Trong Hồng Loan Cung, Nguyệt Lão nhìn hai cái tên nữa lại biến mất trên vách tường thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đảo mắt qua vài cái tên nữa lại cảm thấy phát sầu, Nguyệt lão xoa xoa nếp nhăn trên trán.
"Lại phát sầu sao?" Thanh âm tao nhã vang lên.
"Thanh Ngưng? Như thế nào lại đến đây?" Nguyệt lão vừa nghe thấy lập tức kinh hỉ.
"Đến xem coi ngài có lại hồ đồ nữa hay không."
"Hồ đồ, rất hồ đồ a." Nguyệt Lão ai oán làm cho lửa giận trong lòng Thanh Ngưng cũng dịu bớt.
"Ngài còn nhớ rõ một nữ nhân tên Âu Ẩn Nguyệt không?"
"Âu Ẩn Nguyệt? Âu Tinh Phàm? Ngươi đang nói đến hai người bọn họ sao?"
"Tinh Phàm? Là tỷ phu của nàng ta sao? Nhưng sao nghe tên lại là huynh muội?" Thanh Ngưng nồi đối diện với Nguyệt Lão. Có thể làm cho Nguyệt Lão nhớ đến tên e rằng cũng là một trong những người làm cho hắn khá đau đầu.
"Đúng vậy, một đôi làm cho ta tâm tư lao lực, thương tiếc."
"Ngài ngồi xuống kể cho ta nghe xem."
Nguyệt Lão kéo ghế ngồi xuống, thuật lại một đoạn chuyện cũ...
"Aiz, cái này cũng đều là do cha mẹ quái dị của Âu Tinh Phàm gây nên. Cha mẹ hắn lúc gần bốn mươi tuổi mới có được đứa con đầu lòng, yêu thương chiều chuộng cũng không có gì đáng trách, nhưng hành vi của bọn họ đúng là phi thường không thể lý giải được. Khi hắn vừa tròn hai tuổi, bọn họ chỉ hận không thể cho hắn những thứ tốt nhất trong thiên hạ. Một ngày nọ, bọn họ gặp một người phụ nữ đang khó sanh trong một sơn động hẻo lánh, nếu đã giúp thì không nói gì nhưng khi tiểu cô nương kia vừa được sinh hạ thì bọn họ liền đoạt đi."
"Cướp cô dâu sao?"
"Cũng không hẳn là vậy, bọn họ là người hành vi quái dị nên trong giang hồ cũng đắc tội không ít. Khi Tinh Phàm chín tuổi, bọn họ cũng không thể thoát khỏi vận rủi nên bị cừu nhân sát hại, chỉ để lại hai đứa nhỏ đáng thương sống nương tựa lẫn nhau."
"Như vậy thì Tinh Phàm củng Ẩn Nguyệt tình cảm nhất định là rất tốt." Thanh Ngưng hỏi.
"Đây là điều dĩ nhiên, Tinh Phàm đối với vị muội muội này đều hết lòng che chở..."
"Nga, nói như vậy Tinh Phàm nảy sinh tình cảm huynh muội đối với nàng ta nên mới gây ra bi kịch đáng tiếc này sao."
"Nếu là như thế cũng không có gì tiếc nuối. Tinh Phàm xem muội muội của mình là người quan trọng nhất, tất cả đều suy nghĩ vì nàng, tránh cho mọi việc gây thương tổn cho nàng. Ta vốn dĩ định thành toàn cho bọn họ, chỉ là thân thế của bọn họ sẽ vĩnh viễn trở thành một bí mật."
"Bọn họ nếu đã là thân nhân của nhau thì chuyện nhân duyên cũng rất khó có thể xảy ra." Thanh Ngưng ngẫm lại cũng thấy đây cũng không phải là một biện pháp tốt.
