Nhỏ Đáng Ghét, Em Đã Cướp Trái Tim Anh Rồi

Chương 36

Áng mây thứ 36 : “Chìa khóa vàng”

Hạnh phúc phải tìm trong chông gaiTương lai phải tìm trong quá khứTình yêu phải tìm trong 3 chữHai chữ yêu thương một chữ chờ ♥

Căn phòng chìm đắm trong hai từ “im lặng”.

Ngột ngạt.

Tuy gần mà sao lại xa cách đến thế?

Hiệu trưởng Lâm chậm rãi quan sát hình ảnh bé nhỏ của người đang ngồi trước mặt mình thật kỹ, ông muốn lưu giữ hình ảnh ấy mãi mãi trong tim. Đứa con gái mà ông yêu quí nhất đã lớn thật rồi.

Càng nhìn, ông càng cảm thấy con mình đáng yêu, muốn ôm chầm lấy con nâng niu trong vòng tay nhưng không được vì có một cái gọi là “khoảng cách” đang bao trùm kín căn phòng nhỏ.

Từ khi Thiên Di bước vào phòng cho đến tận thời điểm này không ai nói một lời nào. Ông khá bất ngờ khi thấy Thiên Di gõ cửa và tự tìm đến gặp ông, một chút niềm vui hiện diện đâu đây. Nhưng với khoảng không im lặng đến nghẹt thở này làm ông cảm thấy thật khó chịu. Ông chính thức phá tan “rào cản” giữa hai người.

_ Ta …

_ Ông thật sự là cha tôi?

Thật trùng hợp khi cả hai cùng tranh nhau nói trong cùng một khoảnh khắc. Đôi mắt hướng nhìn vào không trung, Thiên Di đưa ra câu hỏi bâng quơ đã biết trước câu trả lời. Nó thật sự không muốn tin vào “giấc mơ có thật” này chút nào.

_ Thiên Di, ta xin lỗi, vô cùng xin lỗi con, ta …

_ Xin lỗi? Mọi chuyện của quá khứ giờ ông lại đem ra xin lỗi. Tôi có nên chấp nhận lời xin lỗi ấy không?

Hành động nói năng thật dứt khoác của Thiên Di làm ông tái lòng, ông biết mình đã mang một tội lỗi lớn với đứa bé ngây thơ này. Nhưng biết làm sao được khi mà không thể quay về quá khứ! Ước gì người ta có thể làm thời gian ngừng trôi và quay lại điểm khởi đầu và sửa chữa mọi sai lầm!

Thiên Di đến đây là vì một lý do khác chứ không phải cái lý do nhận cha mà ông đang mong đợi. Nó đến là vì muốn tìm hiểu chuyện đã nghe lén hôm đó – chuyện gì đó về một con mèo mang tên “chìa khóa vàng” mà Triết Minh và Bách Nhật đã nói.

_ Tôi muốn hỏi ông một chuyện. Nhưng ông phải hứa là phải nói sự thật!

_ Được. Con cứ hỏi. – Hiệu trưởng Lâm vui mừng thốt lên mặc dù không biết con mình muốn biết chuyện gì.

_ “Chìa khóa vàng” là gì?

Sững người. Ông bàng hoàng nhìn con mình mà nước mắt như ứa ra. Có nên nói không?

Phải nói.

Ông phải nói. Ông không nên giấu con mình nữa. Nhưng … ông chỉ nói một khía cạnh nào đó thôi. Đủ để Thiên Di biết về cái tên “chìa khóa vàng”.

----

Hứng từng đợt gió trời, Thiên Di đưa mắt mơn man nhìn vào không trung. Bất chợt, lời của Hiệu trưởng Lâm hiện lên trong đầu nó.

“Ta đã từng làm việc trong một tổ chức mang tên Qủy trắng. Vì mối thù xưa giữa các chủ tịch quá cố với một kẻ tội đồ. Kẻ đó đã làm nhiều chuyện không thể tha thứ như mưu sát chủ tịch và cả gia đình chủ tịch. Chính người chủ đầu tiên của tổ chức đã bị như thế. Trước lúc lâm chung, ông giành ít máu của mình để lại vài dòng chữ về kẻ tội đồ đó. Ông đã gọi kẻ đó với cái danh “chìa khóa vàng” vì một lý do chỉ có ông mới biết và đặt ra quy luật : Kẻ nào được gọi là “chìa khóa vàng” sẽ phải chết dưới tay chủ tịch mới. Cái điều luật ấy được lưu truyền và thực hiện cho đến giờ. Mỗi năm, sẽ có người không may là “chìa khóa vàng” do bóc phiếu. Dù là người thân thuộc hay xa lạ người đó cuối cùng cũng phải chết dưới tay vị chủ tịch của thời đó….”

