[Long Môn Phi Giáp] Vũ Hóa Thành Điền

Chương 9: Tắm rửa

Trương Mẫn đi rồi, Vũ Hóa Điền vẫn ngồi ở chính đường như trước, cầm ngọc bội trong tay, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Mã Tiến Lương đi đến, nhìn thùng đồ vật trên mặt đất, xin chỉ thị của Vũ Hóa Điền.

“Đốc chủ, mấy thứ này cần cho vào trong kho đúng không?”

Là Đại đương đầu của Tây Xưởng, Mã Tiến Lương phần lớn thời gian càng giống như người hầu bên cạnh Vũ Hóa Điền, việc lớn nhỏ bên cạnh Vũ Hóa Điền, đều do hắn quản lý.

Vũ Hóa Điền hoàn hồn, nhìn cây trâm bằng gỗ mun trên bàn, cầm lấy nó cùng ngọc bội bỏ vào trong ngực.

“Để lại một hộp bảo thạch, còn lại ngươi chia với đám Đàm Lỗ Tử đi, những cái khác các ngươi tự mình chọn vài thứ, thích thì lấy. Chọn xong rồi lại cho vào trong kho.”

“Vâng.”

Mã Tiến Lương đáp, sau đó hai tay nhấc cái thùng mà hai tiểu thái giám vừa rồi vừa nâng vừa thở hổn hển ra ngoài, giống như cái thùng này không hề có chút sức nặng nào.

“Chuẩn bị nước cho ta, ta muốn tắm rửa.”

Phía sau, Vũ Hóa Điền nói.

Bước chân Mã Tiến Lương rời đi dừng lại một chút.

“Nô tài đi chuẩn bị.”

Trong phòng tắm ngập tràn hơi nước, Vũ Hóa Điền ngồi ở trong thùng tắm, nhắm mắt lại hưởng thụ hơi nước nóng ẩm, da thịt trắng nõn bị hơi nóng nhuộm thành màu hồng nhạt, trên đó có vài đốm nhỏ như hoa mai, trái một chỗ phải một chỗ, yêu diễm động lòng người.

Sau bình phong truyền đến tiếng động nhẹ nhàng, thật sự rất nhẹ, nhưng vẫn không trốn thoát được khỏi lỗ tai của Vũ Hóa Điền.

“Ai?!”

Gầm lên một tiếng giận dữ, Vũ Hóa Điền thuận tay chộp lấy miếng xà bông bên cạnh, coi như ám khí mà phóng qua, cầm lấy nội y khoác lên người, thân thể bay lên không, vẽ lên một độ cung xinh đẹp trong không trung, rơi xuống trên ghế.

Gương mặt y mang theo sát khí nhìn bình phong kia, chỉ thấy trên bình phong có thêm một lỗ hổng, đúng là do y dùng xà bông ném xuyên qua bình phong bắn về phía người ở đằng sau.

“Tính tình đúng là lớn thật.”

Tiếng cười trầm thấp truyền đến từ phía sau bình phong, một thân ảnh minh hoàng đi ra.

Stefan cầm xà bông Vũ Hóa Điền dùng để đánh hắn trong tay đi ra, tay có chút trơn dính, hắn buông xà bông, đưa tay vào trong thùng tắm rửa sạch, cầm khăn vải bên cạnh lau khô, lúc này mới đi về phía Vũ Hóa Điền.

Vũ Hóa Điền có chút ngoài ý muốn khi thấy người đến lại là hắn, vừa thầm suy nghĩ trong lòng công phu của hắn rốt cuộc cao đến mức nào, vừa hé miệng nói:

“Hoàng thượng đến sao không phái người đến trước báo một tiếng, đột nhiên đi vào thế này, nô còn tưởng là gặp trộm chứ.”

“Còn ai dám vào nơi này của ngươi làm trộm sao?”

Stefan nhìn dáng vẻ xiêm áo không chỉnh tề của Vũ Hóa Điền, đáy mắt không ngừng lóe lên tia sáng u ám.

Bởi vì tình thế cấp bách, Vũ Hóa Điền chỉ cầm lấy nội y khoác lên người, nửa đầu vai cũng lộ ở bên ngoài, mái tóc dài ướŧ áŧ xõa trên đầu vai, mơ hồ còn nhìn thấy hồng anh trước ngực như ẩn như hiện, nhìn xuống, nội y hơi dài che phủ không quá gốc đùi, lộ ra hai đùi thon dài trắng nõn, phong cảnh bên dưới nhìn không rõ, lại càng khiến người say mê.

“Cho dù làm trộm, chỉ sợ cũng là tên trộm phong nhã đến trộm hương trộm ngọc.”

Stefan thuận tay cầm một lọn tóc ướŧ áŧ, đặt ở chóp mũi hít nhẹ một hơi, trong hơi nước lộ ra chút hương thơm nhàn nhạt, là mùi của xà bông vừa rồi.

Vũ Hóa Điền không định dây dưa nhiều về vấn đề này với hắn, y đứng lên, nhẹ nhàng đi về phía bình phong lấy y phục của mình, bắt đầu mặc vào ở ngay trước mặt Stefan.

“Hôm nay Hoàng thượng tới là có chuyện gì?”

Không hề hỏi hắn đi vào bằng cách nào.

“Cả ngày đứng ở trong cung không có ai trò chuyện, trẫm muốn đi ra ngoài dạo một chút, sao nào, Vũ Đốc chủ không thích nhìn thấy trẫm sao?”

Stefan ôm lấy y từ phía sau, đầu tựa lên bả vai y, vành tai và tóc mai chạm nhau.

