Hừng
đông,
Lâm Phương Sinh tỉnh lại, chỉ thấy
đôi mắt trong trẻo lãnh tĩnh của
Diêm Tà
đang chăm chú nhìn mình,
ẩn
ẩn
ý cười,
khí sắc lương hảo, thần thái sáng láng, “Phương Sinh ca ca”.
Hai người lõa thân giao triền suốt cả một
đêm.
Hơi thở như hòa làm một, vành tai cùng tóc mai chạm vào nhau.
Lâm Phương Sinh
đẩy hắn ra, cũng không trả lời, lập tức
đi tắm rửa.
Diêm Tà vẫn nhu hòa nhìn y rời
đi.
Hắn
đẩy cửa sổ ra, tiếp nhận một cuộn giấy. Sau khi xem xét cẩn thận, bàn tay lật một cái, tờ giấy
đã hóa tro tàn,
đưa gần cửa sổ lập tức bị cuốn
đi không còn tung tích.
Mấy phần nhu tình vừa nãy
đã hóa thành băng lãnh,
đầu ngón tay hắn hoa lên vẽ một phù văn phức tạp. Hắc khí ngưng tụ giữa không trung, chìm vào bên
trong phù văn. Hắn gấp lại thành một cuộn nhỏ,
đưa ra ngoài cửa sổ.
Tận
đến khi cuộn giấy biến mất khỏi tầm mắt,
Diêm Tà mới
đi rửa mặt chải
đầu, ra khỏi sương phòng.
Lâm Phương Sinh
đã thay một bộ bạch sam thanh sạch thuần khiết, ngồi
ở gian tiếp khách trêu
đùa
Viêm Dạ.
Sói con kia ngủ rất sâu, dù
Lâm Phương Sinh có xoa
lỗ tai nó thế
nào, cào bụng nó, nó cũng chỉ vươn móng vuốt ngắn nhỏ
đầy lông mềm mềm
đẩy ra, không chịu mở mắt ra dù chỉ một chút.
Ngủ say nhiều ngày như thế,
Lâm Phương Sinh bắt
đầu lo lắng.
Y thấy
Diêm Tà ra khỏi phòng liền cho
Viêm Dạ vào ngự thú bài, nói, “Ta
đi ngự thú môn một chuyến.”
Diêm Tà ngẩn người, lại cười nói, “Ta
đi cùng ca ca nhé.”
“Thương thế ngươi mới tốt lên, không thể hoạt
động mạnh, nên
ở
trong phòng nghỉ ngơi…”
Lâm Phương Sinh mới nói một nửa
đã thấy gương mặt thiếu niên tối lại, thần sắc
ảm
đạm.
“Ta bây giờ… không dám liên lụy
Phương Sinh ca ca”
Diêm Tà thản nhiên cười nói, “Không sao, ta sẽ
ở trong viện này tự chơi
vậy, ca ca
đi sớm về sớm.”
Lâm Phương Sinh thấy hắn
ẩn nhẫn như vậy, ngược lại không
đành lòng,
đứng dậy
đi tới cửa, quay
đầu lại nhìn, khẽ nhíu mày trách mắng, “Còn chờ gì nữa, nhanh lên.”
Diêm Tà mừng rỡ
ngay cả
động tác cũng mất
đi lễ nghĩa, nhảy dựng lên
đuổi theo
Lâm Phương Sinh.
Lâm Phương Sinh thấy hắn không giấu tâm tình, bất giác cũng nhu hòa, bên khóe miệng là một nụ cười.
Hai người rời khách
điếm,
đầu tiên là tìm chỗ kín
đáo hạ pháp quyết, thay
đổi dung mạo.
Lâm Phương Sinh hóa thành một tu sĩ trung niên,
Diêm Tà hóa thành tiểu tư mới yên tâm dời bước
đến chợ.