“Tại sao? Đó đã là quá khứ. Nếu có thù, chỉ với một mình người kia thôi. Những “chìa khóa vàng” trong những năm sau đâu có tội gì?”

“Ta biết và những chủ tịch cũng biết. Nhưng đâu ai dám trái lời một khi quy luật đã được đặt ra.”

“Vậy “chìa khóa vàng” được định sẵn là phải chết?”

“Ừm.”

“Còn Vĩnh Khoa? Ông biết anh ấy không?”

“Cậu ta là vị chủ tịch của thế hệ này!”

“Vậy anh ấy sẽ phải gϊếŧ người sao? Người mang tên “chìa khóa vàng” ấy?”

“Đúng.”

“Thế “chìa khóa vàng” năm nay là ai?”

“Ta ….không biết!”

_ Bé Di, làm gì mà thẫn thờ vậy?

Tiếng nói của Hải Nhân làm Thiên Di thoát khởi mớ lộn xộn trong đầu. Nghiên đầu nhìn Hải Nhân trong giây lát, Thiên Di nở một nụ cuời rồi trở về với trạng thái bình thường như mọi khi.

Ngồi xuống cạnh sóc con, khoan khoái duỗi thẳng tay lêи đỉиɦ đầu, đôi mắt đen láy chứa đầy màu xanh thanh thoát của bầu trời bao la, Hải Nhân nhẹ nhàng nói :

_ Có chuyện không vui thì cứ nói với anh, em đừng để trong lòng, điều đó làm người anh này khó chịu lắm đấy, nhóc à!

Một tiếng thở dài khẽ vang lên, trong hơi thở ấy chứa đựng một niềm tâm sự cần thổ lổ ngay tức khắc. Quay sang người anh đáng kính, mỉm cười với đôi mắt sáng tựa pha lê trong suốt, Thiên Di nói với chất giọng cực đáng yêu nhưng chứa đầy nỗi buồn :

_ Em đã hiểu rõ hơn về anh ấy. Nhưng …. Em sợ một điêù. Công việc của anh ấy … có thể sẽ …. gϊếŧ người..

_ Sao? Gϊếŧ người? – Hải Nhân trố mắt ngạc nhiên rồi lại trở về vẻ mặt vui vẻ khi nhìn thấy sự lo âu trong mắt đứa em mà mình đã và đang yêu – Đừng lo ngốc ạ, anh sẽ không để tay thằng nhóc đó vấy máu đâu.

-----

Đang trong giờ học, nhận được điện thoại của ông mình, Triết Minh nhanh chóng về nhà mặc dù không biết sẽ có chuyện xảy ra với mình.

Quăng cặp táp lên chiếc sofe trong phòng khách, ngồi xuống với vẻ mặt không mấy vui vẻ khi bị gọi về gấp như thế này, Triết Minh ngã người, đưa mắt nhìn lên trần nhà và chờ ông mình xuống.

_ Lão gia.

Tiếng của người hầu làm Triết Minh giật mình, biết là ông đã xuống, cậu hằn học quay lại phía sau :

_ Đang giữa giờ sao ông lại gọi con về?

_ Đương nhiên là có lý do rồi.

Ngồi xuống cạnh Triết Minh, ông Hàn nhấc tách trà đã được rót sẵn và nhâm nhi, không để mất nhiều thời gian, ông đi thẳng vào điều ông đang muốn nói.

_ Con cũng đã lớn rồi nhỉ! Đã đến lúc phải cưới cho con một người vợ tốt.

Khá sững sờ khi nghe ông mình lại đề cập đến chuyện này, Triết Minh chau mày khó hiểu :

_ Ý ông là …

_ Ta muốn con lấy Lập Hân.

_ Sao chứ? Chẳng phải ông đã nói nếu con vào tổ chức thì sẽ không lấy Lập Hân hay sao?

Gương mặt ông Hàn dãn ra, bật cười khanh khách :

_ Đúng. Nhưng giờ ta muốn con lấy Lập Hân, nếu không đồng ý, con sẽ hối hận đấy, cháu trai ạ!

