Đông Phương Bất Bại Chi Quân Tử Mãn Lâu

Chương 75

Đông Phương Bất Bại vốn tưởng rằng Hoa Mãn Lâu có cùng suy nghĩ như mình, chỉ ra vẻ cho đám người Ngũ Nhạc kiếm phái kia nhìn, thẳng đến một khắc Hoa Mãn Lâu ôm y nhảy xuống vách núi, Đông Phương Bất Bại mới có hơi kinh hãi. Hoa Mãn Lâu là đang làm gì? Chỉ là tình huống hiện tại đã không đến phiên y nghĩ nhiều nữa, từng cơn quặng thắt trong lòng của y và Hoa Mãn Lâu càng lúc càng tăng lên, thế nhưng Hoa Mãn Lâu lại dường như chẳng có một chút đối sách nào. Nếu cứ như vậy đi xuống, chẳng lẽ không phải thịt nát xương tan sao?!

Đông Phương Bất Bại nghĩ vậy sắc mặt không khỏi có chút biến đổi, nhưng cũng cùng lúc đó, bên tai lại truyền đến tiếng nói nhỏ của Hoa Mãn Lâu: “Đông Phương, ngươi có nguyện ý gả cho ta không?”

Hử? Đông Phương Bất Bại không khỏi sửng sốt, đây đã là lúc nào rồi, Hoa Mãn Lâu lại còn có thể hỏi chuyện như vậy?! Đông Phương Bất Bại không khỏi nói: “Thất Đồng, lúc này ngươi còn hỏi những chuyện đó làm gì? Ta không phải đã sớm đáp ứng ngươi rồi sao? “

Hoa Mãn Lâu nhẹ nhàng cười, lại nói: “Vậy ngươi phải phát thệ sau này sẽ không ly khai, ở mãi bên cạnh ta?” Nói xong hắn liền kềm chặt cánh tay Đông Phương Bất Bại, không cho đối phương giãy dụa.

Đông Phương Bất Bại bị Hoa Mãn Lâu làm cho tức giận không nhẹ, khẽ đẩy hắn một chút, vội la lên: “Ta vì sao lại rời đi?! Ngươi… ngươi rốt cục đang dự định cái gì? Nếu cứ tiếp tục như vậy…”

“Ha hả! Vi phu còn tưởng rằng chúng ta là thần giao cách cảm tâm hữu linh tê nha. Phu nhân vì sao lại không nghĩ ra tính toán của vi phu?” thanh âm của Hoa Mãn Lâu đặc biệt ung dung.

Mà giờ khắc này, Đông Phương Bất Bại coi như đã rõ, Hoa Mãn Lâu nhất định đã có an bày của mình, trong lòng liền yên ổn lại, y chỉ cần tin tưởng nam nhân này, sống thì sao? Chết lại thế nào? Chỉ cần bọn họ ở cùng nhau thì có gì phải sợ? Đông Phương Bất Bại nghĩ đến đây thì đã không lo lắng nữa, nhưng thật ra lại bị mấy câu “Phu nhân”, “Vi phu” vừa rồi làm cho có chút nóng mặt, khẽ hừ một tiếng, thấp giọng nói: “Chỉ có ngươi nhiều mưu ma chước quỷ.”

Hoa Mãn Lâu nghe thế Xung ca cười, nhẹ nhàng thì thầm bên tai Đông Phương Bất Bại, nói: “Ta vốn còn cho rằng đôi ta chính là phu sướиɠ phụ tùy, quyển《 Tịch tà kiếm phổ 》kia của ngươi thật sự làm ra đúng lúc, là từ đâu tìm đến vậy? Ta còn đang buồn bực phải làm sao đánh nhau với bọn họ nha.”

Đông Phương Bất Bại bật cười, gió núi bên tai gào thét y cũng không quản, chỉ vùi đầu vào ngực Hoa Mãn Lâu, nhẹ giọng nói: “Cái gì Tịch tà kiếm phổ chứ? Còn không phải quyển cầm phổ bảo bối 《 Tiếu ngạo giang hồ 》 kia của ngươi sao? Đám người kia ngay từ đầu không phải từng cho rằng cầm phổ là kiếm phổ sao, ta bất quá chỉ thành toàn ý nguyện của họ mà thôi. Tuy rằng Lệnh Hồ Xung đã từng tìm ngươi giải thích qua, thế nhưng trong thiên hạ lại có bao nhiêu người nhận biết được đâu? Ta cũng nghĩ Lệnh Hồ Xung sẽ không đến mức nói ra loại chuyện này. Còn nữa, ngươi có phải thật sự đã bảo Lệnh Hồ Xung dẫn bọn họ lên Hắc Mộc Nhai không?”

