Áng mây thứ 35 : Nỗi buồn của băng
[♥] Cần 1 cây kéo...để cắt đứt dòng suy nghĩ, không phảilựa chọn nữa..[♥] Cần 1 ổ khoá...để khóa hết tất cả những gì ray rứt trong lòng..[♥] Cần 1 cái búa...để đập nát sự dối trá xung quanh..[♥] Cần 1 miếng dán... để che dấu vết thương..[♥] Cần 1 bàn tay...để nắm khi bước đi trên đường đời..và[♥] Cần 1 trái tim...để yêu và được yêu...
Ngồi trong phòng làm việc mà tâm trí Vĩnh Khoa cứ để đâu đâu, không sao tập trung được. Thấy được sự bất bình thường trong ánh nhìn tin tường kia, Chính An bước vội vào phòng và đóng sầm cửa lại, cậu linh tính có chuyện gì đó rất nghiêm trọng, nếu không, Vĩnh Khoa sẽ chẳng như vậy.
_ Khoa, có chuyện gì rồi phải không?
_ …
_ Có liên quan đến “vợ cậu?
Dường như câu nói ấy có ảnh hưởng đến Vĩnh Khoa, chuyển tia nhìn sang nơi Chính Anh đứng, cậu khẽ nhếch môi :
_ Tôi đã tìm ra “chìa khóa vàng”
“Chìa khóa vàng”? Chẳng phải đó là mục tiêu của tổ chức và của cậu sao? Nếu đã tìm ra thì quá tốt? Nhưng ….tại sao, trong đôi mắt ấy lại chứa đựng đầy vẻ đau khổ thế kia!
Theo dõi ánh mắt của Vĩnh Khoa, Chính An chau mày đôi lúc, với tài suy đoán không thua kém Vĩnh Khoa, cậu có thể nhận ra điều không hay trong ánh nhìn đầy nỗi thống khổ ấy.
_ Vậy….”chìa khóa vàng” là ai?
Ánh đượm buồn xa xăm lại lọt vào đôi mắt kia, như không muốn tin vào điều mình đang nói, như thể cậu đang chìm đắm trong một giấc mơ, một giấc mơ mang đầy đau thương.
_ Thiên Di.
_ Thiên…. Thiên Di? Thiên Di? Sao lại là Thiên Di? Không thể nào. Không thể nào cậu lại có thể gϊếŧ “vợ” mình được. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Sao cậu nghĩ người đó là Thiên Di cơ chứ? – Chính An ngỡ ngàng, từng câu chữ mang đầy sự tức giận.
Cậu tức giận là lẽ đương nhiên. Đối với cậu, Vĩnh Khoa còn thân thiết hơn chữ thân, họ đã là bạn của nhau nhiều năm liền làm sao mà hiểu tính cách của nhau cho được cơ chứ. Hiếm lắm mới nhìn thấy khoảng thời gian Vĩnh Khoa vui vẻ, điều đó làm Chính An cũng vui lây. Vậy mà, bây giờ lại xảy ra chuyện này. Làm sao cậu không thấu được nỗi đau trong Vĩnh Khoa chứ! Cậu hiểu bạn mình hơn ai hết mà. Chắc giờ Vĩnh Khoa đang bị cơn đau thống trị mất rồi.
_ Hỏi ông cậu đi. Chính ông cậu nói với cậu Thiên Di là vợ cậu mà. Làm sao cô ấy có thể là “chìa khóa vàng” chứ?
_ ….
_ Cậu đừng có im lặng như thế, Vĩnh Khoa à!
_ ….
_ Khoa …
_ …
Nhìn bạn mình chìm đắm trong cơn đau, Chính An không tài nào chịu nổi, cậu tức giận xông đến, túm lấy cổ áo Vĩnh Khoa, giật mạnh.
_ Cái thằng ngốc này, có chuyện gì thì cậu phải nói chứ. Im lặng thì làm được gì? Trương Vĩnh Khoa mà tôi quen biết đâu mất rồi?.... Này, cậu….
Khựng lại vài giây, lòng Chính An như chùn xuống khi nhìn nét mặt Vĩnh Khoa.
Một giọt…hai giọt…
Là gì thế?
Vĩnh Khoa khóc sao? Thật sự là cậu ấy đang khóc sao?
Chưa khi nào Chính An thấy những thứ mặn chát ấy rơi trên gương mặt điển trai kia. Nhưng “chưa khi nào” đâu phải không “không bao giờ”. Con người ai mà chẳng biết khóc, họ khóc vì họ không chịu đựng nổi sự đau đớn trong lòng, đành phải nhờ nước mắt cuốn trôi đi giúp thôi.
Đây là lần đầu tiên Vĩnh Khoa khóc, Chính An còn nhớ, ngay khi người con gái mà Vĩnh Khoa đã từng trước kia rời bỏ cậu đi, cậu không hề khóc. Nhưng tại sao, vì Thiên Di, Vĩnh Khoa lại rơi nước mắt. Phải chăng cậu đã quá yêu vợ mình!
