editor: coki
Người dân trong thôn vốn có chút sợ hãi nhưng sau khi nghe thấy mấy người Đường Yên nói muốn mua một ít thổ sản vùng núi cùng gà vịt và các loại gia cầm thì nhất thời dấy lên hi vọng. Sau khi Lý Kế Lượng bỏ chạy về thôn Cao Điền thì lập tức phong tỏa cả thôn Cao Điền lại. Thôn Cao Điền đã quen tự cung tự cấp nhưng người dân trong vùng vẫn muốn ăn những thứ khác. Muối trong thôn đã hết từ lâu nên có vài nhà đã lâu không được nếm mùi vị của muối nên khi nghe thấy mấy người Đường Yên muốn mua đồ thổ sản vùng núi và gia cầm thì lập tức giới thiệu đồ của mình xem thử có thể trao đổi một vài thứ với Đường Yên hay không, bây giờ tiền là thứ không đáng giá nhất
nên bọn họ đều dùng phương pháp trao đổi. Trong xe Đường Yên lại có không ít những đồ điện và đồ ăn lấy được từ trung tâm thương mại dưới đất nên người trong thôn rất vui vẻ khi trao đổi vài thứ với bọn họ.
Về phương diện này thì Hạ Dĩnh không am hiểu gì mấy nên tự giác lui qua một bên nhìn Đường Yên và mấy người Miêu Trạch nói chuyện với người trong thôn. Thôn Cao Điền sống theo lối tự cung tự cấp nên bọn họ đã khai khẩn không ít đất đai, đồng ruộng và gieo trồng rất nhiều thứ. Lúc này Đường Yên không bày ra vẻ mặt lạnh lùng nữa và rất hòa nhã thảo luận với người dân ở đây về chuyện gieo trồng, tuy thời tiết đã chuyển lạnh nhưng đại đa số người dân đều dựng lều lớn để gieo trồng hơn nữa hoa quả rau dưa cũng còn rất nhiều. Hạt tiêu, cà chua, đậu đũa... Dưa và trái cây đều còn không ít. Tuy nhiên sau khi tận thế thì tất cả mọi người đều hiểu rõ nguy cơ nên rất cẩn thận che chắn cho những căn lều lớn của nhà mình, buổi tối đều có người không ngủ để canh giữ ở bên cạnh lều lớn.
Người trong thôn cũng nuôi không ít heo và gà vịt, nên những rau dưa hư thối thì cho bọn nó còn trái cây thì đều sấy khô rồi bỏ vào hầm. Sau khi trò chuyện với người dân thì Đường Yên cảm thấy hơi động tâm. Lúc này cô bảo Miêu Trạch mở cốp xe, lấy những thứ mà bọn họ càn quét ở bên trong trung tâm thương mại dưới đất ra. Trong ba lô mà Miêu Trạch đang đeo trên lưng còn có vàng và trang sức lấy từ cửa hàng vàng nữa tuy nhiên khi thấy người dân chỉ muốn đổi lấy đồ điện và các đồ gia vị linh tinh hoặc đồ ăn thì Miêu Trạch cũng không lên tiếng nữa.
Sau khi trò chuyện xong thì đám người Đường Yên đi theo một người đàn ông tên là Lý Hồng Quân tới nhà của anh ta ăn cơm trưa. Sau khi đến nhà Lý Hồng Quân thì bọn họ lấy không ít thịt đông lạnh, rau dưa và gạo trắng từ trong cốp xe ra. Mấy người Hạ Dĩnh thì ngồi ở bên ngoài còn một số người như Hạ Nhất thì vào trong phòng hấp thu tinh hạch để tăng thực lực. Miêu Trạch đi theo Lý Hồng Quân vào phòng bếp làm cơm trưa, Đường Yên thì theo vợ Lý Hồng Quân ra sân, cô hỏi cô ấy ở quanh đây có người nào muốn trao đổi trái cây hay rau dưa gì với bọn không. Bọn họ định đi tới nhà thôn trưởng thương lượng chuyện này, Đường Yên cũng không muốn buông tha cho heo và gà vịt, mấy thứ này ở tận thế rất ít gặp nên khi đã gặp thì Đường Yên không muốn bỏ qua. Ở những chỗ khác thì phần lớn động vật đều đã bị tang thi hóa hoặc biến dị hóa, đừng nói ăn chúng nó, bọn họ còn phải cẩn thận đừng để bị chúng nó ăn nữa đấy.