Hoa Mãn Lâu cười nhẹ nói: “Đó là đương nhiên, bằng không đám người kia làm sao có khả năng đột nhập Hắc Mộc Nhai như vậy?”

Đông Phương Bất Bại hừ lạnh một tiếng không muốn nói chuyện, chẳng ngờ thân thể lại kịch liệt chấn động, sau đó thế rơi dừng hẳn. Đông Phương Bất Bại không khỏi kinh ngạc, bọn họ hiện tại hẳn là vừa rơi đến khoảng lưng chừng núi, làm sao lại đột nhiên ngừng rồi? Đông Phương Bất Bại đảo mắt nhìn lại, chỉ thấy mây khói vấn vít bên trên, dưới thân y vào Hoa Mãn Lâu lại là một cái lưới lớn căng ngang?!

Đông Phương Bất Bại kinh ngạc đến cực điểm, bật thốt lên: “Thất Đồng? Đây là ngươi chuẩn bị sao? Ngươi đã sớm nghĩ xong rồi…?”

Hoa Mãn Lâu vẫn ôm chặt Đông Phương Bất Bại, nghe vậy thì hôn nhẹ lên thái dương của y, thấp giọng nói: “Đây là ta bảo Lệnh Hồ Xung đi chuẩn bị, gã biết ta muốn làm cái gì. Xin lỗi, việc này ta lại không thương lượng trước ngươi, chỉ là ta thật không nguyện ý để ngươi đi làm cái gì giáo chủ kia, ta chỉ muốn ngươi làm thê tử của ta.”

Sự rung động trong lòng Đông Phương Bất Bại hoàn toàn có thể nghĩ, nghẹn ngào thật lâu cũng không nói ra lời.

Mà Hoa Mãn Lâu bởi vì nhìn không thấy thần tình của Đông Phương Bất Bại nên trong ngực lại có chút nóng nảy, chẵng lẽ việc này hắn thật sự đã làm quá mức rồi? Quả nhiên vẫn nên thương lượng trước với Đông Phương một chút, dù sao Nhật Nguyệt thần giáo cũng là tâm huyết của y nhiều năm như vậy, nếu cứ thản nhiên buông tay…

“Đông Phương...? Đông Phương, ngươi nói chuyện có được hay không? Xin lỗi, ngươi muốn đánh muốn mắng gì cũng được. Thế nhưng… ta sẽ không rút lại chủ ý này.” Hoa Mãn Lâu ngẫm nghĩ một chút, thế nhưng vẫn cắn răng nói ra. Hắn biết trong việc này mình đã thực sự ích kỷ, thế nhưng… cũng không quản được nhiều như vậy. không phải sao?

Đông Phương Bất Bại thấy thần sắc thận trọng của Hoa Mãn Lâu thì trong ngực tràn đầy nhu tình, y đương nhiên hiểu vì sao Hoa Mãn Lâu lại làm như vậy, mà kỳ thực không cần đối phương nhắc nhở, y cũng đã sớm muốn làm việc này rồi. Cái gì Nhật Nguyệt thần giáo, cái gì đại vị giang hồ, cái gì danh, cái gì lợi, so với người trước mắt này còn có thể tính là gì đâu?

Bất quá, thần tình của Hoa Mãn Lâu như hiện tại, Đông Phương Bất Bại cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, đồng tử của y lóe ra một tia quang mang, cố ý lên giọng nói: “Vậy ngươi nói ta nên phạt ngươi như thế nào đây?”

Hoa Mãn Lâu ngẩn ra, nào nghĩ đến Đông Phương Bất Bại lại nói ra một câu như vậy, suy nghĩ một chút liền cười khổ, nói: “Ngươi nói là được.” Chợt, Hoa Mãn Lâu lại hít sâu một hơi, ôm chặt Đông Phương Bất Bại, ôn nhu nói: “Bất luận là cái gì…” Hắn vì ngươi bên cạnh ngay cả lời thề của mình cũng phá bỏ, vẫn là lên Hắc Mộc Nhai, lúc này còn có chuyện gì lại không thể làm vì y đâu? Bất quá biện pháp hiện tại của Hoa Mãn Lâu, cũng coi như ứng với lời thề trước kia của hắn đi?