Cửa hiệu ngự thú môn trang trí khắp nơi, chủ yếu là mua bán yêu thú, thuần hóa cùng trị liệu các thứ. Ngay cả phàm nhân không có linh lực cũng có thể mua về mấy con yêu thú nuôi làm cảnh.
Đại Uyên thành vốn tập trung rất nhiều trân phẩm, ngay cả cửa hàng
tiếp khách của ngự thú môn cũng lớn hơn gấp bội so với nơi khác.
Hai người
đi
đến trước cửa hàng, trước mặt là một lầu các ba tầng, cửa hiên cột chống
đều là
đồng mộc nâu xám, rắn chắc, trang trí dày
đặc. Trong sảnh có ba quầy hàng, chia làm thu thú, chẩn trị, thuần thú.
Lâm Phương Sinh cùng
Diêm Tà
đến trước quầy có biển ”chẩn trị”, nói bệnh trạng của
Viêm Dạ
đương hôn mê bất tỉnh ra. Tiểu tư sau quầy cung kính trả lời, “Không biết sủng thú của tiêu sư tu vi thế nào?
Để bỉ nhân còn xem phí chẩn bệnh, thú phẩm
ấn yêu cùng các loại dược phí khác.”
Lâm Phương Sinh thấy
đằng sau người này là một danh sách ghi rõ ràng các loại phí khám bệnh, nhất giai hết mười linh thạch hạ phẩm, nhị giai hết hai mươi linh thạch hạ phẩm, tam giai hết năm mươi linh thạch hạ phẩm….
Y trầm mặc một lúc, quả thật không biết phẩm giai của
Viêm Dạ.
Liền nghe
Diêm Tà nói, “Tiểu súc sinh kia tuy là Hàn lang nhưng vẫn còn nhỏ, linh khí chưa mở, ngoại trừ chơi xấu bán manh ra cũng vô dụng, quá lắm chỉ tính là yêu thú nhất giai thôi”.
Tiểu tư nghe
đến
đấy sắc mặt khẽ biến, cung kính dẫn hai người vào nhã thất, dâng lên hai chén trà thượng hạng, “Hàn lang xưa nay rất hiếm, ta
ở ngự thú môn hơn hai mươi năm mà chưa thấy bao giờ, mới chỉ nghe qua. Thỉnh hai vị tiên sư ngồi tại
đây,
để tiểu nhân thỉnh trưởng lão ra xem chẩn”.
Thận trọng như thế, lại khiến hai người
Lâm Phương Sinh cảnh giác.
Chỉ qua một lát
đã nghe
ở ngoài nhã phòng có một thanh
âm vang dội, “Hàn lang
ở
đâu?? Mau
đưa bản trưởng lão
đến nhìn!!”
Cửa lớn mở ra, một thân
ảnh vận hồng bào tiến vào như gió xoáy. Một nam tử trung niên, mặt vuông chữ
điền, lông mày rậm mà xếch, mặt
đỏ rực, bộ dáng vũ phu nhất phái.
Hắn thấy hai người
Lâm Phương Sinh liền dừng cước bộ, hành lễ, “Xin hỏi khách nhân, Hàn lang bị bệnh
ở
đâu?”
Lâm Phương Sinh thấy hắn nôn nóng, vội vàng muốn thử; tuy rằng có vẻ hấp tấp nhưng lại không tham lam, giống như đang muốn luận pháp, kiếm tu
đang cuồng nhiệt muốn thử kiếm.
Lâm Phương Sinh sinh vài phần hảo cảm với người này, lấy
Viêm Dạ từ ngự thú bài ra,
đặt trên một
đài bằng thanh ngọc. Người
đàn
ông tự xưng là trưởng lão ngự thú môn hai mắt tỏa sáng, nóng lòng muốn thử; lập tức cẩn thận kiểm tra toàn thân tiểu súc sinh, từ chóp mũi
đến gốc
đuôi
đều tỉ mỉ xem xét. Hắn lại hỏi kĩ thức
ăn hàng ngày của Hàn lang,
Lâm Phương Sinh
đều nhất nhất trả lời.
