editor: coki
Trăng treo trên ngọn cây, gió đêm lạnh lẽo lạnh lẽo thổi qua, Hạ Dĩnh quay đầu lại, ánh mắt phức tạp nhìn kho hàng trống rỗng, cuối cùng không nói gì cả mà theo sát bước chân của Đường Yên nhanh chóng cùng mọi người dọn dẹp chiến trường. Bọn họ đứng ở một góc của kho hàng nhìn về trung tâm thương mại dưới đất ở phía xa, dường như còn có thể thoáng nghe được tiếng đánh nhau và tiếng kêu thảm thiết.
"Trịnh Nhiên, phóng lửa!" Đường Yên nhíu mày, nhìn trung tâm thương mại dưới đất sau đó quay sang bảo Trịnh Nhiên ra tay.
Đôi mắt Trịnh Nhiên chợt lóe lên, khóe miệng hơi cong lên thành nụ cười sau đó vung tay lên tạo thành một ngọn lửa cực nóng bắn thẳng về phíang kho hàng. Trong chớp mắt kho hàng bỏ hoang đã bị bao quanh bởi ngọn lửa bốc lên tới tận trời, cả đường chân trời như bị ngọn lửa nhuộm đỏ.
Khóe miệng Hạ Dĩnh giật giật, liếc nhìn Đường Yên đang kiêu ngạo đứng ở trên nóc nhà. Đủ dứt khoát! Đủ ngoan độc! Không biết sau khi Hình Liệt Phong thoát ra thấy cảnh tượng này thì có thể tức tới hộc máu hay không? Hạ Dĩnh tưởng tượng ra cảnh Hình Liệt Phong luôn nhã nhặn nho nhã bỗng dung trở nên vặn vẹo dữ tợn thì trong đáy lòng lập tức cảm thấy thoải mái, suốt dọc đường đi cô đã phải chịu không ít đau khổ, lần này rốt cục cũng đến lượt cô nhìn Hình Liệt Phong phát điên!
"Đi thôi! Trời sắp sáng rồi, chúng ta nên xuất phát thôi." Đường Yên cười nói.
Ngay sau đó bọn họ xoay người trở về ngôi nhà dân trước đó, bỏ lại một đống tàn chờ Hình Liệt Phong tới nhận.
Bên trong trung tâm thương mại dưới đất.
Đám người Hình Liệt Phong nhanh chóng đi vào bên trong trung tâm thương mại, Đỗ Dương cực kì nghiêm túc nhìn chấm đỏ đang không ngừng lóe lên trên thiết bị định vị, đã hai mươi mấy phút trôi qua nhưng hình như chấm đỏ đó không di chuyển, anh ta có chút lo lắng nói: "Ở phía trước nhưng rất kỳ quái... Mọi người cẩn thận một chút!"
Suốt dọc đoạn đường này bọn họ đã gϊếŧ không ít nhện biến dị nhưng vẫn luôn cảm thấy yên tĩnh quá mức. Bên trong trung tâm thương mại dưới đất có nhiều nhện biến dị ẩn núp như vậy thì không có khả năng đám người Đường Yên không gặp được nhưng lại không có một chút động tĩnh nào cả... Chẳng lẽ toàn quân bị diệt sao? Đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi, chưa tới nửa giờ mà toàn quân bị diệt sao? Không thể nhanh như vậy được.
"Á..." Đột nhiên một dị năng giả bị tơ nhện cuốn lấy kéo vào bên trong, tiếp theo đó là tiếng thét thê lương chói tai sau đó mọi thứ lại trở nên yên tĩnh. Đám người Hình Liệt Phong nhìn nhau, trong lòng hiện lên vẻ bất an.
Hình Liệt Phong dùng tinh thần lực để tra xét tình huống bên trong, bỗng nhiên sắc mặt của hắn trở nên xanh mét, khí thế kinh người: “Đáng chết, trúng kế rồi! Mọi người chuẩn bị mở đường máu."
Sau khi thấy rõ cảnh tượng bên trong thì Hình Liệt Phong hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước. Tình cảnh chém gϊếŧ máu me bên này hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến mấy người Đường Yên, sau khi bọn họ rút lui khỏi kho hàng thì lập tức trở về ngôi nhà đã dừng chân trước đó, nhanh chóng thu dọn hành trang, chuẩn bị rời đi trong đêm. Vất vả cả một đêm, cuối cùng trời cũng hừng sáng nhưng Đường Yên vẫn quyết định tiếp tục lên đường, nhanh chóng trở về căn cứ.
