“Người chưa từng thực sự phải chờ đợi, sao có thể hiểu được cảm giác hai chân tê cứng, thậm chí đau nhức đến không thể cử động.”
_____________________
Ông Hiểu Thần mặc đồng phục phi công ba sọc (*) vừa mới đến sân bay thì nhận được điện thoại của Nhâm Viễn, “Nếu như là muốn mời tôi đi ăn bù, thì đề nghị cậu tốt nhất nên đổi ngày đi.”
(*) Ba sọc trên đồng phục chỉ cấp bậc.
Chỉ cần nghe ngữ khí hắn nói chuyện, liền có thể tưởng tượng ra khuôn mặt cười xấu xa của hắn. Chỉ tiếc rằng Nhâm Viễn hôm nay hình như không có tâm tình đùa giỡn với hắn, tra được chuyến bay và bố trí nhân viên đội bay hôm nay trên mạng, liền muốn gọi điện cho hắn dặn dò vài chuyện.
Vị phi công trẻ tuổi kia hiển nhiên không có thời gian nói chuyện phiếm, một tay kéo vali loại nhỏ, một tay cầm cốc café, vẹo cả cổ mới miễn cưỡng kẹp được điện thoại bên tai, “Ây, tôi hiện giờ không rảnh tay, chút nữa phải vào kiểm tra sức khỏe rồi, cậu nói ngắn gọn đi.”
“…” Nhâm Viễn tựa trên ban công mà tối hôm qua người nọ hút thuốc, Amsterdam vậy mà cũng có mùa đông, “Cậu ấy có lẽ là ngồi chuyến bay này của cậu trở về.”
Người đang bước nhanh trên đường lớn tại sân bay lười suy nghĩ, “Nói ai cơ?”
“Tôi nói Lạc Kiều Xuyên, cậu từng gặp rồi.”
“Ồ…” Ông Hiểu Thần một phát liền hiểu, cũng không thèm hỏi tình hình, chỉ bình tĩnh nhận lời: “Được rồi, sẽ giúp cậu chú ý. Còn gì nữa không?”
“Cũng không có gì cả, tôi cúp máy đây.”
Ông Hiểu Thần đáp một tiếng cúp điện thoại, trong lòng bất đắc dĩ cười, cái tật lo trước nghĩ sau này của Nhâm Viễn cậu, lúc nào mới có thể sửa đổi?
Cơ trưởng Van đã ngồi vào khoang máy từ trước đó, trực tiếp phụ trách những công tác chuẩn bị cần thiết như kiểm tra bình nhiên liệu cùng phần ngoài máy bay. Ông Hiểu Thần và quan sát viên cùng nhau bước vào trong khoang, đợi cơ trưởng xong liền bắt tay vào thực hiện công việc đã định, bật mở các cơ quan hiển thị tổng hợp, hệ thống chỉ số, kiểm tra mọi thứ đều bình thường. Sau khi chuẩn bị hết thảy đâu vào đó, Ông Hiểu Thần theo chỉ thị của cơ trưởng kết nối với trạm kiểm soát, xin lệnh xuất phát. Nhưng vì lý do thời tiết giông bão nên nhận được thông báo trì hoãn. Tất cả hành khách đã đăng ký xong, cabin cũng đã đóng hết. Máy bay di chuyển về phía sau khoảng 10m, sau đó ngừng lại.
Không ngừng giữ liên lạc với đài quan sát, cơ trưởng kịp thời thông qua hệ thống radio giải thích với hành khách nguyên nhân sự chậm trễ, cũng thông báo rõ ràng tình hình cất cánh và hạ cánh hiện tại.
“Rất xin lỗi, chuyến bay của chúng ta đã bị trì hoãn do thời tiết xấu. Theo số liệu được đưa ra của trung tâm kiểm soát, hiện nay có 49 chiếc máy bay đang chờ hạ cánh, nhưng
tin tốt là chúng ta không nằm trong 49 chiếc này. Chuyến bay của chúng ta dự định sau 50 phút nữa thì có thể cất cánh, thời gian chờ đợi ước tính vào khoảng 1 tiếng 10 phút, một lần nữa cảm ơn sự kiên nhẫn chờ đợi của quý khách.”
Nghe xong những lời này của Van, Ông Hiểu Thần ngay sau đó truyền đạt lại bằng tiếng Trung, trong lòng lại cười thầm, không hổ là “bông hoa của KLM” —— lão già Van này cũng đã sắp năm mươi tuổi rồi, vậy mà sức hút chỉ có tăng chứ không giảm, chuyến bay của ông cho đến nay đều chưa từng xảy ra vấn đề gì. Nhớ lại hồi mình còn làm quan sát viên, cũng thường được Van dẫn bay, khi chưa quen biết còn nhầm tưởng ông bất cẩu ngôn tiếu (*), sau này mới phát hiện ra sức hấp dẫn trong tính cách của người đàn ông Hà Lan bị mọi người gọi là “lão già” này. Có nhiều người cũng như vậy, ở bên cạnh lâu mới hiểu hết chỗ đặc biệt của người đó.
