩ, thỉnh thoảng có mấy người đi ngang qua dùng ánh mắt ao ước nhìn đôi tình nhân này.
“Hành Uy, em không phải là trẻ con, em biết em muốn gì. Đừng quên, em tiếp nhận giáo dục dành cho đế vương mười chín năm. Anh đã nói, em không phải là tiểu bạch thỏ.”
Lời nói mang theo ý cười sâu kín của Tranh Phù truyền vào trong tai Triệu Hành Uy.
Giờ khắc này cô không còn là Hạ Tranh Phù thích cười đùa nữa, hoàn toàn là một cô con gái dòng chính sắp tiếp quản Hạ thị.
Triệu Hành Uy thu chặt cánh tay hơn, bắt lấy tinh linh thích nghịch ngợm.
“Tranh Phù, anh yêu em.”
Suối phun liên tục tung bọt nước trắng xóa dưới ánh chiều tà.
“Em cũng yêu anh.”
Chung quy, cô vẫn nói rõ tình cảm của mình dành cho ai, ai bảo người này dễ dàng lo được lo mất như thế chứ.