Nước mắt không phải là thứ làm cho người ta yếu đuối. Đối với con trai, họ khinh thường nước mắt. Nhưng khi thấy mình yêu khóc, tuy không khóc theo nhưng họ vẫn đau quặng lòng.
_ Không biết từ bao giờ mà tôi lại trở nên yếu đuối đến vậy, Chính An à!
_ …
Người con trai ngồi trước mặt Chính An bây giờ, vẻ uy nghiêm biến đâu mất, sự lạnh lùng cũng biệt tâm, nét tàn bạo cũng bay đi, chỉ còn lại trên gương mặt anh tuấn kia vài giọt nước mắt hiếm thấy và sự đau buồn ẩn sâu bên trong.
_ Chính An, tôi xin lỗi vì đã quá yếu đuối. Chỉ vì cái thứ tình yêu mờ nhạt mà lại trở thành con người khác…
Hơi lạnh từ đâu ùa về khi Vĩnh Khoa dứt câu, Chính An vẫn đứng đó, trầm ngăm quan sát Vĩnh Khoa. Cậu không hiểu tên bạn mình muốn nói điều gì nên đành đứng quan sát.
_ Tôi sẽ có cách giải quyết. Cậu giúp tôi nhé.
_ Ừm. – Chính An thản nhiên trả lời nhưng mắt vẫn không ngừng quan sát.
_ Chờ cho đến khi kỳ thi và đêm Giáng sinh trôi qua. Mọi thứ sẽ trở về thời điểm ban đầu.
Cuối cùng cậu đã hiểu. Cậu đã hiểu Vĩnh Khoa muốn làm gì. Nhưng…
_ Sẽ ổn chứ?
_ Mọi chuyện sẽ ổn mà. Không tin tôi sao? – Cười nhạt.
_ Tôi không nói mọi chuyện. Tôi hỏi cậu đấy. Cậu sẽ ổn chứ?
_ Ổn.
Cốc …. Cốc
_ Vào đi.
Lấy lại vẻ mặt nghiêm nghị, Vĩnh Khoa ngồi vào bàn, lạnh lùng ra lệnh cho người vừa gõ cửa bước vào.
Ông Kan từ tốn duỗi thẳng chân, từng bước đi tiến thẳng đến chiếc bàn làm việc. Nở một nụ cười chứa đầy nham hiểm, ông ta giương mắt nhìn Chính An rồi nhìn Vĩnh Khoa, chậm rãi nói :
_ Cậu đã có tung tích của “chìa khóa vàng” chưa?
_ Đương nhiên là chưa. – Không chờ Vĩnh Khoa lên tiếng, Chính An nhanh miệng đáp lời ông Kan.
_ Tốt. Vậy tôi sẽ cung cấp tin tức cho cậu.
Tách.
Sau tiếng bún tay từ ông Kan, một người được áp giải vào, đầy thương tích trên cái cơ thể rắn chắc ấy.
Chính An bất ngờ khi nhìn thấy người đó, vì là học sinh của trường nên không quá khó để nhận ra, người đó chính là thầy Đơn Diệu Vinh.
Chỉ Chính An và Vĩnh Khoa nhận ra người đối diện, với thầy Vinh, thầy ấy không biết cũng chẳng nhớ nổi ra Chính An là học sinh của Quang Tuyến.
_ Người này sẽ cung cấp tin tức cho cậu, thưa chủ tịch.
Cuối chào Vĩnh Khoa, ông Kan khẽ khàng ra lệnh cho bọn người kia bước ra cùng ông. Giao lại thầy Vinh cho Vĩnh Khoa tra hỏi.
Cánh cửa đóng sầm lại với một thứ âm thanh man rợn, lạnh toát. Những vết thương chi chít không lấy mạng sống người khác đang rỉ máu. Không nói không rằng, Vĩnh Khoa lấy hộp y tế đưa cho Chính An.
Chỉ một loáng, những vết thương đã được băng bó thật khéo léo. Điều này làm thầy Vinh khá ngạc nhiên, cười nhạt :
_ Sao lại băng bó cho tôi?
Đáp lại câu hỏi ấy là một câu hỏi khác từ miệng Vĩnh Khoa :
_ Tại sao lại bị bắt?
Ngạc nhiên với cung cách của vị chủ tịch trẻ tuổi mới được biết mặt, thầy Vinh đứng thẳng người dậy, vẻ mặt bất cần, thầy đang muốn “tìm hiểu” đối phương đây mà.
_ Thích thì bị bắt thôi!
Quả là không tầm thường chút nào. Vĩnh Khoa nhếch môi lạnh nhạt, nhìn chằm chằm người trước mặt :
_ Vậy cũng thích bị thương sao?
Như đã chịu thua vị chủ tịch trẻ, thầy Vinh khẽ ho một tiếng rồi nói :
_ Cái này thì không. Tôi đang đến trường thì đột nhiên bị một tốp người mặc đồ đen vây quanh rồi …mọi chuyện sau đó thì cậu biết rồi đấy.