Vợ của Lý Hồng Quân tên là Lý Hiểu Hồng, cô ấy đúng chất dân quê, tuổi chừng hơn ba mươi, dắt theo bên cạnh một đứa nhỏ khoảng bảy tám tuổi, cột tóc hai búi, trên người nó mặc một cái dệt kim đã bạc màu và một cái quần màu xám, chân mang giày vải. Hai mắt trong suốt, nói chuyện to, rõ ràng làm cho người ta cảm thấy rất đáng yêu.
Lúc trước Lý Hiểu Hồng thấy Đường Yên rất xinh đẹp nên hơi lo lắng rằng hai người rất khó ở chung nhưng sau khi nói chuyện với nhau thì Lý Hiểu Hồng không khỏi sinh ra cảm giác thân cận với Đường Yên. Tuy rằng khuôn mặt Đường Yên rất ít bày tỏ cảm xúc, lại không thích cười nhưng giọng nói lại rất dịu dàng, mềm mại tạo cho cô cảm giác rất hiền hoà. Vừa rồi khi Đường Yên dạy dỗ Lý Kế Lượng thì cô cũng nhìn thấy, bây giờ lại thấy Đường Yên rất hiền hoà nên không khỏi có thêm vài phần hảo cảm.
Sau khi hai người nói chuyện được một lúc thì Lý Hiểu Hồng cũng không kiêng dè gì nữa, cô nói không ít về những thổ sản vùng núi của thôn Cao Điền cho Đường Yên nghe đồng thời cũng nói đại khái một số chuyện liên quan đến Lý Kế Lượng, lúc nói thì giọng điệu toát ra vẻ khinh thường. Vợ Lý Kế Lượng là người thành phố, trước kia cô ta xem thường nhà Lý Kế Lượng nên mười mấy năm cũng chưa từng tới thăm một lần. Sau khi tận thế, Lý Kế Lượng mang theo vợ con bỏ chạy về thôn Cao Điền rồi thu nạp thêm một vài dị năng giả sau đó làm mưa làm gió ở trong thôn, người cô gái hay phụ nữ xinh đẹp trong thôn đẹp đều bị hắn chiếm đoạt dẫn đến không ít bất mãn của mọi người nhưng người trong thôn đều sợ hãi bản lĩnh của Lý Kế Lượng nên không ai dám nói gì với hắn cả.
Đường Yên đi theo Lý Hiểu Hồng đến nhà thôn trưởng, đường ở nông thôn rất dài lại có rất nhiều cỏ dại. Lý Hiểu Hồng vừa đi vừa chỉ vào những cái lều lớn ở bên đường và giới thiệu cho mấy người Đường Yên. Địa hình ở thôn Cao Điền hơi cao, mấy năm trước ở huyện cho hỗ trợ một khoảng tiền để làm đường xi-măng. Sau khi đường được làm xong thì phần lớn những nông sản ở thôn Cao Điền đều tìm được nguồn tiêu thụ, từ đó cuộc sống của người trong thôn cũng thay đổi theo, nhà nào cũng xây được nhà ngói đỏ. Tuy địa thế của đường quốc lộ hơi cao nhưng sau khi đi vào trong thôn Cao Điền thì lại bằng phẳng. Địa hình ở đây giống như là một cái cái chảo chảo lớn, hai bên thì cao còn ở giữa lại lõm xuống.
