Mật Máu Cố Yêu

Chương 28: Hai người ở bên nhau

Hạ Lan Thấm nhìn tất cả những chuyện xảy ra, bao gồm Triệu Hành Uy tức giận, cùng động tác dịu dàng đỡ Tranh Phù của anh.

Nhìn Từ Hi rời đi, lại nhìn về phía Tranh Phù đang kêu đau, trong lòng Hạ Lan Thấm ngũ vị tạp trần. Cô ta biết Tranh Phù cố ý ngã xuống, cô bé muốn giúp cô ta, tất cả những điều này bọn họ đều nhỉn thấy. Nhưng hiếm thấy chồng dịu dàng như vậy, lại làm cô ta ghen tị, có vẻ như mỗi một lần Tranh Phù bị thương, anh đều dịu dàng như thế.

Không chỉ có thế, đối mặt Tranh Phù, vẻ mặt anh luôn ôn hoà, thậm chí dung túng cho sự tùy hứng và liều lĩnh của cô bé.

Tựa như giờ phút này, Triệu Hành Uy khôn khéo như thế, sao có thể không nhìn ra Tranh Phù vừa rồi chỉ diễn trò, trừ bỏ đau đớn là thật. Nhưng anh vẫn không vạch trần, thậm chí thư ký của anh rời đi.

Nếu là đổi thành cô ta, tất nhiên anh sẽ không thèm nhìn một cái. Thậm chí, anh sẽ ngầm đồng ý cho người khác ức hϊếp cô ta.

Bàn tay đang buông thõng chậm rãi nắm chặt, nhìn Triệu Hành Uy ngồi cạnh Tranh Phù, ân cần hỏi cô như thế nào.

Từ từ, cảm xúc ghen tị bắt đầu biến chất, thậm chí còn sinh ra một ý tưởng còn vớ vẩn hơn. Nhìn Triệu Hành Uy cố chấp hỏi vết đỏ trên tay Tranh Phù, cô ta như bị điện giật, ý tưởng vớ vẩn này hoàn toàn quấn chặt lấy trái tim cô ta, thậm chí khiến cô ta âm thầm quyết định.

Tranh Phù, cháu giúp cô như thế, không phải cũng cảm thấy cô thật đáng thương đúng không? Một khi đã như vậy, cháu hãy giúp cô giữ dượng lại, có được không?

Nhìn Tranh Phù, Hạ Lan Thấm tươi cười, nụ cười kia làm người ta không rét mà run. Khi Tranh Phù quay lại nhìn, cô ta đã khôi phục lại vẻ từ ái trong tích tắc.

“Tranh Phù, cô đột nhiên nhớ ra có hẹn với chú Hồ, cô đi trước nhé.”

Hạ Lan Thấm cầm lấy túi xách, nghe thấy tiếng cô ta cuối cùng Triệu Hành Uy cũng chú ý tới.

“Chú Hồ? Vậy cháu thì sao?”

Tranh Phù chỉ bản thân mình, xin nhờ, cô sắp xếp cô nhỏ đến đưa điểm tâm cho dượng, thế nào đến cuối cùng lại chỉ còn mình cô lẻ loi ở lại?

Bị cà phê đổ vào tay hay ngã đau cũng không quan trọng, bây giờ còn muốn để cô tự về? Không phải đâu… Cô không muốn bi thảm như thế!

“Cô…muốn đến bệnh viện. Thực xin lỗi, cháu có thể tự trở về không?”

Hạ Lan Thấm muốn nói lại thôi làm Tranh Phù lập tức ý thức được, chắc là cô đi kiểm tra định kỳ, thì lập tức thu hồi tất cả khó xử cùng hối hận.

“Nga, không thành vấn đề, cháu có thể tự về, cô yên tâm đi.”

Tranh Phù lập tức cam đoan, nhưng trong lòng thầm kêu xui xẻo, cô nên làm thế nào để mang theo cái mông đau muốn chết này về nhà đây?

Nhìn Hạ Lan Thấm đi ra cửa, cô chỉ có thể thầm cầu nguyện mình có thể bình an vô sự trở về.

Cô thề với lòng mình, sau này cũng không cần làm thánh nữ ngu ngốc nữa! Được rồi, hiện tại thật sự thành gái ế rồi!

Triệu Hành Uy cũng không quá để ý đến việc Hạ Lan Thấm rời đi, nhìn khuôn mặt thay đổi liên xoành xoạch của Tranh Phù thì khuôn mặt lạnh lẽo của anh cũng từ từ dịu đi.

Anh biết rõ vừa rồi Tranh Phù cố ý ngã, nhưng cũng không có vạch trần. Bởi vì khi thấy cô đau đến nhe răng nhếch miệng, anh cũng không tức giận. Huống hồ, gần đây Từ Hi càng ngày càng quá phận, nếu không phải nhìn năng lực làm việc của cô ta thì anh cũng sẽ không thể giữ lại đến bây giờ.

Tuy nhiên, xem ra lúc này đây là không thể lưu lại nữa. Anh nhất định sẽ không cho phép người bên cạnh thoát khỏi khống chế của mình.

Nhưng Triệu Hành Uy không phát hiện ra, Tranh Phù luôn luôn không nằm trong vòng khống chế của anh.

Tranh Phù dè dặt cẩn trọng nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh, từ vẻ mặt của anh là có thể đoán ra, anh sẽ không gặp lại Từ Hi nữa.

Kỳ thực, không phải cô không có cảm giác Triệu Hành Uy đối với cô đôi khi đặc biệt dung túng.

Tuy nhiên, cô nghĩ chắc là vì cảm giác áy náy về chuyện kia.

