Editor: Tinh Di
Từng làn khói tắng lần lượt bay lên theo hơi thở của anh, mi tâm của anh trũng thật sâu, một bên tay là thuốc lá, tay kia đang cố hết sức day huyệt thái dương. Đèn đỏ đã chuyển xanh nhưng anh không hề hay biết, mãi cho đến khi người phía sau bóp còi thúc giục anh mới bừng tỉnh dậy……..
Xe khởi động, chỉ có điều, anh không biết đi về hướng nào, thành phố lớn như thế, anh lại để lạc cô một lần nữa……
Suốt bao nhiêu năm qua, không lần nào anh không khỏi chịu đựng giày vo khi để lạc mất cô, anh vốn tưởng rằng, mọi thứ đến đây đã đủ rồi, nhưng không ngờ rằng, chính sai lầm của anh đã kéo cô ra khỏi anh một lần nữa. Không biết cô ở đâu, không biết cô……
Anh không biết đã tự mắng bản thân bao nhiều lần, tại sao lại để cô rời khỏi tầm mắt của mình? Nếu… anh nói là nếu, nếu cô thực sự có chuyện gì, anh tình nguyện để cô mãi mãi ở lại Mỹ, không cần trở về bên cạnh anh…….
Anh cứ đi không mục đích. Trên đường anh liên tiếp gọi điện cho người bạn cảnh sát giao thông, cuối cùng cũng nhận được thông tin chính xác về hướng đi của chiếc xe đó. Anh quay xe, đi về phía ngoại thành.
Anh nói với người bạn, “Bây giờ mình sẽ đến chỗ đó ngay, mình cần cậu giúp, giúp mình chặn chiếc xe kia lại.”
Có phương hướng nhưng trong lòng anh không hề bớt lo lắng, ngược lại càng thêm lo lắng, thường những chuyện xảy ra ở khu vực công trường, không có mấy chuyện là tốt……Anh nhanh chóng xuống xe. Mấy ngày trước có tuyết rơi nên công trường chưa khởi công lại, trên mặt đất đều là tuyết vừa tan, bùn nước lẫn lộn.
Xa xa có thể thấy được có đám đông tụ tập. Vốn dĩ không nên có nhiều người như thế vào thời điểm này…….
Trong lòng anh đều một màu xám xịt, hô hấp cũng trở nên khó khăn…….
Anh nhìn chằm chằm vào giữa đám đông, lẫn vào trong bùn đất là màu máu đỏ sẫm…..
Trước mắt anh tối sầm……..
Anh như người mất hồn chạy đến………
Trong nháy mắt cả người anh cứng ngắc, ngay sau đó đều đồng loạt phát run, hai chân vô lực như không thể trụ vững, anh cố gắng lắm mới không để bản thân ngã nhào xuống…….
Màu máu lẫn vào trong bùn đất càng ngày ngày rõ hơn, trước mắt anh như bị màn đêm đen đặc bao phủ, hô hấp vô cùng khó khăn, vừa mở miệng ra đều là mùi máu tươi tanh nồng ập vào l*иg ngực, không thể thở. Anh không cách nào bước tiếp, máu toàn thân như đọng ứ lại, đầu anh choáng váng…….
Bốn xung quang có dây phong toả của cảnh sát, có cảnh sát đang chụp ảnh hiện trường, có cảnh sát đang khám nghiệm hiện trường…….
Anh biết, đây đều là cảnh sát hình sự.
“Đội trưởng Cố.” Đầu óc anh không còn đủ tỉnh táo, chào hỏi có chút khó khăn với Đội trưởng Cố.
“Hả, là cậu, sao cậu lại ở đây?” Đội trưởng Cố phân phó người bên cạnh giải tán đám đông, quay sang nói chuyện với anh.
“Chỗ này….. có chuyện gì vậy?” Anh đè thấp giọng, nghe thấy được cả sự run rẩy trong giọng nói của mình……
“Có người rơi từ trên đó xuống…….”
Vừa nghe đến đây anh không thể trụ thêm được nữa, hai chân mềm nhũn, không thể đứng thẳng được nữa….
Đội trưởng Cố tinh mắt thấy thế liền bước lên đón lấy tay anh, “Sao vậy?”
Anh lắc đầu, cố gắng để bản thân bình tĩnh hơn, “Là ai? Đã điều tra được thân phận nạn nhân chưa?”
“Người đã được xe cứu thương mang đi, nhưng là…. kết luận đã tử vong, là một cụ già.” Đội trưởng Cố kinh ngạc nhìn anh, “Cậu quen sao?”
Nghe được hai chữ ‘cụ già’, tảng đá nặng trong lòng anh dần được gỡ xuống, cảm giác này không khác gì chết rồi được sống lại….