*************
Từ sau khi xe chạy ra khỏi thành phố Thanh Hải thì đứa bé kia vẫn không nói một lời nào cả mà chỉ núp ở phía sau xe, ánh mắt rụt rè nhìn chung quanh, chỉ có khi đói bụng thì trên mặt nó mới hiện lên một chút biểu cảm.
Đường Yên ngồi lặng im, Khô mộc quyết không ngừng vận chuyển trong cơ thể. Lúc trở về thì bọn họ phải thay đổi lộ trình tại vì cầu Thanh Ninh đã sụp, giờ mà trở về theo đường cũ thì nhất định phải chiến đấu với cá biến dị trong sông, quá phiền toái, cũng may là không phải chỉ có một con đường này. Trong xe cực kì yên tĩnh, không ai mở miệng nói chuyện, chỉ có tiếng gió thổi vù vù làm tóc của bọn họ tung bay.
Mọi người thay phiên nhau lái xe, những người còn lại ngoại trừ người làm nhiệm vụ canh chừng thì những người khác đều yên lặng hấp thu tinh hạch để tăng thực lực. Ở kho hàng, sau khi đã biết được thực lực của Đường Yên thì trong đầu bọn họ chỉ có một suy nghĩ duy nhất.... là phải trở nên mạnh mẽ!
Miêu Trạch hấp thu viên huyết hạch cấp năm của tang thi bò mà Đường Yên đưa cho sau đó dùng hết sức tiến lên cánh cửa cấp năm. Trên người của cậu ta thỉnh thoảng hiện lên ánh sáng, xe quân dụng này đã được cải tạo lại nên chỗ ngồi phía sau thông với buồng sau của xe, vì để cho tiện việc chiến đấu nên cánh cửa ngăn cách ở giữa không có khóa khép vì vậy khi Đường Yên cảm nhận được được năng lượng của Miêu Trạch bắt đầu khởi động thì cô lập tức mở mắt ra, xoay người nhìn Miêu Trạch đang hấp thu năng lượng ở phía sau.
Bị nguồn năng lượng này kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên những người đang ngồi phía sau cũng tỉnh táo lại, ngay cả những người đang ngồi trên hai chiếc xe khác cũng cảm nhận được nguồn năng lượng này: “Đường Yên, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Giọng nói của Trịnh Nhiên bên kia truyền qua bộ đàm.
"Không có việc gì, Miêu Trạch đang thăng cấp." Đường Yên thản nhiên trả lời sau đó lại lấy thêm hai viên huyết hạch từ trong ba lô ra rồi đứng dậy đi đến chỗ Miêu Trạch. Không hổ là hệ kim chủ gϊếŧ, năng lượng của huyết hạch cấp năm của tang thi bò vẫn không đủ để làm cho Miêu Trạch thăng cấp. Bàn tay Đường Yên vân vê hai viên huyết hạch đỏ tươi sau đó cô phủ dị năng lên tay mình rồi tới gần Miêu Trạch. Đường Yên tập trung năng lượng của huyết hạch trong lòng bàn tay đã được bao phủ bởi dị năng sau đó đặt hai tay mình lên mu bàn tay của Miêu Trạch rồi dẫn năng lượng của huyết hạch vào trong cơ thể Miêu Trạch.
Năng lượng của huyết hạch rất tàn bạo, chỉ trong phút chốc khuôn mặt thanh tú của Miêu Trạch đã trở nên vặn vẹo, thất khiếu chảy ra tơ máu. Đường Yên thấy thế lập tức dùng tinh thần lực thăm dò sau đó dùng tinh thần lực làm dịu lại nguồn năng lượng cuồng bạo đang di chuyển trong kinh mạch của Miêu Trạch. Có tinh thần lực của Đường Yên giúp đỡ nên năng lượng trong kinh mạch của Miêu Trạch dần dần dịu lại sau đó bắt đầu chữa trị kinh mạch.
Bỗng nhiên trên người Miêu Trạch phát ra ánh sáng. Khuôn mặt cậu ta hiện lên vẻ vui mừng, lập tức mượn tinh thần lực của Đường Yên để chuyển vận năng lượng cố gắng đột phá cánh cửa cấp năm trong một lần, sau đó Miêu Trạch đã thành công thăng cấp trở thành dị năng giả cấp năm.