"Đúng vậy, cho nên ta cũng không dám lỗ mãng, nên đã tạm hoãn chuyện nhân duyên ấy lại. Khi bọn họ lớn lên thì thay đổi rất nhiều, Tinh Phàm rất ít khi về nhà, suốt ngày chỉ lưu luyến nơi lầu xanh phong nguyệt. Ẩn Nguyệt mỗi ngày đều chỉ ngồi ở nhà, đêm cũng không ngủ mà mong ngóng hắn trở về... haiz, cuối cùng đến lúc hắn trở về lại mang theo một nữ tử tên Hương Tuyết..."
"Chắc chắn là hắn đang trốn tránh tình cảm của chính mình."
Nguyệt Lão khi nghe những lời ấy, lông mày bỗng chau lại, "Cũng không đúng a, ta suy nghĩ lại chỉ thấy hắn là loại người bạc tình, liền đem Âu Ẩn Nguyệt trao cho một nhân duyên khác tốt hơn.Nhưng quả là tạo hóa trêu ngươi, mẫu thân của Hương Tuyết lại chính là người nữ nhân trong sơn động năm ấy."
"Sao lại có chuyện như thế?"
"Không phải là trùng hợp, bởi Hương Tuyết là tỷ tỷ của Âu Ẩn Nguyệt nên hai người có thần thái khá giống nhau."
"Nói vậy cái Tinh Phàm thích chính là thần thái giống nhau đó sao?" Thanh Ngưng thống khổ nhắm mắt lại... sao lại có kết cục ai oán đến thế?
"Đúng vậy! Bi kịch cũng từ đấy mà thành. Cứ nghĩ rằng thân sinh cốt nhục như vậy cũng tốt ai ngờ lại làm cho bọn họ ruột gan như đứt ra từng khúc... Bọn họ vốn chính là trốn tránh tình cảm của nhau, nhưng lại ngẫu nhiên gặp một cơ hội nên cuối cùng mới trở thành sai lầm như thế này..."
"Cuối cùng thì cũng hiểu, ngài tại sao lại làm như vậy? Nếu ngài cho bọn họ biết thì có lẽ sẽ không xảy ra bi kịch như vậy." Thanh Ngưng trầm giọng hỏi.
"Tiết lộ thiên cơ là vi phạm Thiên luật." Nguyệt Lão biện giải.
"Cho nên ngài vẫn giương mắt lên mà nhìn hai người bọn họ sống nương tựa vào nhau mười mấy năm cuối cùng cũng bị chia rẻ sao."
"Ta... Đáng tiếc là ta tỉnh ngộ quá muộn, là ta hại bọn họ."
"Ngài sai lầm không chỉ khi bọn họ còn sống mà đến kiếp này bọn họ cũng không thể được ở cạnh nhau. Âu Ẩn Nguyệt phải nhận mọi đều khi dễ đến nỗi phải tự kết liễu đời mình." Thanh Ngưng miễn cưỡng đứng dậy nói, "Kiếp sau, e có lẽ nàng chỉ có thể đầu thai thành một con vật nào đó..."
Nguyệt Lão cũng run run đứng dậy, quỳ gối trước mặt Thanh Ngưng, "Nếu không phải là do ta phạm sai lầm thì bi kịch này cũng không thể xảy ra... là ta quá hồ đồ."
Thanh Ngưng nhanh chóng nâng Nguyệt Lão dậy, "Không phải tất cả điều là lỗi lầm của ngài đâu, tình yêu vốn là thứ khó nắm bắt."
"Ta nguyện ý nhận trừng phạt."
"Nguyệt Lão a, chúng ta đã có giao tình nhiều năm như vậy, ngài còn không hiểu ta sao?" Thanh Ngưng cúi đầu trầm ngâm nói, "Ngài có muốn tìm sự giúp đỡ không?"
"Nếu tìm được người thông minh lanh lợi như ngươi giúp đương nhiên là rất tốt." Nguyệt Lão cảm kích nắm chặt tay Thanh Ngưng.
"Được rồi, ngài mau chóng cho ta hỏi một chút vấn đều." Thanh Ngưng vừa định ra khỏi Hồng Loan Cung liền quay lại hỏi, "Tinh Phàm khi chuyển thế đầu thai tên gọi là gì?"