(*) Bất cẩu ngôn tiếu: tính cách nghiêm túc, không tùy tiện nói cười linh tinh.
Trước khi bay, nhận được tin tức chính xác từ đài quan sát, chuyến đầu tiên đã thuận lợi cất cánh, dự tính sau mười phút nữa thì có thể chạy vào đường băng. Ông Hiểu Thần đi từ khoang điều khiển đến cabin phía trước, tự mình thông báo cho tất cả hành khách, đồng thời yêu cầu tiếp viên kiểm tra lại tình hình chuẩn bị an toàn của hành khách một lần nữa.
Lạc Kiều Xuyên ngồi hàng gần cuối cạnh cửa sổ, thấy Ông Hiểu Thần mặc đồng phục phi công mới phản ứng lại, thì ra là ngồi chuyến bay của anh ta. Dáng vẻ tươi cười của hắn trông rất chuyên nghiệp, trấn an mỗi hành khách chờ đợi đã lâu, giống như người kia vậy. Chỉ tiếc rằng, nụ cười ấm áp kia, đều là cho người khác.
Hơn mười giờ sau, thuận lợi đến nơi.
Mặc dù thành phố này vẫn đang mưa, nhưng lượng mưa lại rất ổn định, Van cười giơ ngón cái với Ông Hiểu Thần đang ngồi bên phải.
Nhìn người bên cạnh khi máy bay dừng lại vội vàng đứng lên lấy hành lý, lại Kiều Xuyên ngồi tại chỗ lại không hề nóng nảy. Rốt cục cũng trở về rồi, đi Australia một chuyến, hai tuần, vậy mà lại lâu như hơn hai tháng, cả thân lẫn tâm đều mệt mỏi.
“Hoan nghênh quý khách lần sau đáp chuyến bay của chúng tôi, tạm biệt.” Tiếp viên hàng không đứng trên đầu cầu thang lưu động lễ phép cúi đầu cảm ơn, Lạc Kiều Xuyên đeo túi, liếc thấy một người đàn ông mang quân hàm ba vạch đứng bên cạnh, chính là phi công chuyến bay lần này Ông Hiểu Thần.
“Thật trùng hợp.” Lúc người này cười rộ lên, luôn khiến người ta nhịn không được muốn nhìn nhiều thêm vài lần. Đôi mắt hơi hơi cong lên, đặc biệt cuốn hút, nhưng lại đầy vẻ vô tội.
“Chào,” Lạc Kiều Xuyên cười cười, khuôn mặt mệt mỏi không thể nào che giấu, không có tâm trạng dừng lại nói chuyện, “… Anh là cơ trưởng lần này?”
“Tôi cũng muốn cấp bậc của mình sớm thăng lên đây,” Ông Hiểu Thần chỉ chỉ quân hàm trên bộ vest đồng phục của mình, rũ mắt, “Đúng rồi, có lẽ tôi còn ở đây nghỉ ngơi thêm vài ngày… Nếu như không phiền, có thể giới thiệu cho tôi vài chỗ để đi chứ, nhớ gọi cho tôi.”
Tiện tay viết xuống giấy số điện thoại của mình đưa vào tay Lạc Kiều Xuyên, bản lĩnh lôi kéo người khác của hắn chưa bao giờ sợ có ngày dùng hết.
Thời điểm đi ra khỏi sân bay mới chợt cảm thấy lạnh. Gió đêm lẫn với mưa phùn dày đặc ùa tới đập vào mặt.
Lạc Kiều Xuyên trong màn mưa phải nheo mắt lại, ở trạm xe đợi hơn mười phút mới gọi được một chiếc xe trống. Sau đó liền trực tiếp về nhà, ngay cả khí lực tắm rửa cũng không có, tóc ướt nước mưa còn chưa kịp lau khô đã vùi đầu xuống giường.
Thật ra cũng không phải mỏi mệt đến nông nỗi vậy, chỉ là không biết vì sao, chỉ một lòng muốn nghỉ ngơi một giấc cho đã.
Ngủ đến mơ mơ hồ hồ, nghe thấy tiếng mưa bên ngoài dường như càng lúc càng lớn, từng giọt từng giọt đập trên cửa sổ. Giữa lúc mơ màng, hình như lại mơ một giấc mộng ngắn ngủi. Trong mơ tựa như có một con chim mệt mỏi, hao hết sức lực cố bay qua đại dương mênh mông, cuối cùng rơi xuống bãi cát bên bờ, hấp hối.
Ngày hôm đó thời tiết cũng vô cùng âm u, nơi không xa ấy có còn tiếng sóng vỗ bờ.