Một lúc sau Miêu Trạch mở mắt ra, bên trong con ngươi đen láy chợt lóe ánh sáng rồi biến mất mà thay vào đó bằng sát khí khϊếp người, ánh mắt Miêu Trạch dừng ở trên người Đường Yên, cậu ta vội vã thu hồi sát khí lại, trên mặt hiện lên vẻ ngượng ngùng: “Chị Yên, cám ơn chị!" Vừa rồi vào thời khắc mấu chốt vì năng lượng không đủ nên thiếu chút nữa cậu ta đã thất bại, cũng may là Đường Yên kịp thời ra tay.
"Thăng cấp kiêng kị nôn nóng, lần sau không được mắc sai lầm này nữa!" Đường Yên trừng mắt nhìn Miêu Trạch. Thực lực của Miêu Trạch vẫn còn kém hơn Hạ Dĩnh chút, lần này cô để cho cậu ta tùy tiện hấp thu huyết hạch cấp năm của tang thi bò quả thật là có hơi nóng nảy, thiếu chút nữa cậu ta đã nổ tan xác mà chết rồi, cũng may là cô kịp thời phát hiện sau đó bổ sung thêm năng lượng, nếu không thì hậu quả thật sự không tưởng tượng nổi.
"Vâng!" Miêu Trạch vui sướиɠ cảm nhận năng lượng đang cuồn cuộn trong cơ thể, hiện giờ cơ thể cậu ta đang tràn trề năng lượng làm Miêu Trạch hận không thể lập tức đi xuống chém gϊếŧ một phen tuy nhiên khi bị ánh mắt không nóng không lạnh của Đường Yên đảo qua thì lập tức an tĩnh lại.
Đường Yên cầm bộ đàm lên vì sau khi Miêu Trạch vừa thăng cấp xong thì cô cảm nhận được một nguồn năng lượng hệ mộc rất mãnh liệt xuất hiện từ chiếc xe phía sau nhưng đã biết mất ngay lập tức: “Trịnh Nhiên, tình huống của Hạ Dĩnh như thế nào?" Đường Yên nhìn qua kính chiếu hậu để quan sát tình hình của Hạ Dĩnh ở chiếc xe phía sau.
"Đội trưởng thành công lên cấp rồi, cũng nhờ có viên huyết hạch tang thi bò cấp năm kia của cô." Trịnh Nhiên vui vẻ nói, dựa theo tình huống hiện giờ thì trong đội có tới ba gã dị năng giả cấp năm, như vậy chắc chắn đoạn đường tiếp theo sẽ thoải mái hơn không ít. Nghe được tin tức tốt này, tất cả mọi người trong xe đều lộ ra vẻ mặt vui vẻ.
"Chúc mừng!" Đường Yên nhẹ nhàng thở ra sau đó xoay người liếc nhìn Mạnh Lộ đang ngồi im lặng ở trong góc: “Mạnh Lộ, bây giờ em đang ở cấp mấy?"
"Cấp bốn cao nhất." Mạnh Lộ mở mắt ra, trong lòng bàn tay hiện lên năng lượng màu vàng của hệ thổ, tuy vậy nhưng giọng nói của Mạnh Lộ có vẻ hơi buồn bực.
"Đừng gấp, trước hãy đẩy thực lực tăng lên tới đỉnh của cấp bốn, đoạn đường trở về này sẽ không yên bình đâu." Đường Yên thản nhiên nói.
Mạnh Lộ gật đầu, cậu biết loại chuyện này không thể sốt ruột được, phải thăng cấp một cách từ từ.
Giang Ly quay sang, cười khẽ rồi nói: "Miêu Trạch, thằng nhóc cậu không tệ đâu, nhanh như vậy mà đã leo lên tới cấp năm rồi. Tôi con chưa biết tới khi nào mới đạt được cấp năm đâu đấy." Giọng nói của anh ta mang theo một chút tiếc nuối, anh ta cũng là cấp bốn cao nhất nhưng Đường Yên lại đưa viên huyết hạch cấp năm của tang thi bò cho Miêu Trạch nên anh ta chỉ có thể chờ đợi, anh ta hiểu được Đường Yên vẫn còn cảnh giác đối với mình.