"Tần Nghĩa Phàm."
---
Tiếng cười lả lướt ngọt ngào mang theo một khúc thanh nhạc vang vọng khắp phố.
Thanh Ngưng đứng trước cửa tửu lâu xa hoa nhất ở thành Lạc Dương, phía trước nạm chữ vàng "Lạc Dương lâu". Phía trước có một đoàn khất xông tới, hướng hắn cầu xin, "Đại gia xin ngài thương xót đi, nếu không lão bà và con nhỏ của tôi sẽ chết đói."
"Cho tôi ăn đi..."
"Xin thương xót đi."
Thanh Ngưng đỡ người khất cái đang quỳ lên, nhẹ giọng nói, "Để ta đi vào, các ngươi cứ việc ăn."
Đáng tiếc đám khất cái còn chưa được vào cửa thì đã bị chặn lại, "Các ngươi từ nơi nào đến! Đi ra ngoài! Cút đi!!"
"Ta thỉnh bọn họ đến." Thanh Ngưng lấy bạc ra đưa cho người đó.
"Chỗ này dù cho có bạc cũng không thể vào." Người nọ đem bạc trả lại cho Thanh Ngưng, lạnh nhạt nói, "Vị đại gia này, cho dù ngươi ăn vận cũng không đến nổi nào nhưng nếu muốn vào Lạc Dương Lâu, ngươi vẫn chưa đủ tư cách đấy."
"Ta không có tư cách?" Thanh Ngưng sắc mặt trắng bệch.
Thiên thượng nhân gian có nơi nào mà hắn không có tư cách vào?
Cho dù là Kim Loan hay Bảo Điện hắn vẫn tự nhiên ra vào, Ngọc Đế cùng Vương Mẫu Nương Nương cũng chưa từng dùng giọng điệu mãnh liệt như vậy đối với hắn.
"Đúng, nếu ngươi có thể là quan viên tứ phẩm trở lên hay hay kẻ có vạn lượng vàn kim thì có thể thưởng thức mĩ vị nơi đây! Đi ra ngoài!" Kẻ đó vừa nói vừa đá đấm đem đám khất cái ra ngoài.
"Dừng tay!" Thanh Ngưng giận dữ hét.
Bàn tay đang dụng lực nhưng cuối cùng vẫn là biến mất.
Hắn đến gấn đám khất cái, đem ít bạc giao cho bọn họ, "Các ngươi đi nơi khác ăn đi, nơi này có điềm xấu."
"Cảm ơn đại gia... cám ơn đại gia." Khất cái trước cửa tiếp nhận bạc xong nhanh chóng tản đi.
Thanh Ngưng xoay người, lạnh lùng nói với kẻ đó, "Hành vi của ngươi hôm nay sẽ phải trả giá ở đại giới."
"Cứ việc nói đi, coi như ngươi đang hù dọa kẻ khác"
"Đúng là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng." Thanh Ngưng liền quay lại, chớp mắt đã biến vào tửu lâu.
"Ai?" Kẻ đó vốn dĩ định đuổi Thanh Ngưng đi, nhưng nghĩ lại hắn có lẽ võ công rất cao, tốt nhất đừng nên gây sự.
"Quên đi!" Kẻ đó bĩu môi, phủi phủi tro bụi trên người, tiếp tục làm cái công việc mà người ta gọi là "bưng trà rót nước" trong tửu lâu, đến lúc này hắn vẫn không biết Hắc Bạch Vô Thường vẫn đi phía sau hắn, Tàng Vương ở Điện Diêm La đã chuẩn bị cho hắn một vận mệnh vĩnh viễn giống như "chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng."
Thanh Ngưng chậm rãi đi vào một gian phòng thanh nhã, trong đó chỉ thấy một vị mi thanh mục tú, quần áo hoa lệ cùng một vị nam tử đang ngồi một mình chè chén nghe tiểu khúc. Hơn nữa mỗi lần hắn uống hết rượu là có một nam hài mười sáu mười bảy tuổi lập tức rót đầy cho hắn.