Người xem xung quanh vẫn không ngừng bàn tán:
“Rất thảm đó! Có người nhìn thấy người lúc rơi xuống, nghe nói chỉ ‘ầm’ một tiếng đã thấy người lao xuống, não văng cả ra ngoài!”
“Là một cô gái đẩy sao? Thù hận đến mức nào cơ chứ!”
“Đúng vậy! Quá thảm rồi….”
Thần kinh vừa được thả lỏng của Tiêu Y Đình lại bị kéo căng, xoay mạnh người, “Một cô gái? Người trông như thế nào?”
Người đến xem có người là công nhân, có người là dân xung quanh thấy náo nhiệt liền tò mò, không biết người nào nói, thấy anh đột nhiên nói lớn liền có chút sợ hãi, lắp bắp lặp lại, “Là một cô gái dáng người nhỏ, đeo kính, còn không mặc áo khoác …..”
“….” Trong đầu anh không ngừng vang lên tiếng ong ong, không nói được lời nào……
“Luật sư Tiêu?” Đội trưởng Cố thấy anh có chút kì lạ liền gọi anh.
Anh giật mình, giống như quả bom bị kích nổ: “Đội trưởng Cố! Không thể nào! Tuyệt đối không phải cô ấy đẩy! Cô ấy đâu?”
“Cậu nói cô gái kia?” Lúc này Đội trưởng Cố mới hiểu ra, người luật sư Tiêu quen là cô gái kia, “Chuyện này, cậu…..”
“Đội trưởng Cố! Không thể nào là cô ấy được! Tuyệt đối không thể!” Anh chỉ biết lặp lại câu nói kia, “Cô ấy lương thiện như thế, làm sao có thể đẩy người từ trên đó xuống? Không phải cô ấy! Cô ấy là Diệp Thanh Hòa, không phải cô ấy, có đúng không?”
Diệp Thanh Hòa? Cái này hình như…… “Luật sư Tiêu, cậu đừng kích động, chúng tôi chỉ là……..”
“Tôi muốn gặp cô ấy!” Anh cần gặp cô…..
Anh nhớ lại dáng người gầy yếu của cô, nhớ khi cô rời đi còn không mang theo áo khoác, chắc bây giờ cô rất lạnh, rất sợ hãi….. Làm sao cô có thể chịu đựng được? Chỉ cần nghĩ như thế là anh không thể bình tĩnh được….
“Luật sư Tiêu!” Đội trưởng Cố quát lớn.
“Tôi muốn gặp cô ấy!” Anh nói lớn hơn.
Đội trưởng Cố thở dài, hai tay đặt lên vai anh, “Luật sư Tiêu! Cậu bình tĩnh! Đừng làm chúng tôi khó xử, chẳng lẽ cậu không hiểu trình tự? Ngàn lần không được mất bình tĩnh, nếu cô ấy là người thân của cậu, cậu càng không được mất bình tĩnh!”
Anh cúi đầu, mùi máu tanh sộc vào mũi khiến anh không thể kiềm chế cơn buồn nôn, toàn bộ bữa tối vừa ăn bị lôi ra hết….
“Luật sư Tiêu, cậu không sao chứ?” Đội trưởng Cố đưa khăn lau cho anh.
“Tôi không sao…..” Anh lắc lắc tay, có vẻ như sau khi nôn anh đã tỉnh táo hơn.
Không sai, anh không được mấy bình tĩnh, anh mà mất bình tĩnh thì ai sẽ cứu cô đây?
Mặc kệ chuyện gì, đều duy nhất anh cần là cô còn sống! Chỉ cần cô còn sống! Còn sống chính là còn hi vọng! Anh sẽ là người rửa sạch oan khuất cho cô! Anh luôn luôn tin rằng, cô không bao giờ làm chuyện này!
Nhưng mà…..
Trong đầu anh loé lên một ý nghĩ……..
Không ……. Không lẽ nào……
Anh đứng thẳng người, gió thổi tóc anh rối loạn, anh đã tỉnh táo hơn rất nhiều: “Nạn nhân là ai?”
Đội trưởng Cố chưa kịp trả lời, anh liền có điện thoại gọi đến, anh nghĩ là của người bạn cảnh sát giao thông nên không nghĩ nhiều ấn nghe, nhưng thực ra là điện thoại ở nhà gọi tới, bên kia vang lên tiếng khóc khổ sở của Khương Vãn Ngư, “Y Đình! Con mau về đi! Về mau!”
“Mẹ? Có chuyện gì vậy?” Trong đầu anh nhảy thót, chẳng lẽ trong nhà xảy ra chuyện gì?