"Đừng lo lắng, về sau tôi sẽ bảo vệ mọi người." Miêu Trạch cười sau đó vỗ ngực hứa hẹn.
Trong khoảng thời gian này trong xe luôn truyền ra tiếng cười vui vẻ. Đường Yên cũng cười xoa đầu cậu bé kia, thời gian ấm áp và an bình như thế này ở tận thế không nhiều lắm cho nên mỗi người đều cực kì quý trọng khoảng thời gian khó được này. Mặt trời dần dần lên cao, đám người Đường Yên cũng đã ra khỏi địa phận thành phố Thanh Hải.
Tinh thần lực truyền đến điều bất thường, ánh mắt Đường Yên lóe lên, cô cầm lấy bộ đàm, nói: "Hạ Dĩnh, dừng xe đi, phía trước có chuyện rồi." Theo như bản đồ thì phía trước là thôn Cao Điền, địa thế của thôn Cao Điền tương đối cao, chỉ có một con đường duy nhất để ra vào, bình thường cũng rất ít giao tiếp với người bên ngoài nên có chút bài ngoại. Bọn họ nhất định phải đi qua thôn Cao Điền này nhưng tinh thần lực lại báo rằng quốc lộ phía trước bị phá hỏng, hoàn toàn không có cách nào đi qua đó được.
“Sao vậy?" Hạ Dĩnh nghi ngờ nói.
"Đường phía trước đã bị phá hỏng, tôi nghi ngờ trong thôn Cao Điền này có không ít người sống sót, chúng ta hành động như vậy quá mức rêu rao nên tôi đề nghị mọi người hãy tập trung trên một chiếc xe đồng thời phải chuẩn bị sẵn sàng để ứng phó với bất kì tình huống nào xảy ra." Đường Yên trả lời, sau khi nghe Đường Yên nói xong thì Hạ Dĩnh cũng cẩn thận dùng dị năng dò xét tình huống, lập tức sắc mặt Hạ Dĩnh trở nên rất kém, cô gật gật đầu đồng ý với ý kiến của Đường Yên. Sau khi mọi người thu dọn hành trang trên ba chiếc xe thì tất cả mọi người đều lên xe của Đường Yên còn những chiếc xe khác thì được Đường Yên bỏ vào không gian.
Nhìn thấy Đường Yên thản nhiên bỏ hai chiếc xe vào không gian thì Hạ Dĩnh lại kinh ngạc thêm lần nữa. Tuy nhà họ Hạ cũng có mời được vài dị năng giả không gian nhưng mà không gian của bọn họ có hạn, không giống lớn giống như của Đường Yên. Sau khi cảm thán một phen thì Hạ Dĩnh nghĩ tới chuyện Đường Yên thức tỉnh dị năng không gian lúc đang ở cấp bốn hiển nhiên là khác so với người bình thường thức tỉnh dị năng không gian vì tinh thần lực mạnh yếu quyết định dị năng cao hay thấp.
Sau khi chuẩn bị xong thì bọn họ lái xe tới quốc lộ đi vào thôn Cao Điền, đi được một đoạn thì nhìn thấy con đường đã bị phá hỏng, ở đó được người ta dựng nên một tường đất cực cao hơn nữa còn có dây thép gai quấn xung quanh đồng thời trên đó có buộc những quả chuông nhỏ, tác dụng phòng ngự của hàng rào này rất tốt tuy nhiên nếu gặp phải tang thi biến dị cấp cao hoặc là thú biến dị thì e rằng sẽ không còn tác dụng gì cả.
"Tường đất." Giang Ly đạp mạnh phanh lại, anh ta nhìn đường quốc lộ đã bị phá hỏng và bức tường đất cực dày trước mặt sau đó quay sang nhìn Đường Yên.
Đường Yên nâng tay lên, một tia sét đột ngột xuất hiện sau đó bổ thẳng xuống nhưng lại rất chính xác dừng ở trên những chiếc chuông, ngay lập tức những chiếc chuông trên bức tường đất phát ra tiếng kêu thanh thúy: “Đinh… đinh..." Tiếng chuông truyền đi rất xa, không bao lâu sau bọn họ nghe được tiếng bước chân tiến lại gần, tiếng bước chân gấp gáp chứng tỏ những người này đang rất rối loạn.
"Chị Yên thật là có khí thế!" Miêu Trạch nhỏ giọng cảm thán.