Lý Hiểu Hồng vừa đi vừa nói chuyện, con đường bọn họ đang đi là đường đất nhưng vì trong khoảng thời gian này trời không mưa nên đi lại cũng không khó khăn. Rau dưa và trái cây được trồng trong những căn lều lớn đều dùng xe vận tải hoặc là xe ba bánh chở đến thành phố Thanh Ninh để bán, người trong cả thôn đều dựa này những thứ này để nuôi sống gia đình. Sau khi tận thế, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh nên người trong thôn dựng những căn lều lớn này sớm hơn bình thường. Mỗi nhà trong thôn Cao Điền đều có máy phát điện đủ cung cấp điện và nước cho người trong thôn dùng nên ở đây còn thoải mái hơn không ít căn cứ nữa.
Ánh mặt trời hơi chói mắt nhưng nhiệt độ lại không cao. Mỗi nhà trong thôn đều trồng một hai cây rất lớn ở trong sân nhà mình, khi bọn họ nhìn thấy Lý Hiểu Hồng và Đường Yên, Mạnh Lộ thì có không ít người dân đi tới chào hỏi. Sau khi bọn họ nghe Lý Hiểu Hồng giới thiệu về chuyện muốn trao đổi rau dưa, trái cây, heo và gà vịt linh tinh gì đó thì đều hớn hở gật đầu đồng ý. Tuy nhiên bọn họ cũng nói là sau khi nhìn thấy Đường Yên có cái gì thì mới quyết định trao đổi hay không.
Nghe lời nói của chất phác người dân thì Đường Yên không khỏi cảm thấy vui vẻ. Đã rất lâu cô không có thả lỏng như vậy rồi. Lý Hiểu Hồng và Đường Yên đã đến nhà thôn trưởng, thôn trưởng là một người già thôn Cao Điền, mọi chuyện lớn nhỏ trong thôn đều do ông quyết định. Thôn trưởng cũng là tộc trưởng của họ Lý, đại đa người trong thôn Cao Điền đều mang Lý, bọn họ đã sinh sống tại thôn Cao Điền này rất lâu rồi. Mọi người ở đây đều rất kính trọng trưởng thôn nên khi Lý Kế Lượng mang theo dị năng giả vào trong thôn diễu võ dương oai thì hắn cũng không dám thật sự đối nghịch với thôn trưởng.
Lý Kế Lượng không dám chiếm lấy phụ nữ trong thôn và đồ ăn một cách trắng trợn, thôn trưởng cũng có dặn dò mọi người Lý Kế Lượng che chở cho thôn an toàn nên mọi người cũng nên gom góp một chút đồ ăn đưa cho hắn coi như là trả công vì vậy mọi người đều chung sống hòa bình. Tuy là nói như thế nhưng riêng về việc Lý Kế Lượng chiếm đoạt không ít phụ nữ trong thôn nhưng chỉ cần hành động của Lý Kế Lượng không quá đáng thì thôn trưởng cũng chỉ có thể mở một con mắt, nhắm một con mắ cho qua, ai bảo bọn họ yếu hơn hắn?
Sau khi Đường Yên và Lý Hiểu Hồng vào nhà thôn trưởng thì lập tức nói với thôn trưởng về chuyện trao đổi đặc sản trong thôn, thôn trưởng nói rõ tuy mấy thứ này đều không đáng bao nhiêu tiền nhưng mà nếu muốn đổi thì phải đổi với những thứ mà người trong thôn cần. Ở tận thế đồ ăn quý hơn vàng, từ sau khi Lý Kế Lượng từ bên ngoài trốn về thôn thì người dân cũng biết bên ngoài không yên ổn nữa nên tầm nhìn cũng rộng hơn.