Diêm Tà thì buồn chán
đến mức phát ngáp.
Trưởng lão kia nhấn mạnh ngón tay, nhẹ nhàng xoa lên huyệt vị quanh thân Hàn lang, lại thêm vào chút linh lực, khiến sói con thoải mái
đến mức duỗi cả tứ chi,
đầu lưỡi cũng thò ra ngoài.
Qua thời gian uống một chén trà nhỏ, trưởng lão mới lưu luyến không rời buông
Viêm Dạ ra, “Đạo hữu không cần lo lắng. Hàn lang mới sinh cơ thể vốn mỏng manh, nếu rời mẹ sẽ gàn như không sống nổi. Con sói này mệnh tốt,
được
ăn thượng phẩm tiên
đan, lại nuốt thêm
một con giao, tính mạng không có gì
đáng lo, ngủ thêm mấy ngày sẽ tỉnh. Chỉ là ngày sau tiến giai… E sẽ gặp trở ngại….”
Lâm Phương Sinh cười nói, “Ta vốn là kiếm tu, ngoại lực cũng chẳng giúp
ích gì. Tiểu súc sinh này chẳng qua cũng là một hồi duyên phận, nếu không thể
luyện linh
thì ta vẫn nuôi nó.”
Trưởng lão cũng lộ ra vẻ mặt cảm
động, bỗng nhiên sắc mặt cổ quái, muốn nói lại thôi.
Lâm Phương Sinh thấy hắn là trưởng lão, một lòng một dạ nghiên cứu thuật luyện thú, tận tâm không kém gì sư huynh luyện kiếm, liền rất kính nể, “Trưởng lão
đừng ngại, có gì nói thẳng.”
Trưởng lão lúc này mới ngượng ngùng hành lễ, “Tại hạ
đoan chính, nhậm chức trưởng lão ngự thú môn, thật sự cũng chẳng có tài cán gì, chỉ là hiểu biết về yêu thú nhiều hơn
người ta một chút,
được người gọi là Vạn Thú chân nhân”.
Lâm Phương Sinh mỉm cười
đáp lễ, “Tại hạ họ Nghiêm, tên một chữ Lâm. Chu trưởng lão học vấn thâm hậu, Nghiêm mỗ thán phục.”
“Không dám, không dám.” Chu trưởng lão khiêm tốn, “Chỉ là bản trưởng lão xưng
đệ nhị ngự thú
thì chỉ sợ không có ai xưng
đệ nhất!”
Ngữ khí khiêm tốn, lại cũng tràn
đầy tự tin.
Lâm Phương Sinh nở nụ cười, “Chu trưởng lão có chuyện gì muốn nói?”
Chu Chính sắc mặt cổ quái, vò
đầu bứt tai, chung quy không kháng
được dụ hoặc nói, “Tại hạ có yêu cầu quá
đáng…. Còn thỉnh Nghiêm
đạo huynh bao dung.”
Diêm Tà xen vào, “Nếu muốn bao dung, vậy chi bằng
đừng nói. Phương…. Tiên sinh, chúng ta
đi thôi.”
Lâm Phương Sinh ngăn
Diêm Tà, thấy Chu trưởng lão rất nôn nóng liền cười nói, “Chu trưởng lão cứ nói,
đừng ngại.”
Chu Chính biết thời cơ không nắm lấy sẽ tuột mất, hạ quyết tâm, bất cứ giá nào cũng nói ra,
“Chính là… Hàn lang vốn sống
ở băng nguyên Lưu Việt, giá lạnh
đến không tưởng tượng nổi, nên bộ lông của Hàn lang cũng khác xa các tộc khác. Lông
đó là bảo vật chống lạnh, nhưng Khánh Long quốc này chưa có ai biết
đến….. Chi bằng…. Thỉnh
đao hữu cho ta ta cắt một
ít lông
để làm nghiên cứu.”