Không hiểu trong đầu ông mình đang mưu tính chuyện quái gì nhưng nhất định Triết Minh sẽ không nghe theo bất kỳ một sự sắp đặt nào hết.

Đứng phăt dậy, Triết Minh không nhìn ông mình thêm lần nào nữa, quay người đi lạnh lùng, dáng người cao cao nhanh chóng bước đến ngưỡng bậc thang lầu trong tích tắc.

_ Nếu không cưới con bé cũng được, nhưng ….con phải lấy mạng “chìa khóa vàng” cho ta.

Câu nói ấy níu chân Triết Minh lại, ông Hàn khá hài lòng về điều đó, khẽ nhoẻn miệng cười.

Chẳng quay người lại nhìn mặt ông mình, Triết Minh giữ nguyên tư thế đang đứng, nói vọng lại :

_ Được. Nhưng bọn con chưa tìm ra kẻ đó. Ông hãy đợi…

_ Ta đã biết “chìa khóa vàng” là ai rồi nên ….không cần phí sức để tìm đâu.

_ Được. Người đó là ai? – Triết Minh nhếch môi nhạt.

_ Lữ Thiên Di. Con có thể gϊếŧ chứ?

Không biết từ lúc nào ông Hàn đã đứng phía sau lưng Triết Minh. Ông nhìn cậu bằng đôi mắt tinh vi vì ông đã biết khá rõ về đứa con gái tên Thiên Di ấy. Ông biết Triết Minh đang có tình cảm với cô gái ấy. Liệu cậu sẽ thuận theo ý ông?

Một mảng tối bao trùm lấy đầu óc chàng trai trẻ, cậu không tin vào điều ông mình vừa nói. Sao lại là Thiên Di. Sao có thể như vậy được chứ?

Nếu vậy, chắc Vĩnh Khoa cũng đã biết chuyện đó. Ai sẽ là người chịu đau nhiều nhất?

Triết Minh đưa mắt nhìn ông mình, giọng chợt run liên hồi :

_ Ông nói sao?

Không trả lời câu hỏi ấy, ông Hàn nhìn xoáy Triết Minh, buông một câu :

_ Làm được không hay con sẽ lấy con bé Lập Hân theo lời ta?

_ Không làm cũng không lấy ai hết. Nếu ông muốn ép con đến đường cùng thì con sẽ đi khỏi nơi đây.

Đi sớt ngang qua mặt ông Hàn, đã vậy, cậu sẽ không nhân nhượn nữa, cậu sẽ làm theo ý mình. Trước tiên phải tìm Vĩnh Khoa cái đã.

_ Bắt nó lại cho ta. Không có mệnh lệnh của ta không ai được phép cho nó bước ra khỏi cánh cửa này nữa bước.

Ngay sau câu nói đó, một tốp vệ sĩ mặc đồ đen đứng quanh Triết Minh làm cậu cảm thấy khó chịu, khẽ chau mày, Triết Minh cau có gắt :

_ Tránh ra. Nếu muốn ngăn tôi thì đừng hòng.

_ Con nghĩ một mình con sẽ hạ được nhiêu đó người của ta sao?

Quẳng lại câu nói đó phía sau, ông Hàn lặng lặng bước lên từng bậc thang.

Qủa thật đúng như ông Hàn nói, một mình cậu thì không thể nào hạ nổi một số đông đến thế, phải chi có Bách Nhật ở đây thì tốt.

Sau một hồi giằng co cùng đám thô bạo kia, Triết Minh vẫn yếu thế hơn. Cánh cửa phòng được đóng chặt bằng nhiều ổ khóa. Bên ngoài, một tốp người thay nhau canh chừng. Ngay cả cửa sổ cũng khóa chặt.

Ngồi phịch xuống chiếc ghế trong phòng, Triết Minh đưa tay lấy chiếc điện thoại trên bàn.

_ Chết tiệt.

Màn hình điện thoại không phản ứng. Một mảng tối hiện ra. Ông Hàn đã cho người khóa máy và lấy chiếc sim trong điện thoại ra từ mấy giờ trước, lúc cậu quăng chiếc cặp táp sang một bên cùng điện thoại khi mới về nhà.

Mọi liên lạc điều bị ngắt hẳn, chẳng khác nào từ nhân.