"Công tử vẫn chưa đi sao?" Thanh Ngưng mỉm cười hỏi.
Người nọ ngẩng đầu liếc qua, nhưng không trả lời, giơ tay phải lên có ý bảo hắn tọa.
"Thiếu gia..." Người tủy tùng lên tiếng muốn nói gì đó nhưng lập tức bị hắn cắt lời.
"Tiếp tục lấy thêm ít rượu và thức ăn."
"Vâng."
"Tại hạ vừa mới nghe qua chuyện trước tửu lâu, công tử hảo độ lượng." Vị công tử kia cười nói.
"Thật sao? Nói thật ta cũng rất oán hận những người như thế. Bản thân mình cũng xuất thân bần hàn nhưng lại ỷ thế hϊếp người."
Nếu không phải do hắn tu sinh dưỡng tính đã lâu như vậy nếu không lúc đó đã sớm xuất thủ. Trong mắt hắn, gϊếŧ người làm ác cũng là bất đắc dĩ nhưng loại xuất thân hèn mọn này lại còn khinh thường những người khổ cực khác hắn tuyệt đối không tha thứ.
"Nga, Nếu là ta nhất định sẽ hảo hảo giáo huấn hắn."
"Ta sẽ..." Thanh Ngưng bỗng nhiên nhớ ra vội chuyển đề tài, "Ngươi vì sao không hỏi ta đến tìm có việc gì."
Người nọ rót rượu cho Thanh Ngưng, nói, "Ta không hỏi ngươi cũng sẽ nói."
"Ta chỉ là muốn kể cho ngươi nghe một câu chuyện xưa." Thanh Ngưng tiếp nhận rượu, một cỗ hương vị nồng đậm xông lên mũi làm cho hắn tò mò, nhấm nháp chút rượu, hương vị cay nồng làm hắn cả kinh, buông ly rượu xuống, "Nguyên lai, các nhân văn nhã sĩ lại rất thích nhắm nháp loại hương vị này."
"Ngươi không say rượu sao?" Người nọ kinh ngạc nhìn Thanh Ngưng, hỏi.
"Đúng vậy, ta chỉ muốn nghe ý kiến của ngươi về chuyện xưa của một đôi huynh muội, không biết ngươi có hứng thú hay không?"
"Nguyên lai ngươi là người thuyết thư (kể chuyện), vùa đúng lúc ta nghe xong khúc tiếu này, thỉnh." Nói xong, người nọ liền lệnh cho cô nương thổi tiếu khúc lui xuống.
---
Từng có một cô gái tên là Ẩn Nguyệt, lúc bảy tuổi thì phụ mẫu yêu thương của nàng bị gϊếŧ chết, nàng sợ hãi ôm thân thể lạnh như băng của mẫu thân lại, không ngừng khóc hô, "Mụ mụ...", trong một khắc nàng như bị bóng tối vây hãm. Một vị ca ca hơn nàng hai tuổi vội vã chạy đến gắt gao ôm lấy nàng vào ngực, ôn nhu an ủi nàng, "Nguyệt nhi, đừng sợ, ca ca vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh ngươi."
Nàng ôm lấy ca ca không ngừng khóc, cho đến lúc thanh âm khàn khàn không thể phát ra tiếng...
Đó là một ngày đen tối, nhưng lại được ca ca nàng ôm lấy, cấp cho nàng toàn bộ hơi ấm của một tiểu nam hài chín tuổi.
Mỗi ngày lúc Âu Ẩn Nguyệt khóc, ca ca của nàng đều ôm lấy nàng, dần dấn đó trở thành chỗ dựa tinh thần cho nàng, hai bàn tay nhỏ bé đem cấp cho nàng một chém cháo hoa, nàng cũng xem đó là mĩ vị ngon nhất trên đời, nàng rời xa sợ hãi, ỷ lại vào ca ca của mình.