Đông Phương Bất Bại chìm trong thâm tình của Hoa Mãn Lâu, trong lòng cảm động nhưng ngoài miệng lại giả vờ, chỉ khẽ hừ một tiếng: “Ta đây muốn ngươi…”

Hoa Mãn Lâu nhíu mi, một bộ khẳng khái hy sinh, Đông Phương Bất Bại ngắt ngứ hơn nữa ngày cố ý làm khó đối phương. Đến tột cùng, y cũng không nhịn đượcmà cười phá lên.

Lú này Hoa Mãn Lâu mới ý thức được bản thân là đang bị người nào đó đùa bỡn, hắn đương nhiên cũng không tức giận, chỉ bất đắc dĩ mỉm cười, sau đó bàn tay không nhẹ không nặng “Sờ” lên đôi mông căng tròn của người trong lòng, nhẹ giọng nói: “Ngươi lại dám đùa giỡn ta.”

Đông Phương Bất Bại nhẹ giọng cười, hai tay câu lấy cổ của Hoa Mãn Lâu, nói: “Ta tự nhiên là muốn phạt ngươi, đời này, kiếp sau, rồi lại kiếp sau nữa, đời đời kiếp kiếp đều ở bên cạnh ta, nơi nào cũng không cho rời đi.” Nói đến đây thì, thần sắc trêu đùa trên gương mặt Đông Phương Bất Bại đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại tình ý sâu đậm tràn đầy.

Hoa Mãn Lâu mỉm cười ôm chặt người trong lòng, không chút do dự thấp giọng ưng thuận lời hứa đời đời kiếp kiếp.

Men theo tấm lưới lớn, với võ công cao thâm của hai người, tự nhiên cũng không tốn quá nhiều sức đã có thể xuống dưới đáy Hắc Mộc Nhai. Đông Phương Bất Bại cứ như vậy buông bỏ hết tất thảy đi theo Hoa Mãn Lâu, tuy rằng trong vẫn rất hiếu kỳ muốn biết đến tột cùng Hoa Mãn Lâu muốn đi đến nơi nào, thế nhưng lúc này y đã không thèm để ý nữa, chỉ muốn ở lại bên cạnh người này là tốt rồi.

Suốt quãng đường đi, Đông Phương Bất Bại cũng không giấu diếm gì những kế hoạch của mình với Hoa Mãn Lâu, đương khi Đông Phương Bất Bại nói đến việc y đã sớm bàn giao giáo vụ lại cho Đồng Bách Hùng, còn chỉ định Nhậm Doanh Doanh trở thành người kế nhiệm của Nhật Nguyệt thần giáo, Hoa Mãn Lâu nghe vậy không khoi rcười nói, bọn họ thật đúng là trời sinh một đôi, ý nghĩ cũng giống nhau đến vậy.

Đông Phương Bất Bại cũng gật đầu, còn nói các trưởng lão chỉ sợ đã sớm nhìn ra tâm tư của y hoàn toàn không đặt lên giáo vụ nữa, thế nên cũng không quá kiên quyết ngăn cản. Mà Đông Phương Bất Bại cũng để lại hứa hẹn, nếu Nhật Nguyệt thần giáo thật sự lâm nguy, y đương nhiên sẽ tương trợ, cho nên mới có chuyện “ước hẹn năm năm” với chính đạo kia.

Sau đó, Đông Phương Bất Bại rốt cục cũng không nhịn được hiếu kỳ, lên tiếng hỏi Hoa Mãn Lâu bọn họ là muốn đi đến nơi này. Mà Hoa Mãn Lâu thủy chung vẫn cười mà không nói, khiến Đông Phương Bất Bại giận đến ngứa răng, hận không thể cắn chết cái người ghê tởm trước mặt.

Không thể không nói một câu, đoạn đường này vì tránh tai mắt của người khác, Hoa Mãn Lâu và Đông Phương Bất Bại lựa chọn ngồi xe ngựa, mà xa phu cũng chính là Trì Úy đã lâu không gặp. Hai người vẫn cứ ở mãi trong xe không hề ra ngoài, liên tục đi hết mấy ngày lộ trình, hai người tình ý triền miên quên hết mọi thứ, tự nhiên những chuyện nên làm đều đã làm. Ngoại trừ Đông Phương Bất Bại vẫn tử thủ một bước cùng không chịu nhượng bộ, Hoa Mãn Lâu chính là cực kỳ thỏa mãn ôm mỹ nhân vào ngực.