Lâm Phương Sinh còn
đang do dự,
Diêm Tà lập tức khuyên nhủ, “Tiên sinh, Chu trưởng lão một lòng hướng
đạo, một chút da lông này cũng có là gì, chi bằng
đáp
ứng?”
Y nào biết
Diêm Tà vốn hẹp hòi, lần trước bị
Viêm Dạ cắn một nhát
vẫn còn ghi hận
đến tận bây giờ,
đương nhiên rất khuyến khích
người ta cạo lông sói con.
Nghĩ thử một chút, tiểu súc sinh kia toàn thân không một cọng lông, xấu xí không chịu nổi, hắn lại cười nhạo mấy lần, cũng coi như báo thù.
Lâm Phương Sinh
đồng
ý, chỉ dặn dò Chu trưởng lão cẩn thận, không
được làm thương sói con. Chu trưởng lão thổi râu trừng mắt, ra vẻ không vui, “Bản trưởng lão ngự qua vô số thú, cần gì ngươi phải lo lắng.”
Tiện
đà lấy ra một chiếc dao cạo bạch ngọc, giữ lấy
đầu
Viêm Dạ, cạo sạch bộ lông trắng mềm mại, ngay cả
đuôi cũng không bỏ qua.
Sói con
đáng thương vốn gầy nhỏ, nay lại rút
đi một vòng, thân thể trụi lủi
đầy nếp nhăn, như
đứa trẻ mới sinh vậy.
Diêm Tà nghiêng
đầu cười rộ lên,
Lâm Phương Sinh thì dở khóc dở
cười, thu
Viêm Dạ trở vào ngự thú bài.
Chu Chính lại rất vui sướиɠ, coi
đoàn lông trắng kia như trân bảo, nhét vào
trong một ngọc hạp, liên tục cảm tạ
Lâm Phương Sinh. Hắn cũng
đem một chiếc túi nhét vào tay y.
Y khẽ
đảo mắt, thấy
trong túi là rất nhiều linh thạch, vài món bảo vật, mấy bình
đan dược, cùng một khối ngọc phù.
Mấy thứ này
đều là bảo vật tiên gia, là hàng thượng phẩm,
Lâm Phương Sinh liền trả lại chiếc túi cho Chu trưởng lão, “Tùy tiện nhấc tay, ta không nhận nổi.”
Thoái thác nhiều lần, Chu Chính thấy y kiên
định
đành phải
thu túi lại, nhưng vẫn
đưa tấm ngọc phù cùng hai bình
đan dược
đưa
Lâm Phương Sinh, “Ngọc
phù này là ta ngự
thú tìm
được, có thể có
ích trong việc chế ngự Hàn lang. Hai bình kia là Linh Trí
đan,
ôn dưỡng thần hồn, tẩm bổ huyết nhục, rất tốt với yêu thú. Giờ chỉ có hai bình,
để về sau ta luyện nhiều hơn.”
Lâm Phương Sinh thấy hữu dụng liền thu lấy, hẹn khi nào Hàn lang có gì không
ổn sẽ quay lại.
Chu trưởng lão tiễn hai người ra
đến cửa mới lưu luyến quay vào.
Điều này khiến các khách nhân vô cùng kinh ngạc. Xưa nay vị trưởng lão này chỉ dung yêu thú vào mắt, chưa từng
để
ý đến
người, nay lại
khách khí với người ngoài như vậy.
Nhất thời có người
động tâm. Vị trung niên kia dung mạo bình thường, tiểu tư cũng chỉ là một phàm nhân, không nhìn ra chỗ hơn người. Suy
nghĩ như vậy, liền có người lén lút
đi theo.
Hai
người
Lâm Phương Sinh từ lúc bước ra
đã biết có người theo dõi, nhưng vẫn giả vờ như không,
đi dạo một vòng rồi vào Tụ Bảo các.