Nàng mỗi ngày đều ở bên cạnh hắn lúc hắn luyện công, khi hắn mệt mỏi nàng sẽ pha trà cho hắn, khi hắn đói nàng sẽ nấu cho hắn ăn. Trời đông giá rét, bọn họ sẽ ôm nhau sưởi ấm... hứa hẹn "vĩnh viễn không chia lìa"...
Một đêm của mười năm sau, ca ca của nàng cự tuyệt không cùng ngủ cùng nàng, nàng ôm chăn ngây ngốc ngồi trên giường một đêm không ngủ, lại luôn không ngừng hỏi, "Vì cái gì?"
"Bởi vì vị ca ca đã trưởng thành." Vị công tử kia bỗng nói xen vào, trong mắt bỗng lóe lên một tia sầu não.
Hắn đã trưởng thành, cũng không hề luyện võ công, không còn bảo muốn báo thù rửa hận nữa, làm người bảo tiêu kiếm tiền tiêu vào nơi phong hoa tuyết nguyệt, rượu ngon gái đẹp. Âu Ẩn Nguyệt mỗi đêm đều ôm chăn nhưng không thể ngủ, dù có ngủ nhưng cũng bị ác mộng làm cho thức giấc.
"Ngươi đã trở lại?" Đêm khuya nàng nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức chạy ra đón, giúp hắn cởϊ qυầи áo bám đầy tuyết, giúp hắn châm một ly trà.
"Cám ơn Nguyệt nhi, nhanh đi ngủ đi, về sau không cần chờ ta."
"Ca..."
"Đi ngủ đi!" Hắn không kiên nhẫn lặp lại lời nói.
Nàng giật mình nhìn biểu tình buồn chán của ca ca, muốn nói nhưng lại thôi, ngoan ngoãn quay trở lại phòng mình.
Nàng ôm chăn khóc suốt một đêm, vẫn không rõ hỏi, "Vì cái gì..."
"Bởi vì hắn chán ghét hai chữ "ca ca". Người nọ từ từ đáp lại, ánh mắt nhìn về phía xa xôi, như đang ngẫm một điều gì đó.
Thanh Ngưng không để ý hắn, vẫn tiếp tục nói.
Sau đó, ca ca của nàng vẫn rất ít khi về nhà, cho dù có về cũng say như chết.
Có điều mỗi lần nàng nghe thấy tiếng mở cửa đều vội vàng đỡ ca ca vào phòng rồi nấu cho hắn chén cháo, ngồi bên cạnh nhìn hắn ngủ.
Nàng nghĩ cuộc sống như thế cũng làm nàng thỏa mãn rồi nhưng lúc ấy ca ca nàng lại mang về một nữ nhân tên Hương Tuyết.
Hương Tuyết giống như vầng thái dương làm chói mắt người khác, làm cho nàng mỗi lần nhìn thấy Hương Tuyết đều có một cảm giác kì lạ. Nàng không biết bộ dáng trưởng thành của Hương Tuyết sẽ ra sao nhưng đoán chừng hẳn là rất đẹp. Bởi vì ca ca nàng luôn dùng ánh mắt tràn ngập yêu thương vuốt ve khuôn mặt của nàng ta, thậm chí vô cùng thân thiết ôm Hương Tuyết.
Từ lúc Hương Tuyết xuất hiện, thế giới đen tối của mười năm về trước lại bao trùm lấy nàng, bất luận dù là ban ngày vẫn như màn đêm thăm thẳm, trong cơn mơ hay lúc tỉnh dậy xung quanh nàng chỉ là máu tươi cùng với thi thể lạnh băng của cha mẹ. Bên cạnh nàng dường như mất đi một sinh mệnh ấm áp, một nam nhân – ca ca – bằng hữu của nàng. Nàng đến bây giò cũng không biết bộ dáng người nam nhân cũng là ca ca của mình ra sao nữa chỉ biết hắn có một bờ vai rộng lớn.
Vào đêm ca ca nàng thành thân, nàng dựa vào bả vai rộng lớn ấy không ngừng hỏi, "Vì cái gì..."
Vị công tử kia bỗng nhiên đứng dậy, cả giận nói, "Vì cái gì? Như thế nào lại hỏi vì cái gì nhiều như vậy?"