Huống hồ Hoa Mãn Lâu cũng biết được sự cố kỵ trong lòng Đông Phương Bất Bại, vì vậy cũng không quá nóng nảy, tương lai bọn họ còn có rất nhiều thời gian ở cùng nhau, Đông Phương cô nương luôn sẽ có một lúc phải buông ra một bước cuối cùng.

Đến khi bọn họ đến nơi, Đông Phương Bất Bại mới cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, trước mắt hắn không ngờ lại xuất hiện một tòa tiểu lâu ngập tràn hoa tươi! Tuy rằng bố cục bất đồng với tiểu lâu ở Lạc Dương, thế nhưng hiển nhiên hoa cỏ nơi này lại càng tiên diễm rực rỡ hơn. Chẳng lẽ, bởi vì nơi đây là Giang Nam sao?

Hoa Mãn Lâu kéo tay Đông Phương Bất Bại bước vào tiểu lâu, ôn nhu nói: “Thích không?”

Đông Phương Bất Bại nhất thời trở nên nghẹn ngào, ngoại trừ liên tục gật đầu thì lại không nói được thêm gì nữa.

Mà lúc này, từ bên ngoài lại truyền đến một thanh âm: “U, Hoa tiên sinh? Người đã trở về? Đã đón tân nương về rồi?”

Hoa Mãn Lâu cười đáp: “Đúng vậy. Lại qua vài hôm nữa ta liền mời chư vị đến uồng rượu mừng.”

“Ha hả, tốt tốt! Ta rất chờ mong nha.” Thanh âm từ từ đi xa.

Đông Phương Bất Bại kinh ngạc thấp giọng nói: “Ngươi thế nào…” Nghi vấn trong lòng y nào chỉ có một hai…

Hoa Mãn Lâu cười nhạt, ôn nhu mơn trớn mái tóc của Đông Phương Bất Bại, nhẹ nhàng nói: “Lúc ngươi quay về Hắc Mộc Nhai thì ta cũng đến đây an bày, còn thầm nghỉ muốn tạo cho ngươi một kinh hỷ. Từ nay về sau, nơi này liền là nhà của chúng ta. Được không?”

Đông Phương Bất Bại ngoại từ nghẹn ngào nói một chữ “Tốt” còn có thể nói thêm gì nữa?

Ngày tháng cứ yên ổn trôi qua, Hoa Mãn Lâu cũng bắt đầu chọn ngày hoàng đạo cưới Đông Phương Bất Bại về làm vợ. Chỉ là ngay thời gian này, lại có một việc khiến bọn họ phải dời ngày đại hỷ lại, đó chính là đôi mắt của Hoa Mãn Lâu.

Để trị đôi mắt cho Hoa Mãn Lâu, Đông Phương Bất Bại không chỉ giữ lại phương thuôc của Bình Nhất Chỉ mà còn âm thầm gọi lão đến đây. Chỉ là có chút việc ngoài ý muốn xảy ra, đó là, đáng ra dưới phương pháp trị liệu của Bình Nhất Chỉ, đôi mắt của Hoa Mãn Lâu đã phải thấy được ánh sáng từ sớm, thế nhưng tình huống lại vẫn chậm chạp không có tiến triển.

Việc này đối với Bình Nhất Chỉ chính là một loại đã kích cực lớn, vị giang hồ đệ nhất quái y này hầu như không ngủ không nghỉ muốn tìm ra nguyên nhân. Lão tinh tế thẩm tra đối chiếu từng loại dược thảo Hoa Mãn Lâu đã từng sử dụng, thậm chí ngay cả mùi vị của thuốc nước cũng bắt Hoa Mãn Lâu phải miêu tả rõ ràng. Cuối cùng lại tra ra một điểm sai sót, cũng không phải gì khác mà chính là chén thuốc đầu tiên Hoa Mãn Lâu uống sau khi trúng độc, cũng là chén thuốc được Dương Liên Đình đưa đến ngày hôm ấy.