“Hoàng thượng nói đùa.”

Vũ Hóa Điền để hắn ôm, không nói thích, cũng không nói không thích, trong khoảng thời gian ở chung này, y đã không còn sinh ra phản ứng phòng bị với việc người này bất chợt đến gần nữa.

“Hôm nay trẫm muốn ra ngoài đi dạo, không biết Vũ Đốc chủ có nguyện đi theo?”

Miệng nói chuyện, tay của Stefan cùng ngày càng hạnh kiểm xấu, đưa vào trong nội y, trái xoa phải nhéo, sỗ sàng ăn đến không biết chán.

Vũ Hóa Điền gần đây đã là ăn ngon biết mùi, càng ngày càng không có sức chống cự với thủ đoạn của Stefan, chỉ một lát sau đã thở dốc, cả người mềm nhũn như bông, gương mặt tuấn tú tràn đầy xuân tình nhộn nhạo, thật là mê chết người.

Stefan thấy thế, sao còn nhẫn được, bàn tay to chụp đến, ôm người đi đến nhuyễn tháp dùng để nghỉ ngơi bên cạnh.

Nằm lên nhuyễn tháp rồi, Vũ Hóa Điền còn chưa kịp phản ứng lại, nam nhân đã đè ép xuống, hôn lên môi y, vừa điểm nhẹ vừa liếʍ cắn tác quái ở trong miệng.

Trên người cũng có một đôi tay, nơi này một chút nơi kia một chút đốt lửa khắp nơi, Vũ Hóa Điền không cam chịu yếu thế, cũng đưa tay kéo áo nam nhân xuống.

Stefan cảm giác được phản ứng của y, nhịn không được mỉm cười.

“Xem ra mấy ngày này ngươi học được không ít đâu.”

“Được Hoàng thượng dạy dỗ, nô sao có thể không học tập cẩn thận chứ?”

Vũ Hóa Điền liếc mắt nhìn hắn, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp.

“Phải không, vậy để cho trẫm xem xem, ngươi đã học được bao nhiêu rồi.”

Bàn tay to của Stefan lôi kéo, trực tiếp lột sạch người dưới thân, bắt đầu hưởng thụ món ăn ngon này……

Bởi vì ‘vận động’ quá độ, hơn nữa viện này thật sự không phải nơi quá lý tưởng, hiện tại thắt lưng của Vũ Hóa Điền đau đến mức giống như không phải của mình, vì thế dự định ra ngoài dạo phố ban đầu bị trì hoãn lại.

Stefan cũng không cảm thấy đáng tiếc, lúc này hắn đang ngồi ở bên nhuyễn tháp, xoa eo nhỏ cho Vũ Hóa Điền.

Được xoa đến thoải mái, Vũ Hóa Điền thích ý hừ hừ hai tiếng, xương cốt cũng không còn nhức mỏi, y liền nhổm dậy khỏi nhuyễn tháp, sửa sang lại y phục của mình.

“Hoàng thượng không phải là muốn ra ngoài dạo sao? Cần nô dẫn người theo bảo vệ không?”

Vũ Hóa Điền dùng nội lực sấy khô tóc, lấy lược chậm rãi chải.

Stefan thấy y chải đầu, ngồi ở bên cạnh nhìn. Nghe xong lời y nói liền gật đầu, hắn cũng biết ở đây chỉ cần là người có thân phận ra ngoài đều phải mang theo vài người bảo vệ, không chỉ vì ra vẻ, còn là vì an tâm, huống chi hiện tại hắn là Hoàng đế, người đi theo càng không thể thiếu.

Trên mặt bàn trước gương đồng có bày vài thứ đồ nhỏ, trong đó còn có cả chiếc trâm bằng gỗ mun mà trước đó Stefan phái người mang đến, Vũ Hóa Điền nhìn nó cùng trâm ngọc trước nay mình vẫn dùng, cuối cùng vẫn cầm lấy trẫm gỗ mun, cầm tóc đã chải mượt bó chặt lại.

Stefan thấy thế, đáy mắt có hơn một chút nhu hòa.

Vũ Hóa Điền từ ảnh ngược trong gương đồng chú ý đến vẻ mặt của hắn, khóe môi cũng nhếch lên thành nụ cười có chút ý tứ sâu xa.

Bó tóc xong, Vũ Hóa Điền đứng dậy, nhìn Stefan, thấy hắn một thân long bào, nhăn mày.

“Hoàng thượng mặc như vậy không thể đi ra được, không bằng nô tìm một bộ thường phục đến cho ngài thay.”

Stefan gật đầu, Vũ Hóa Điền liền mang theo hắn đi ra khỏi phòng tắm, tìm người chuẩn bị y phục.

Thị vệ canh gác ở bên ngoài vừa nghi hoặc cũng vừa khϊếp sợ, bọn họ căn bản không phát hiện Hoàng thượng đến rồi đi vào từ lúc nào, nơm nớp lo sợ hành lễ, xoay người đi chuẩn bị.

Rất nhanh, trước mặt Stefan có thêm một bộ thường phục mà người thường hay mặc – đương nhiên, dáng vẻ bình thường, mặt cũng được hóa trang cực tốt.

Stefan thay quần áo xong cùng với Vũ Hóa Điền cũng đã thay quần áo, mang theo vài thị vệ trong Xưởng mặc thường phục đi ra khỏi Tây Xưởng – Đám người Mã Tiến Lương vì có dáng vẻ quá ‘đặc sắc’, bị để lại ở Tây Xưởng