"Nàng hỏi là: Vì cái gì... Chúng ta lại là huynh muội." Thanh Ngưng cũng đứng lên vỗ bả vai hắn nói, "Nếu ngươi đã không muốn nghe..."
"Khoan đã, về sau như thế nào?" Người nọ chậm rãi ngồi lại, ngón tay không tự chủ được mà nắm chặt chém rượu.
Âu Ẩn Nguyệt gả cho bằng hữu ca ca nàng là Hạo Thiên – thiếu chủ của tiêu cục. Nàng ngày ngày đều phải chịu đau khổ, trời mưa thì phòng ở không được tu bổ rách mướp, khi đông đến thị lạnh run, mỗi ngày chỉ dựa vào cháo hoa cho đỡ đói. Chỉ là, nàng lặng lẽ nhẩm tính từng ngày cho đến ngày giỗ của cha mẹ, bởi vì chỉ có duy nhất ngày hôm ấy nàng mới có thể cùng ca ca đi bái tế phần mộ của cha mẹ.
"Cha, nương, ta rất tốt. Hạo Thiên đối với ta tốt lắm." Mỗi lần đến trước phần mộ của cha mẹ nàng đều nói như thế, sau đó chờ ca ca kể về cuộc sống trong một năm của hắn.
"Cha, nương! Ta sẽ báo thù! Cha mẹ ở dưới suối vàng có thể yên nghỉ... Cha, nương. Vì cái gì hai người thật tàn nhẫn, nếu đã cho ta một thê tử tại sao không sớm nói cho ta biết?"
"Ca?"
"Nguyệt nhi, có người cần gặp muội."
"Ân." Nàng cảm thấy ca ca mình có chút quái dị, trong mắt phảng phất tràn ngập sự hối hận.
Không thể tin được hắn đưa nàng về nhà hắn, một nữ tử trung niên xinh đẹp vừa thấy nàng liền gắt gao ôm chặt, nắm tay nàng khóc, "Là nàng, nàng là Hương Ngưng."
"Ta gọi là Ẩn Nguyệt." Nàng nhỏ giọng trả lời.
"Không phải, con là nữ nhi của ta, nữ nhi mười mấy năm trước bị cướp đi."
Trước mặt nàng trở nên mơ hồ, thanh âm của người nữ nhân kia cũng dần dần biến mất, nàng cuối cùng cũng tìm thấy ấm áp... một cánh tay rắn chắc đang gắt gao ôm chặt nàng trong lòng ngực. Trong lúc nàng đang mở màng ngủ, nàng cảm giác được quần áo của mình bị ai đó giải khai, một đôi tay mềm mại khẽ vuốt ve bả vai nàng, một giọt nước lạnh lạnh giống như mưa nhẹ rơi trên bả vai nàng...
"Nguyệt nhi..." Tiếng ca ca gọi làm nàng thức dậy, vội vàng sửa sang lại quần áo, sợ hãi lôi kéo tay hắn, "Ca, ta muốn về nhà."
Hắn gật đầu mang nàng rời đi.
Trên đường không ai nói gì...
Vừa đến trước của tiêu cục, Âu Ẩn Nguyệt nhịn không được kêu lên, "Ca..."
"Đừng gọi ta là ca ca, những năm này ta hận nhất chính là hai chữ ca ca này. Cả đời ta cũng không muốn nghe đến nó." Hắn vừa định rời đi liền bị Ẩn Nguyệt ôm chặt.
"Âu Tinh Phàm, cho dù ta không phải muội muội của ngươi nhưng tại sao lại vội vàng rời bỏ ta đi?"
Hắn vẫn không nói gì.
"Nếu không có vấn đề gì, vậy thì vĩnh viễn đừng gặp mặt."
"Hảo." Ca ca của nàng như vậy liền rời đi, cho dù nàng có gào khóc thế nào hắn cũng không quay đầu.
"Nếu đã không gặp mặt chi bằng không thấy! Chuyện xưa của ngươi rất hay, cám ơn ngươi!"