Sau khi nói chuyện với thôn trưởng một lúc lâu thì xem như hai bên đạt được thỏa thận. Đường Yên và Lý Hiểu Hồng trở về ăn cơm trưa còn thôn trưởng thì đi báo cho người dân đến nhà ông họp để bàn về chuyện đổi đồ ăn.
Mặt trời đã lên chính giữa đỉnh đầu, khi mấy người Đường Yên trở về nhà Lý Hiểu Hồng thì Miêu Trạch đã làm một bàn đồ ăn rất lớn, trong đó có đồ của mấy người Đường Yên mang đến đồ ăn nhưng cũng có không ít rau dưa và hoa quả khô của nhà Lý Hiểu Hồng. Bọn họ làm thịt một con gà và nấu một nồi cháo gà, khi mở nắp ra thì hương thơm tỏa ra khắp nơi khiến đám người Hạ Dĩnh không tự chủ nuốt nước miếng, ngoài ra còn có trứng xào cà chua, thịt bò hầm khoai tây... Nhìn những món ngon ở trên bàn, mọi người đều không nhịn mà nghểnh cổ lên.
Chồng của Lý Hiểu Hồng....Lý Hồng Quân là một người thẳng tính, anh ta nghĩ mấy người Đường Yên đã lấy gạo trắng, rau dưa và thịt ra thì anh ta cũng nên lấy thịt xông khói dự trữ cho mùa đông và hoa quả khô ra, những thứ này đều là đồ ăn mà gia đình bọn họ dữ trữ cho sáu tháng mùa lạnh. Sau khi Lý Hiểu Hồng trở về từ theo thôn trưởng thì lập tức nói mọi chuyện cho Lý Hồng Quân biết. Hai vợ chồng bọn họ cũng biết mấy người Đường Yên rất có bản lĩnh nên dặn mấy đứa nhỏ trong nhà đừng chạy lung tung để tránh va phải mấy người Đường Yên.
Sau khi xong xuôi thì Lý Hồng Quân gọi mọi người ngồi vào bàn ăn cơm đồng thời cũng chừa một ít thức ăn để ở phòng bếp cho ba mẹ anh ta và mấy đứa nhỏ ăn ở trong đó còn anh ta và Lý Hiểu Hồng cùng ăn với mấy người Đường Yên, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, tuy nhiên phần lớn thời gian đều là Lý Hồng Quân nói, thỉnh thoảng mấy người Đường Yên mới đáp lại vài câu.
Sau khi ăn cơm xong thì Đường Yên bàn bạc với Hạ Dĩnh rồi quyết định bọn họ sẽ ở lại thôn Cao Điền hai ngày, dù sao thu hoạch rau dưa và trái cây cũng tốn thời gian, không có khả năng xong ngay lập tức được. Sau khi ăn xong thì mấy người Đường Yên ở nhà Lý Hồng Quân nghỉ ngơi còn Lý Hồng Quân thì đến nhà thôn trưởng họp, bàn bạc về chuyện thổ sản và gia cầm.
Việc này thôn trưởng cũng không cố ý giấu Lý Kế Lượng nên bảo người đi báo cho Lý Kế Lượng biết. Sau khi Lý Kế Lượng biết chuyện này thì đỏ mắt, nhìn chằm chằm nhà Lý Hồng Quân, hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi
nhưng vẫn đi đến nhà thôn trưởng một chuyến. Chu Nhã nghe thấy thôn trưởng mời Lý Kế Lượng đến nhà mình nhà họp đồng thời nghe thấy mấy người Đường Yên sẽ ở lại thôn Cao Điền hai ngày thì trên mặt hiện ra một nụ cười kì lạ.