“Y Đình! Ông ngoại con mất rồi! Con mau về đi! Là bị người khác hại! Bị hại….” Khương Vãn Ngư không thể nói hết câu……
“Mẹ! Mẹ!” Trả lời anh chỉ có âm thanh hỗn loạn…..
Đột nhiên có tiếng Tiêu Thành Hưng, “Y Đình, con về ngay!” Điện thoại ngắt……
Dieenndkdan/leeequhydonnn
Ông ngoại!
Anh nhìn chằm chằm khoảng đất bê bết máu, suy nghĩ càng trở nên khó khăn hơn bao giờ hết……..
Anh lại nôn……..
Mùi máu càng ngày càng tanh nồng như muốn nhắc nhở anh, kia là máu của ông ngoại anh, ông ngoại yêu thương anh nhất……
Tấm màn sự thật như được kéo ra trước mặt anh nhưng chính anh lại không dám nhìn thẳng vào nó……
Kỷ Mão niên hạ…..
Bốn chữ Khải kia lại bất chợt nảy lên trong đầu anh, lần đầu tiên nhìn thấy chúng anh vẫn luôn mơ hồ không hiểu, nhưng lúc này chỉ trong nháy mắt, anh dường như có thể hiểu ra tất cả…….
Ông ngoại……..
Nhiều năm qua ông ngoại đều viết chữ Thảo*, viết theo lỗi Thảo, không hề viết chữ Khải*, cho nên trước giờ anh đều không có ấn tượng, cho đến giờ phút này anh mới nhớ ra, ông ngoài từng viết chữ Khải, mà khi đó anh còn rất nhỏ, 4 tuổi? 5 tuổi? Chính anh cũng không nhớ rõ……..
*Khải, Thảo là hai trong bảy cách viết cơ bản của chữ Hán, gồm: Triển, Khải, Lệ, Hành, Thảo, Giáp Cốt, Chung Đỉnh Văn.
Khi đó anh cùng với anh trai mới học viết chữ, ngày nào cũng bị Tiêu Thành Hưng bắt luyện đến mấy tiếng đồng hồ, nhưng chỉ có anh là không làm được, trong lòng luôn nóng ruột mong được đi chơi.
Có một lần ông ngoại đến nhà chơi, thấy anh đang tập viết liền hứng trí viết mẫu cho anh mấy chữ, là chữ Khải…….
Chỉ là mấy chữ ông ngoại tuỳ ý viết, cũng không phải bốn chữ ‘Kỷ Mão niên hạ’, mà khi đó anh lại quá nhỏ, chưa có khả năng nhận biết kiểu chữ, làm sao có thể xác định rằng chữ trên cuốn ‘Sử ký’ kia là của ông ngoại?
Không! Mặc dù là gì anh cũng không tin! Không tin ông ngoại là người họ Bân kia! Không tin Thanh Hòa có liên quan đến cái chết của ông ngoại! Tuyệt đối không……..
Đội trưởng Cố nhìn bộ dạng thất thần của anh có chút lo lắng: “Luật sư Tiêu, cậu không sao chứ? Hay là, để tôi cho anh đưa anh về trước?” Bộ dạng anh thực sự rất đáng lo, tái nhợt, môi bị cắn chặt đến không còn huyết sắc, tay nắm chặt điện thoại, cả người run run……..
“Không! Không cần!” Anh kiên định lắc đầu, “Ông già kia là ai?”
“Trên người nạn nhân có giấy tờ tuỳ thân nên việc xác định danh tính không mấy khó khăn, tên là Khương Tông Văn, chúng tôi đang xác nhận thêm.”
Quả nhiên………
Anh gắt gao nhìn chỗ máu, khóc không ra nước mắt……..
Anh cũng không muốn làm khó Đội trưởng Cố, nhưng giọng nói không giấu được vẻ cầu xin, “Còn một chuyện…… Diệp Thanh Hòa….. cô ấy không có khả năng gϊếŧ người….. Các anh….. không cần doạ cung cô ấy, cô ấy còn không mang theo áo khoác, chắc rất lạnh, phiền các anh chăm sóc cô ấy một chút, cảm ơn……”
Anh không rời đi ngay mà đứng lại chờ Đội trưởng Cố hứa với anh.
Đội trưởng Cố vỗ vỗ vai anh, “Yên tâm đi, chúng tôi sẽ cố gắng, lúc dẫn cô ấy đi đã đưa áo khoác cho cô ấy rồi.”
“Chuyện đó…… cảm ơn…” Lúc anh mới đi về phía xe.
Anh không rõ, rốt cuộc người trong nhà đã biết được những chuyện gì, còn mẹ nữa, nếu mẹ biết chuyện này có liên quan đến em gái, không biết bà sẽ phản ứng như thế nào, có lẽ sẽ càng không thích cô…….