Không sai, đủ ngoan độc! Đủ tuyệt tình! Đủ lạnh lẽo cũng đủ bình tĩnh! Nếu đổi lại là cô thì cô sẽ không thong dong được như vậy, lúc Hạ Dĩnh cảm thấy mình nên nghiêm túc đánh giá Đường Yên lại một lần nữa, ánh mắt mọi người trong xe vẫn không có gì khác biệt, tuy nhiên lúc nhìn Đường Yên thì ánh mắt của bọn họ trở nên tôn sung và ngưỡng mộ.
"Mạnh Lộ, tạo một con đường đi." Đường Yên không thèm ngẩng đầu chỉ nhỏ giọng nói với Mạnh Lộ. Cô nghe thấy được phía sau tường đất có một giọng nói rất quen, mí mắt hơi giật giật, hi vọng không phải là người mà cô đang nghĩ tới...
Mạnh Lộ lập tức nhảy xuống xe, đi tới đặt tay lên tường đất, chỉ trong nháy mắt bức tường đất dày nặng đã biến mất trước mắt mọi người.
"A! Chu Nhã..." Đã từng có thời gian ở cùng với Chu Nhã nên Miêu Trạch chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra Chu Nhã đang dựa vào ngực một người đàn ông trong đám người trước mắt: “Ồ! Không phải là cô ta nên đi theo đám người Hầu Tích Hoa tới căn cứ Bạch Hổ sao? Tại sao lại ở này..."
Đường Yên ngẩng đầu nhìn lên, biểu tình có chút thay đổi. Chu Nhã này thật đúng là âm hồn không tan, chẳng lẽ là do thằng nhóc Hầu Húc Kiêu kia ra tay? Lúc đầu cô đã nhận ra Hầu Húc Kiêu không thích nhìn Chu Nhã đóng kịch nhưng vì e ngại Hầu Tích Hoa nên mới ngầm đồng ý cho Chu Nhã đi theo. Cô còn tưởng rằng ít nhất phải đến căn cứ Bạch Hổ thì thằng nhóc kia mới ra tay, không nghĩ tới nhanh như vậy mà đã không nhịn được. Thôi, chuyện này không có liên quan gì đến cô, chỉ cần Chu Nhã an phận thủ thường, không gây chuyện với cô là được, cô cũng lười tức giận với người như thế.
"Mấy người là ai?" Lý Kế Lượng buông Chu Nhã ra, ngoan độc nhìn chằm chằm Mạnh Lộ sau đó tầm mắt tham lam của hắn dừng lại ở trên chiếc xe quân dụng phía sau Mạnh Lộ. Lý Kế Lượng vốn là hộ nghèo ở thành phố Thanh Hải, hộ tịch thì ở thôn Cao Điền. Sau khi tận thế, Lý Kế Lượng bỏ chạy từ thành phố Thanh Hải về thôn Cao Điền sau đó bất ngờ thức tỉnh dị năng hệ thủy rồi hắn lại thu thêm mấy đàn em cũng dị năng giả, làm bá vương một cõi ở thôn Cao Điền.
Trong một lần hắn ra ngoài thu thập vật tư thì cứu được một đám người đang chật vật chạy trốn thì gặp được Chu Nhã. Hai người mắt đi mày lại cũng xem vừa mắt sau đó ở chung một chỗ. Lý Kế Lượng đã có một vợ và một nhân tình, trước tận thế thì hắn còn kiêng dè một chút nhưng sau sau tận thế ỷ vào việc thức tỉnh dị năng nên khi nam bá nữ* không ít lần. Tuy hắn có
thôn Cao Điền bao nuôi mười mấy người phụ nữ, trong đó Chu Nhã là người có bản lĩnh nhất, đầu tiên là dỗ Lý Kế Lượng đến vui quên trời đất sau đó đạp những người phụ nữ còn lại xuống.
*khi nam bá nữa: khinh thường, chèn ép đàn ông, ức hϊếp phụ nữ
"Đường Yên, là mấy người?" Chu Nhã lắc lắc mông, trên khuôn mặt trang điểm cực kì đậm của cô ta lộ ra nụ cười châm chọc nhưng sau khi thấy rõ đoàn người trong xe thì mặt cô ta lập tức thay đổi. Cô ta rất rõ năng lực của Dịch Thao, Dịch Thiến, trong chuyến đi lúc trước Dịch Thiến đã không ít lần cảnh cáo cô ta bảo cô ta đừng đi trêu chọc Đường Yên, tránh cho chết thế nào cũng không biết.