Chu Nhã là một người phụ nữ rất biết tính toạn, lúc trước khi cô ta bị Hầu Húc Kiêu vứt bỏ thì trong lòng vừa giận vừa hận nhưng Hầu Tích Hoa lại không lên tiếng nên một người bình thường như cô ta chẳng thể làm gì được. Khi đó cô ta đã thề một ngày nào đó cô ta sẽ bắt những người đã từng xem thường mình quỳ gối trước mặt cô ta. Nói thật thì cô ta không vừa mắt Lý Kế Lượng nhưng vì sinh tồn nên cô ta không có biện pháp nào cả, cô ta chỉ có thể dựa vào Lý Kế Lượng để sống sót mà thôi. Bây giờ khi nhìn thấy đám Đường Yên thì tâm tư của cô ta bắt đầu dao động. Nếu như một ngày nào đó cô ta cũng có thể thức tỉnh dị năng thì cô ta sẽ không cần phải nhìn mặt người khác để sống nữa.
Tuy nhiên, trước tiên thì cô ta cần phải tiếp cận đám người Đường Yên trước đã.
Sau khi nghe xong điều mình muốn nghe thì Chu Nhã lắc mông trở về phòng của mình và bắt đầu suy nghĩ phải làm như thế nào mới có thể tiếp cận được Đường Yên. Làm sao thôn Cao Điền này có thể so sánh với căn cứ Thanh Long được? Cô ta không muốn ở lại chỗ này cả đời.
Đường Yên cầm bút bắt đầu ghi lại những thổ sản và đặc sản muốn đổi còn Hạ Dĩnh thì ngồi ở bên cạnh nghe Đường Yên nói chuyện, Miêu Trạch và Mạnh Lộ cũng ở bên cạnh thỉnh thoảng góp thêm gì đó nhưng quan trọng Hạ Dĩnh ngồi nghe nhưng lại ù ù cạc cạc... Không có cách nào, hhà họ Hạ là thế gia về quân đội, từ nhỏ Hạ Dĩnh đã ở quân doanh, nói chuyện với quân nhân nên không biết gì về những đồ dùng sinh hoạt hằng ngày là đúng rồi vì vậy Hạ Dĩnh chỉ có thể ngồi ngốc ở một bên nghe Đường Yên chốt lại mọi thứ, sau đó Đường Yên vung tay lên lấy những đồ vật bên trong không gian ra đặt ở cốp sau xe.
Bọn họ ngồi ở trong nhà Lý Hồng Quân, nhìn về phía xa của thôn Cao Điền, khắp núi đều là non xanh nước biết khiên thần kinh luôn trong trạng thái căng thẳng của bọn họ không tự chủ thả lỏng ra. Cốp sau xe đã bị Đường Yên nhét đủ thứ đồ, nào là muối ăn, đồ điện, gia vị... Những thứ này đều là những đồ vật cần thiết cho cuốc sống hằng ngày. Đồng thời cô cũng lấy ra một số quần áo, so với vật phẩm xa xỉ khác thì rõ ràng mấy thứ này có ích hơn rất nhiều.
"Cậu nói thử xem bây giờ căn cứ như thế nào?" Miêu Trạch đưa tay chọc Mạnh Lộ, cậu ta đang cắn một cọng cỏ đuôi chó, ngồi ở trong sân nhìn giàn nho rồi nhìn bầu trời trong xanh vạn dặm không có một bóng mây, rõ ràng là trời đang nắng chói chang nhưng nhiệt độ lại không cao, cũng may là dị năng giả còn có thể thích ứng với sự chênh lệch nhiệt độ này nhưng người thường thì không thể không ăn mặc kín kẽ được.
Mấy con gà mẹ trong viện kêu lên, theo sau là một đàn gà con lông xù theo mẹ kiếm ăn ở trong sân. Tất cả mọi người đều đang im lặng cảm nhận khoảng thời gian yên tĩnh khó có được này.
"Không biết." Mạnh Lộ không thèm ngẩng đầu, hất cái tay đang gây chuyện của Miêu Trạch ra.