Tụ Bảo các là thương gia lớn nhất
Đại Uyên thành, pháp trận che chắn ngoài cửa là do tu sĩ
Độ Kiếp phong vào, tuy rằng
đã lâu rồi nên nhạt bớt nhưng vẫn mạnh mẽ vô cùng, ngăn cản mọi ánh mắt dòm ngó bên trong.
Thế nên mấy kẻ
đi theo rình xét
kia
đều bị
đá về.
Vừa bước chân vào các, lập tức
có một tiểu nhị ra chào
đón,
đầy mặt tươi cười, thân thiết vô cùng, “Chào hai vị tiên sư,
bỉ
điếm có
đầy
đủ các mặt hàng, không biết tiên sư cần vật gì?”
Lâm Phương Sinh nói, “Linh phù thượng phẩm, ba quả Ly Hỏa châu, Lôi Hỏa châu, linh kiếm, pháp bảo phòng ngự, tất cả lấy ra
đây cho gia xem!”
Tiển nhị ngẩn ra. Tu sĩ trung niên này tuy tướng mạo bình phàm, một thân y bào lại là hàng thượng phẩm, cao quý không thường nhân nào sánh bằng. Ngay cả tiểu tư bên cạnh, tuy rằng là phàm nhân, nhưng cũng một thân khí phách. Trong lòng nhủ thầm
đây là hẳn là
khách quý, lại thêm phần cung kính, dẫn người vào nhã thất.
Hai người từ một nhã thất này lại sang nhã thất khác, lại có chưởng quỹ tiếp
đón, lấy ra các bảo vật trân quý cho khách nhân xem.
Lâm Phương Sinh từ nhỏ
đã theo bên
người
Chinh Mạc, chọn mua mọi thứ đều có sư huynh, y nào biết giá cả thế nào, chỉ là cẩn thận kiểm tra, chọn lấy những linh phù bảo vật linh kiếm tốt nhất thành một
đống, kêu chưởng quỹ báo giá.
May mà chủ của Tụ bảo các kia thấy khách nhân có vẻ không vừa, sợ lại
đắc
tội nên cũng không dám lừa gạt, không chỉ chiết khấu mà còn làm tròn chỗ lẻ, kết lại là tám nghìn bốn trăm chín mươi linh thạch trung phẩm,
đổi sang thành tám mươi bốn vạn linh thạch hạ phẩm.
Lâm Phương Sinh không
đổi sắc mặt lấy một chiếc túi ra ném cho chưởng quầy, bên
trong là tám mươi lăm viên linh thạch thượng phẩm.
Chưởng quỹ thấy y nhẹ nhàng giao ra một khoản
lớn
như vậy, một bên gọi trướng phòng* đi tính tiền, một bên
đưa ra một thϊếp mời màu tím,
đưa
Lâm Phương Sinh, “Tối nay bỉ
điếm có hội
đấu giá, nếu khách nhân còn cần gì nữa, không ngại
thì
đi xem”.
*Tương
đương với kế
toán bây giờ.
Lâm Phương Sinh nhận lấy thϊếp mời, cười khách sáo, “Đa tạ chưởng quỹ.”
Y vừa mới mua xong
đầy ụ,
đương nhiên không cần
đi.
Lại thấy tự dưng
ống tay
áo bị ai kéo kéo, quay
đầu liền thấy
Diêm Tà
đang trưng ra vẻ mặt mong chờ, không khỏi giật mình, “Ngươi muốn
đi?”
Diêm Tà ngại ngùng gật
đầu, “Gia hương của ta hoang vu… Hội
đấu giá gì
đó không có.”
Ma vực
trong đồn
đại của Nhân giới là một nơi khổ hàn khắc nghiệt,
Diêm Tà hướng tới cũng là tự nhiên.
Lâm Phương Sinh vỗ vỗ
đầu hắn,
đáp
ứng, “Nếu như vậy
thì
đi thôi.”