Sau khi hoảng hốt thì cô ta quay sang nhìn Lý Kế Lượng, khi thấy Lý Kế Lượng bày ra vẻ mặt háo sắc nhìn chòng chọc Đường Yên và Hạ Dĩnh thì nhất thời cảm thấy cực kì ghê tởm tuy nhiên đã biến mất rất nhanh mà thay vào đó là sự tính toán.
"Đường Yên, người đẹp tên là Đường Yên sao?" Sau khi thức tỉnh dị năng thì Lý Kế Lượng chưa bao giờ bị thua thiệt nên khi thấy Đường Yên cực kì xinh đẹp thì hận không thể mọc thêm một đôi mắt để nhìn chằm chằm Đường Yên, hân không thể lập tức ôm Đường Yên vào lòng, yêu thương một phen.
Đường Yên liếc nhìn Lý Kế Lượng, lạnh lùng nói: "Để cho bọn tôi đi qua, bọn tôi sẽ dùng đồ ăn để trao đổi." Đường Yên không muốn có thêm phiền toái, rồng mạnh không ép rắn thổ địa, chuyện này ai cũng biết cả, Đường yên nhìn Lý Kế Lượng bằng ánh mắt chán ghét, sau khi dứt lời thì lập tức nhắm mắt lại mặc kệ Lý Kế Lượng, để cho Giang Ly ra mặt giải quyết.
"Muốn đi qua hả, được thôi." Khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Đường Yên thì đầu tiên Lý Kế Lượng rất bực bội nhưng ngay sau đó lại cười nói: "Chỉ cần em đi theo anh mấy đêm, đừng nói đi qua, muốn ở lại đây cũng chỉ là một câu nói mà thôi."
Ánh mắt Giang Ly lạnh như băng đảo qua đám người Lý Kế Lượng, một dị năng giả cấp hai mà cũng dám nói ẩu nói tả như vậy thật sự là đúng là người không biết không sợ! Giang Ly dừng xe lại sau đó xuống xe, lạnh lùng nói: "Gió quá lớn, vừa rồi anh nói cái gì vậy? Chúng tôi không có nghe rõ, phiền anh nói lại thêm lần nữa được không?"
Giang Ly và Mạnh Lộ một đứng ở trái, một đứng ở phải,vẻ mặt mọi trong xe đều rất thoải mái. Tang thi bò cấp năm cũng chưa là gì thì làm sao bị mấy tên dị năng giả cấp thấp dọa được.
Nghe được lời nói lạnh lùng, trào phúng của Giang Ly, Lý Kế Lượng nhất thời thẹn quá thành giận, lập tức dùng dị năng muốn dạy dỗ Giang Ly. Khuôn mặt Chu Nhã hiện lên nụ cười trào phúng, trong mắt lại hiện lên vẻ ghen tị.
Giang Ly thoải mái né tránh quả cầu nước mà Lý Kế Lượng ném tới sau đó tạo một gai đất xẹt qua bắp đùi Lý Kế Lượng, cảm giác nóng bừng đó làm cho Lý Kế Lượng kinh ngạc. Trong mắt hắn hiện lên hốt hoảng, nhanh chóng ngồi xổm xuống, lúc này hắn mới nhận ra đối phương cũng là dị năng giả hơn nữa thực lực không thấp hơn mình. Hắn sờ soạng giữa hai chân, sau khi cảm thấy không có việc gì mới lấy lại tinh thần, hung tợn trừng mắt nhìn Giang Ly đồng thời suy nghi nên làm như thế nào để trả thù.
Thấy dáng vẻ hoảng sợ của Lý Kế Lượng, Miêu Trạch đang ngồi trong xe tức giận cười thành tiếng, chỉ dựa vào một chút bản lãnh này mà dám nhìn chằm chằm chị Yên, thật sự là muốn móc mắt của hắn ra. Trong mắt Miêu Trạch hiện lên thô bạo, cậu đã trải qua vô số lần giãy giụa giữa sống và chết nên không còn là cậu trai nhát gan, chỉ biết trốn tránh, khóc trộm như khi còn ở Miêu Trại nữa.