Khẽ cười vì tài năng “tranh luận” và làm người khác phải chịu thua từ Vĩnh Khoa, Chính An thầm nghĩ chắc Vĩnh Khoa sẽ giải quyết tốt mọi chuyện khi cậu biết cách xoay chuyển tình thế như thế này.
Đưa trà cho thầy Vinh và mời thầy ấy ngồi xuống ghế, Chính An và Vĩnh Khoa đã biến một “tội nhân” thành một “vị khách” của cả hai. Thật đáng khâm phục.
_ Tôi thật không thể nào nào tin nổi một chàng trai trẻ tuổi như cậu lại có tài đến vậy. Đã là chủ tịch của một tổ chức lớn.
_ Cái này là hiển nhiên rồi. – Vĩnh Khoa nhấp một trà rồi tự “khen” mình.
Xoay tách trà trong tay, thầy Vinh nhìn hai chàng trai trẻ trước mặt mà nhớ về lúc trước. Đã có lúc thầy và Hiệu trưởng Lâm từng như thế này, nhưng với độ tuổi khác. Thật đúng là một người tài giỏi khi chỉ mới ở độ tuổi này mà đã lên chức chủ tịch. Đúng người trẻ nhất trong số các chủ tịch trước kia.
_ Chắc biết hết các vị chủ tịch trước nhỉ?
_ Uh huh.
_ Trong số đó, ngài Lâm Kỳ rất tốt. Ngài ấy luôn có tình người chứ không như những kẻ khác. Ngài ấy đối tốt với mọi. Nhưng tại sao ông trời lại bất công với người tốt đến thế? Gia đình Ngài ấy phải chịu đựng một sự tổn thương lớn, Ngài phải lìa xa con gái và vợ mình để bảo vệ sinh mạng cho họ, Ngài còn cho người hậu duệ trung thành nhất giả làm chồng của người vợ yêu quí của mình. Nhưng không may, người ấy lại hy sinh vì cứu mạng của đứa bé gái – con Ngài.
Thầy Vinh chìm đắm trong câu chuyện, như thể đang nói về một người vĩ đại lắm, như thể hai chàng trai ngồi cùng mình là những người quen biết thân thiết. Không kìm nổi xúc động khi kể, vẻ mặt thầy Vinh ánh lên cái nhìn đau khổ thay cho vị chủ tịch của mình.
Nhìn thấu được điều đó, thầy Vinh giống như đang nói rõ hơn về chủ tịch Lâm Kỳ – cha của Thiên Di – cho Vĩnh Khoa nghe. Cậu đã hiểu lý do vì sao Thiên Di lại khóc và gặp khó khăn trong việc có nên nhận lại cha mình hay không!
Chẳng phải vì Thiên Di vẫn đang mang ân huệ của người hậu duệ kia hay sao! Vì cứu mạng nó mà cha nuôi phải bỏ mạng trước sự có mặt của nó. Vĩnh Khoa biết rằng Thiên Di đang rất ray rứt và buồn bã.
------
Mọi học sinh điều tất bật chuẩn bị bài vở cho kỳ thi học kỳ sắp tới. Và cuối cùng, kỳ thi cũng đã tới, vì việc học nên cả Triết Minh và Bách Nhật ít đến tổ chức, cũng không biết việc đã tìm ra “chìa khóa vàng”.
Ngồi trong xe, Vĩnh Kỳ man mê nhìn vào cái đồng hồ cát đang được đặt nằm ngang, cát vẫn ngưng động tại một điểm cho thấy trò chơi vẫn ngưng động theo thời gian. Vẫn chưa phải lúc.
Khẽ nghĩ về việc ông giao cho cậu, tại sao lại phải tìm “chìa khóa vàng” cùng Vĩnh Khoa cơ chứ. Cậu trở về Việt Nam một phần là do cậu muốn vui đùa với trò chơi của mình, một phần là do ông ép buộc từ cuộc điện thoại ngắn ngủi cách một ngày trước khi cậu quyết định bay. Cho đến giờ, cậu vẫn không hiểu ông mình muốn làm gì.
Chiếc xe dừng lại trước cổng một căn biêt thự lớn, bước vào với dáng vóc sang trọng, Vĩnh Kỳ ngồi xuống ghế và chờ chủ nhà.
Ông Hàn bước xuống khi có người lên báo, vẻ mặt cung kính, ông nhận ra người ngồi đó là Vĩnh Kỳ, việc họ là anh em song sinh ông đã biết từ lâu, ông nhận ra là Vĩnh Kỳ vì đôi khuyên tai đã trở lại.
_ Chào cậu! Công ty ở Thụy Điển vẫn tốt chứ?
_ Cám ơn ông đã quan tâm. – Vĩnh Kỳ đáp gọn. – Nhưng tôi đến đây là vì mục đính khác chứ không nói về công ty.
Ngồi yêu vị trên chiếc ghế đối diện Vĩnh Kỳ, ông Hàn tỏ vẻ không hiểu hỏi lại :
_ Tôi không hiểu cho lắm!
Ngồi chéo chân toát lên nét cao quý, Vĩnh Kỳ hất hàm :
_ Chuyện tranh chức chủ tịch.