Trịnh Nhiên kín đáo nhét một tờ giấy nhét vào lòng bàn tay Đường Yên sau bình tĩnh đi về phía Hạ Dĩnh. Đường Yên hơi nhíu mày, không tỏ vẻ gì giấu tờ giấy vào trong lòng bàn tay sau đó đứng ở trước cửa nhìn khoảnh sân thỉnh thoảng có mấy đứa nhỏ ló đầu vào nhìn chung quanh, môi cô hơi mím lại, vẻ mặt lạnh lùng.
Những người khác hoặc ngồi dựa vào tường hoặc là lau chùi vũ khí trong tay.
Một giờ sau, Lý Hồng Quân trở về từ nhà thôn trưởng. Thôn trưởng và những người dân khác thì đi theo phía sau bọn họ, thôn Cao Điền có khoảng ba trăm người, hơn năm mươi hộ gia đình. Lúc này có bốn mươi ba người đi tới nhà Lý Hồng Quân, trên tay mỗi người đều cầm một tờ giấy, trên đó viết những thứ mà bọn họ muốn đổi và những thổ sản và gia cầm mà bọn họ đang có.
"Cô Đường, thôn trưởng và mọi người trong thôn đều đến đây rồi, cô xem thử nếu có mấy thứ này thì chung ta trao đổi còn nếu không có thì chúng ta thương lượng xem thử có thể đổi thứ khác hay không..." Hãy đến diễn đàn để đọc truyện nhanh nhất và ủng hộ editor. Lý Hiểu Hồng thu những tờ giấy lại, sau đó đưa cho Đường Yên.
Đường Yên nhận lấy, nhìn thấy mặt đó viết là đồ ăn, heo, gà vịt, trứng gà, rau dưa... rồi nhìn những thứ mà bọn họ muốn đổi, lần này cũng xem như đáng giá. Người ở nông thôn gieo trồng rau dưa và trái cây rất ít khi dùng phân hóa học, phần lớn đều dùng phân súc vật nên khi nhận ra điều này thì Đường Yên rất vừa lòng, những thứ mà bọn họ muốn đổi trên giấy thì phần lớn cô đều có. Nhiều nhất là muối ăn, đồ điện và những dụng cụ vật phẩm linh tinh cần cho hằng ngày. Các thứ dùng để trao đổi cũng rất hợp lý, thôn trưởng thấy Đường Yên nhìn chằm chằm tờ giấy thì trong lòng có chút không yên, chẳng lẽ Đường Yên cảm thấy đắt sao?
Sau khi Đường Yên xem xong thì vẫy tay bảo mấy người Miêu Trạch và Mạnh Lộ lại đây, chuyển mấy thứ được ghi trên tờ giấy này ra rồi quay đầu lại nói với những người dân đang đứng ở đó: "Muối ăn, gia vị, đồ điện thì chúng tôi đều có. Rau dưa, trái cây, gia cầm mọi người có bao nhiêu thì chúng tôi sẽ đổi bấy nhiều."
Sau đó cô bàn bạc với thôn trưởng về mức trao đổi. Lúc người dân nhìn thấy mấy người Miêu Trạch lấy không ít muối ăn và đồ điện ở cốp xe ra thì trong đáy lòng thở phào nhẹ nhõm. Những đồ ăn khác thì trong thôn không thiếu nhưng riêng củi, gạo, dầu muối, dấm chua thì không thể thiếu được, củi, gạo dầu thiếu thì còn có thể chấp nhận được còn mấy thứ muối, tương, dấm thì bọn họ không biết tìm ở đâu ra. Cũng may là thỉnh thoảng bọn Lý Kế Lượng ra ngoài thu thập vật tư sẽ lấy được một ít, tuy nhiên dựa theo thực lực của mấy người Lý Kế Lượng thì bọn hắn cũng không dám đi đến những thị trấn thành phố lớn thành ra những vật tư thu thập được cũng có hạn.