Đường Yên xuống xe, ánh mắt lạnh như băng đảo qua người Lý Kế Lượng: “Anh nói muốn tôi ở cùng anh mấy tối?" Hãy đến diễn đàn để đọc truyện nhanh nhất và ủng hộ editor. Giọng nói Đường Yên mềm mại đáng yêu nhưng lại lộ ra sát khí lạnh lẽo, ánh mắt nghiêm nghị, cao ngạo đảo qua người Lý Kế Lượng sau đó tập trung dị năng trong lòng bàn tay, lôi điện làm không khí chung quanh rung động. Đường Yên nhắm mắt lại, bổ thẳng xuống bên cạnh Lý Kế Lượng.
Lôi điện sát qua bên tai Lý Kế Lượng sau đó rơi xuống đất cách hắn ta nửa mét: “Ầm rầm.... " Tiếng vang rất lớn, chỉ trong nháy mắt mặt đất đã nổ tung tạo thành một cái hố to sâu khoảng năm mét. Đường Yên mở bàn tay ra, lôi điện tập trung trên mười đầu ngón tay lộ ra ánh sáng lạnh lẽo (tưởng tượng như có mấy tia sét nhỏ nhỏ bao quanh mấy đầu ngón tay ấy, ai hay xem dị nhân là biết nè:v), vẻ mặt không chút thay đổi nhưng khí thế khϊếp người không còn gì để nói lại đang tràn ra.
"Tôi... Tôi..." Lý Kế Lượng sợ hãi đến mức xụi lơ, ngay sau đó trên quần hắn ta tản ra mùi khai của nướ© ŧıểυ. Đường Yên liếc nhìn đũng quần ướt đẫm của Lý Kế Lượng, khóe miệng cong lên thành nụ cười nhạt có pha chút khinh thường sau đó bảo Miêu Trạch để lại một ít vật tư còn cô thì không thèm nhìn nữa mà quay đầu lên xe.
"Chi bằng chúng ta hãy ở lại đây nghỉ ngơi một chút đã." Hạ Dĩnh nhìn quét một vòng thôn Cao Điền, ở đây không có gì khác trước tận thế cả, ven đường vẫn có thể nhìn thấy gà vịt đi kiếm ăn, có chuồng heo lại còn chăn nuôi gia cầm. Điều này làm cho mấy người Đường Yên hơi giật mình. Chỗ nào bọn họ đi qua cũng toàn là phế tích do tang thi xâm chiếm để lại nên chưa bao giờ nhìn thấy địa phương không khác gì so với trước tận thế như thôn Cao Điền.
"Đúng vậy! Chị Yên, chi bằng chúng ta hãy đổi một ít gà vịt với mọi người ở nơi này, đã rất lâu chúng ta chưa được ăn thịt tươi rồi." Miêu Trạch nuốt nước miếng, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm gà mẹ đang thảnh thơi kiếm ăn ở ven đường.
Đường Yên nhìn thoáng qua gà mẹ đang bị Miêu Trạch nhìn chằm chằm sau đó gật đầu: “Cũng tốt, sau tận thế thì những chỗ yên bình như thế này không còn nhiều lắm. Nhìn thoáng qua thì thôn Cao Điền này có vẻ rất yên tĩnh, tự tại."
"Đúng vậy!" Hạ Dĩnh lau chùi súng ống sau đó giắt nó ở bên hông rồi dẫn đầu mọi người xuống xe.
Đường Yên yên lặng đánh giá thôn Cao Điền, cân nhắc một chút xem thử có nên bỏ gà vịt vào không gian hay không. Bây giờ bọn họ không có nhiều cơ hội nhìn thấy gà vịt, bọn chúng đều được căn cứ liệt vào cơ mật bậc một vì lắng sẽ bị lây bệnh độc tang thi rồi theo đà đó tang thi hóa. Cô dùng tinh thần lực chọn vài miếng đất ở trong không gian sau đó vây lại. Lúc này Đường Yên đưa mắt nhìn liễu rủ bên bờ sông của thôn Cao Điền, hình như trong sông còn có cá nhỏ đang bơi lội sau đó cô tiếp tục phóng tầm mắt ra xa, cách đó không xa, bên cạnh nông trại có vài hồ nuôi cá không lớn không nhỏ, có vẻ như thu hoạch của bọn họ ở thôn Cao Điền này sẽ không nhỏ.