Còn ông ngoại……..
Chỉ cần nhớ đến ông trong lòng anh lại như có dao sắc cứa qua.
Trong trí nhớ của anh ông là người nghiêm túc, đa nghệ đa tài, nhưng lại rất cổ điển, cả tâm chính nghĩa, tuy rằng có chút khó tính nhưng riêng với anh lại rất khoan dung, yêu thương hết mực, ông ngoại là người như thế bây giờ đã không còn, để lại cho anh quá nhiều nghi vấn…….Anh không biết mình đã lái xe về nhà như thế nào……..
Vừa bước vào cửa anh đã bị tiếng khóc thê lương từ bên trong làm cho không bước được tiếp.
Cửa mở, Khương Vãn Ngư nhìn thấy Tiêu Y Đình liền chạy ùa ra,nước mắt ào ào, chỉ kịp kêu một tiếng ‘Y Đình’, không thể nói liền mạnh, chỉ có thể lặp đi lặp lại mấy câu, “Ông ngoại con….. Y Đình…… ông ngoại…….”
Anh đau xót, bước lên ôm lấy Khương Vãn Ngư: “Con biết, mẹ, con biết……”
Tiêu Thành Hưng đứng bên cạnh nhìn hai người, vành mắt đỏ ửng……..
Tiêu Y Đình nhìn ra mọi người không biết chuyện Thanh Hòa có liên quan đến chuyện này, anh cũng không có định nói ra, toàn bộ cứ để sau đi……….
“Y Đình!” Đột nhiên Khương Vãn Ngư ngẩng đầu, lớn tiếng nói với anh, “Y Đình! Con là bảo bối của ông ngoại! Người ông ngoại hiểu rõ nhất chính là con! Con nhất định phải đưa hung thủ ra chịu tội trước pháp luật! Phải khiến hắn mạng đền mạng! Con phải báo thù cho ông ngoại con!”
Tiêu Y Đình rùng mình, đau đớn lại càng xiết chặt tâm trí anh, anh đau đến dại người, “Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ! Chắc chắn con sẽ làm được!”
“Y Đình……” Khương Vãn Ngư như được an ủi rất lớn, nhưng vẫn tiếp tục dựa vào ngực anh khóc nấc lên.
“Mẹ….” Anh vỗ nhẹ lưng bà, “Mẹ, mẹ đừng khóc, còn có bà ngoại, bà chắc chắn không chịu đựng nổi chuyện này, mẹ phải bình tĩnh một chút, để còn giúp bà…..”
Khương Vãn Ngư khóc không thành tiếng, “Con trai, mẹ hiểu rồi…….. Con trai…. Nhưng mẹ….. rất đau lòng…. Con biết không? Nhà người ta đều trọng nam khinh nữ, chỉ có ông ngoại con trọng nữ khinh nam, mấy bác trai của con đều không được ông yêu thương như ông yêu thương mẹ, nhưng khi mẹ còn trẻ lại bướng bỉnh không chịu nghe lời, khiến ông nhiều lần tức giận, Y Đình, ông con yêu thương mẹ như thế……..”
“Vâng, Y Đình nhớ rõ…….” Anh đau khổ.
Tiêu Thành Hưng đi đến, ôm lấy người Khương Vãn Ngư, an ủi: “Đừng khóc, con nó nói không sai, khóc cũng không được gì, bà phải bình tĩnh để cùng mẹ vượt qua chuyện này, mấy bác ấy đều là đàn ông, chỉ có bà mới giúp được mẹ……”
“Thành Hưng…..” Khương Vãn Ngư lại ào vào lòng Tiêu Thành Hưng.
“Được được, cứ khóc một chút cũng được, chút nữa không được khóc nữa….” Tiêu Thành Hưng an ủi Khương Vãn Ngư, bất đắc dĩ nhìn Tiêu Y Đình, “Các bác và cậu con đang ở chỗ cảnh sát, Y Bằng cũng đang ở đó, mẹ con không chịu được đã ngất xỉu nên ba đưa mẹ về trước, thi thể của ông con phải đợi bên pháp y kiểm tra nữa…..”
Tiêu Y Đình gật đầu, “Con đi qua đó trước.”
“Con đi đi, mẹ con đã có ba chăm sóc.” Tiêu Thành Hưng gật đầu với anh, đột nhiên ông nhớ tới Diệp Thanh Hòa, kinh ngạc hỏi, “Thanh Hòa đâu? Không phải con bé đi với con sao?”
“….” Anh không biết phải trả lời như thế nào, “Con nhờ cô ấy đi chút việc…..”
Chỉ là nói dối, liệu duy trì được bao lâu?
Anh như người mất hồn rời đi, đôi chân kia dường như cũng không còn là của anh………