Hôm nay bọn họ thấy một đống muối ăn, nước tương mà Đường Yên bảo Miêu Trạch lấy ra thì đều cao hứng vô cùng. Thôn của bọn họ đã bị phong tỏa hơn ba tháng, trong thôn cũng có mấy quầy tạp hóa, những quầy này lại có không ít hàng hóa nhưng mấy thứ như muối ăn, nước tương dùng một ít thì sẽ ít đi một ít nên về sau mấy tiệm tạp hóa nên cũng không muốn bán nữa. Trước kia một bao muối ăn khoảng một tệ năm thì đến bây giờ một trăm tệ một bao cũng không có ai muốn bán. Ai bảo mấy thứ này ăn hết thì không còn nữa, có không ít nhà không dự trữ mấy thứ này nên đồ ăn nấu ra cực kì nhạt nhẽo, dù cho đồ ăn có ngon đến mấy mà không có muối ăn, nước tương thì rất khó mà nuốt được.
Ánh mắt người dân giống như đang lóe sáng nhìn chằm chằm kia đôi dùng mấy bao muối ăn, thấy thế trong đáy mắt bình tĩnh của Đường Yên lại nổi lên gợn sóng, lúc này cô cực kì căm ghét những người đã phá vỡ cuộc sống yên bình của người dân, mặc dù Việt Kỳ không nói rõ ràng tuy nhiên Đường Yên cũng hiểu được hàm ý trong lời nói của anh. Kiếp nạn này vốn không nên phát sinh, chỉ tại những người đó quá mức tham lam mà thôi.
"Cô Đường, chúng tôi phải đi về nhà chuẩn bị đã." Thôn trưởng khẩn thiết nói.
"Không cần vội, chúng tôi sẽ ở lại thôn Cao Điền hai ngày, mọi người có thể từ từ chuẩn bị. Hiện nay thời cuộc rất rối loạn, tốt nhất là mọi người không nên tùy tiện rời khỏi thộn. Bên ngoài đáng sợ hơn trong tưởng tượng của mọi người rất nhiều lắm..." Nhìn những gương mặt chất phác của người dân ở đây, Đường Yên không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.
Ở tận thế rất khó có thể nhìn thấy được cuộc sống yên tĩnh như vậy nên cô hi vọng bình yên ở thôn Cao Điền này sẽ không bị phá vỡ.
Sau khi nghe Đường Yên nói thì thôn trưởng gật đầu lia lịa. Tuy người trong thôn không ngoài ra nhưng cũng có không ít người từ bên ngoài trở về. Bọn họ đều kể về những chuyện xảy ra ở thế giới bên ngoài, lúc tận thế vừa mới bắt đầu thì trong thôn cũng có người biến thành quái vật, cũng may là không nhiều lắm nên bị mọi người liên thủ gϊếŧ chết sau đó thiêu cháy. Về sau Lý Kế Lượng chạy trốn trở về thôn lại chặn đường vào thôn cộng thêm thôn Cao Điền quá hẻo lánh nên chẳng có ai đến đây nữa.
Nếu không phải trước khi xuất phát Hạ Dĩnh đã nghiên cứu kĩ đường đi thì chắc chắn bọn họ cũng sẽ không thể chú ý tới thôn Cao Điền này. Con đường này không có dấu hiệu rõ ràng ở trên bản đồ nên vì lý do an toàn, có rất ít người chịu mạo hiểm đi đường này.
Đường Yên nhìn đứa bé trai được bọn họ dẫn theo từ Thành phố Thanh Ninh đang được đứa con của Lý Hồng Quân nắm tay, hai đứa nhỏ ở trong sân vây nhìn mấy con gà mái già đang đi lượn vòng, trên khuôn mặt ngây thơ hiện lên nụ cười thì vẻ mặt của Đường Yên cũng nhu hòa lại, vẫn còn có hi vọng không phải sao? Bây giờ vẫn chưa phải là lúc tuyệt vọng, chỉ cần sống là có hi vọng!