Cô cũng biết người đàn ông này đã sớm nhìn ra vừa rồi cô chỉ diễn trò, nếu anh không vạch trần thậm chí còn phối hợp với mình, như vậy hiển nhiên anh vẫn còn áy náy.

Len lén liếc một cái kiểm tra xem miệng vết thương trên tay phải có chạm vào Triệu Hành Uy không, Tranh Phù nhấp miệng nhưng không nói gì, diễn xong nhưng bị đau nên cô cũng không thể la lên nữa.

Đối với Từ Hi, cảm giác áy náy của cô cũng không lớn. Không chỉ là cô trừ bỏ tình nhân giúp cô nhỏ, mà cũng là vì cô ta đối xứ bất kính với cô. Thân là con gái một của Hạ gia, cô là thiên chi kiêu nữ, Từ Hi là người đầu tiên mắng cô là tiểu tiện nhân. Một người không hiểu cách tôn trọng khác người, cũng không đáng sinh tồn

trong xã hội này.

Lúc này cô phải khiến cô ta nhớ kỹ, ngàn vạn đừng tự cho mình là đúng, dùng tự tôn của mình khiến tự tôn của người khác bị tổn thương. Bằng không, kết cục của cô ta có thể là không cách nào ở lại nơi này hay thậm chí sinh tồn trong xã hội này.

Tranh Phù quay đầu nhẹ nhàng kéo ống tay áo Triệu Hành Uy, tươi cười.

“Dượng, dượng sẽ làm thế nào với cô ta?”

Triệu Hành Uy không cần đoán cũng biết người Tranh Phù hỏi là ai, chỉ nhả ra hai chữ sa thải.

Tranh Phù nghiêng lấy đầu nhìn anh, tròng mắt quay tròn một vòng, quyết định nói ra chân tướng.

“Kỳ thực…vừa rồi cháu cố ý ngã sấp xuống. Ai bảo cô ta bắt nạt cô nhỏ! Nhưng, sẽ không nghiêm trọng như vậy chứ? Nếu không thì tha thứ cho cô ta một lần đi, cháu tin cô ta đã nhận đủ dạy dỗ rồi!”

Tranh Phù thè lưỡi, có vẻ như cảm thấy có lỗi vì trò đùa dai của mình.

Lời của cô khiến Triệu Hành Uy nhìn chăm chú vào cô có vẻ như đang cân nhắc cái gì.

Anh loáng thoáng cảm thấy, cô gái nhỏ này tuyệt đối không muốn chỉ đơn giản như vậy. Tuồng vui này do cô đạo diễn, cô thật sự nguyện ý buông tha cho Từ Hi?

Tuy nhiên, bất luận là thế nào, lúc này đây anh đã chủ ý riêng.

Anh không nói gì, nhíu mày một cái, Tranh Phù lập tức biết Từ Hi sắp phải nhận dạy dỗ. Cô không lên tiếng, dù sao mọi người tạo nghiệt mọi người gánh.

“Hai người đến đây làm gì?”

Xác định Tranh Phù không bị thương, Triệu Hành Uy dứt khoát trực tiếp ngồi xuống cạnh cô, đột nhiên bên cạnh lún xuống khiến cô hoàn hồn.

“Vốn là đến đưa điểm tâm, chỉ tiếc nữ chính đi rồi…”

Tranh Phù cầm lên cái hộp nhỏ xinh xắn trên bàn trà trước mặt có chút bất đắc dĩ. Giơ cái hộp nhỏ lên, nữ chính cũng đi mất rồi, nữ phụ là cô còn có thể làm gì, vẫn nên sớm dẹp đường hồi phủ đi.

Nhận cái hộp nhỏ tròn tay Tranh Phù, Triệu Hành Uy mở ra dưới ánh nhìn chăm chú của cô, mới phát hiện bên trong là bánh bích quy.

“Đây là bánh cô làm riêng cho dượng.”

Tranh Phù cảm giác mình đã làm tròn nghĩa vụ của một nữ phụ, tuy nữ chính đi mất, nhưng tốt xấu còn có thể làm cho nam chính cảm động chút chút. Nhưng hiển nhiên, cô tính nhầm rồi.

“Hạ Lan Thấm sẽ không làm chuyện gì liên quan đến bếp núc.”

Triệu Hành Uy khẩu khí chắc chắn làm Tranh Phù sửng sốt, cuối cùng bả vai sụp xuống.

“Được rồi, cháu thừa nhận thật ra là cháu làm…”. Cái đầu nhỏ vốn đã cúi xuống đột nhiên ngẩng lên, Tranh Phù lại giơ ngón trỏ lên, “Tuy nhiên! Đây là món quà cô nhỏ hi vọng có thể mang tới cho dượng! Ừ, chính là thế!”

Vì đặc biệt cường điệu, Tranh Phù còn gật đầu không ngừng.

Tranh Phù trưng ra biểu tình định phải tin tưởng, còn không ngừng nỗ lực mở to hai mắt, làm Triệu Hành Uy cuối cùng phải bật cười ra tiếng.

Ai ngờ anh cười, Tranh Phù lại cho là anh không tin.

“Thật sự mà! Cháu nói thật!”

Tranh Phù không ngừng cường điệu, biểu tình càng thêm xinh đẹp đáng yêu.

Điều này làm Triệu Hành Uy thất thần trong nháy mắt, cuối cùng có chút kinh ngạc kéo lý trí của mình trở lại. Nhanh chóng đứng dậy, dưới ánh mắt kiinh ngạc của Tranh Phù đặt bánh bích quy đang cầm trong tay lên bàn.

“Đi thôi, dượng đưa cháu về.”