Theo hồi ức của Hoa Mãn Lâu, chén thuốc kia cũng giống như những chén thuốc mấy hôm nay Bình Nhất Chỉ sắc cho hắn uống, cay đắng không gì sánh được. Bình Nhất Chỉ vừa nghe một câu như thế nhất thời biến sắc, bắt tay vào điều chế hai chén thuốc, muốn Hoa Mãn Lâu xác nhận. Hoa Mãn Lâu tinh tế đánh giá một lúc cuối cùng cũng phân biệt được sự khác nhau.

Bình Nhất Chỉ cực kỳ bất đắc dĩ báo lại việc này cho Đông Phương Bất Bại. Hóa ra, Dương Liên Đình không chỉ len lén sửa lại một vài vị thuốc, mà ngay cả lượng thuốc cũng thay đổi.

Sắc mặt Đông Phương Bất Bại cực kỳ khó coi, hầu như nghiến răng nghiến lợi! Nếu không phải Dương Liên Đình đã chết, thi thể cũng bị đám người trong Thần giáo có thù oán trước đó với gã ném xuống vách núi chẳng biết tung tích, bằng không Đông Phương Bất Bại sợ rằng ngay cả xúc động đào mộ lên đánh thi thể cũng đều có rồi.

Đông Phương Bất Bại liền hỏi Bình Nhất Chỉ xem có cách nào cứu trị hay không? Bình Nhất Chỉ lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối.

Lúc này, ngược lại Hoa Mãn Lâu vẫn tương đối bình tĩnh, vươn tay ôm lấy Đông Phương Bất Bại ôn nhu khuyên giải y. Bình Nhất Chỉ ở bên cạnh nhìn mà có chút xấu hổ, lại càng vì thâm tình giữa hai người mà cảm động sâu sắc, do dự một lúc, lão lại lên tiếng: “Giáo chủ, Hoa tiên sinh, nếu là... nếu là chỉ nhìn trong một khắc, thuộc hạ cho rằng vẫn có thể thử một lần!”

Lời này vừa dứt, Hoa Mãn Lâu nhất thời buông tay Đông Phương Bất Bại, nhanh chóng bước đến trước mặt Bình Nhất Chỉ, vội vàng la lên: “Lời của Bình đại phu là thật?”

Bình Nhất Chỉ trước giờ chỉ thấy một Hoa Mãn Lâu luôn luôn tao nhã, lần đầu tiên gặp phải vẻ mặt kích động của đối phương thì ngẩn ra một lát rồi mới gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Không nghĩ đến, Hoa Mãn Lâu nghe vậy liền lập tức xoay người ôm lấy Đông Phương Bất Bại, rung giọng nói: “Một khắc là đủ rồi! Ta kiếp này chỉ nguyện có thể nhìn thấy y một lần! Một khắc đã đủ rồi!”

“Thất Đồng…” Đông Phương Bất Bại cảm động đến không nói nên lời, chỉ có thể siết chặt đối phương hơn.

Mà Bình Nhất Chỉ nói “một khắc” cũng thực sự chỉ có “một khắc”. Trong một khắc này, Hoa Mãn Lâu cái gì cũng không làm chỉ, chăm chú nhìn ngắm giai nhân hồng y ở trước mặt mình, giống như muốn đem hết tất cả đường nét bộ dạng của y khắc vào trong lòng.

Trong lòng Đông Phương Bất Bại cực kỳ đau đớn, thậm chí có lúc đã gần như rơi lệ, thế nhưng y vẫn nổ lực để chính mình mỉm cười, y không muốn Hoa Mãn Lâu nhìn thấy nét mặt đau khổ của mình.

Nhưng mà, Hoa Mãn Lâu chỉ nhẹ nhàng ôm người trước mặt vào lòng, ánh mắt dừng lại tại dung nhan tuyệt mỹ của y, cất giọng khàn khàn: “Ngươi có nguyện ý để ta nhìn hết mọi cung bậc cảm xúc của mình không? “

Nháy mắt tiếp theo, cả người Đông Phương Bất Bại run lên, lệ châu trong mắt không tiếng động chảy xuống, theo cùng chúng nó còn có một thân hồng trang của Đông Phương Bất Bại, và cả sự đau đớn vĩnh viễn của y…

Hắc ám lần thứ hai kéo đến, nhưng trong màn đêm vô tận này còn có sự ôn nhu không lời và tình cảm kiên định không từng hối hận.