"Ngươi không muốn biết kết cục như thế nào sao?" Thanh Ngưng nhìn hắn thật lâu.
"Ta biết, bọn họ không còn gặp lại."
"Ngươi hy vọng kết cục như vậy sao? Đáng tiếc là bọn họ đã gặp lại. Ca ca nàng nói "Gông xiềng của luân thường làm cho người ta phải kiềm nén du͙© vọиɠ của chính mình, mới tạo thành bi kịch của ngày hôm nay. Hiện tại ta không thể tiếp tục phạm sai lầm để bản thân phải hối hận. Nguyệt nhi, đi cùng ta đi, chúng ta sẽ vĩnh viễn không chia lìa."
"Ta đều đồng ý với chàng." Nàng biết rõ nếu trốn theo hắm sẽ phạm phải tội ác nhưng nàng vẫn làm thế.
Đáng tiếc bọn họ rời đi cưa lâu, Hương Tuyết liền treo cổ tự sát, trong bụng đã có bầu ba tháng.
Thanh Ngưng vừa nói xong, người nọ liền ôm ngực, hô hấp có chút khó khăn.
"Ngươi có khỏe không?"
"Không có việc gì, chuyện xưa của ngươi làm ta nhất thời phấn khích. Ta chưa từng nghe qua câu chuyện nào như thế."
"Chỉ là chuyện xưa thôi ngươi không cần để trong lòng."
2. Nghiệt duyên
Trên đường nhìn thấy người khác bị lừa gạt sớm đã quen mắt lắm rồi. Nên bây giờ cho dù mọi người có nhìn thấy một đứa bé bị đánh thì họ vẫn thờ ơ. Qủa thật cho dù có người bất bình nhưng cũng không dám xen vào việc người khác. Vị này là con của Quận Vương – Thừa công tử có tiếng bá đạo khắp vùng, lần trước có một thiếu niên hăng hái làm việc nghĩa đã sớm bị hắn đánh chết.
Nhưng may ra thế giới này vẫn còn nhiều người thấy việc bất bình mà ra tay tương trợ. Một nam tử mi thanh mục tú, quần áo hoa lệ, nhanh chóng lệnh cho hạ nhân ngăn cản, "Hắn rốt cuộc là làm sai cái gì mà ngươi đánh hắn như vậy?"
"Này! Thật là ngươi không sợ chết sao?" Thừa công tử khinh thường cười lạnh.
"Thầy tướng số nói ta có thể sống đến tám mươi tuổi"
"Ngươi dám. Đánh hắn cho ta!" Hắn bình thường ỷ thế hϊếp người, năng lực lớn nhất chỉ có thể nói ra những lời vô sỉ.
Đây là kết quả vẫn thường thấy, một đám người xông lên nhưng chỉ trong chốc lát đều bị đánh hạ, mà vị công tử ương ngạnh kia cũng đang nằm trên mặt đất, chỉ vào người đánh hắn một lúc sau cũng không nói lên lời.
Vị công tử gặp chuyện bất bình kia cũng rất hiểu lý lẽ, cất cao giọng nói, "Tại hạ họ Tần..."
Một hạ nhân nhanh chóng chạy đến nắm tay áo của vị công tử ấy, nói nhỏ, "Công tử, lần trước ngài đả thương vị Lưu công tử kia, lão gia đã phạt ngài ba ngày không ăn cơm, tốt hơn hết lần này chúng ta đừng gây thêm chuyện nữa." Thật ra hắn cũng lo lắng cho bản thân mình vì lần trước hắn cũng bị lão gia phạt đánh hai mươi đại bản.
"Đúng vậy, ngươi không nói ta cũng quên." Vị công tử họ Tần bình tĩnh nói, vội vàng rời khỏi đám người.
---
Lại Bộ Thượng Thư – Tần Phác Nguyên thong thả bước vào phòng nhìn Tần Nghĩa Phàm đang cúi đầu, giận dữ hét, "Không phải ta đã nói với ngươi, không nên gây chuyện thị phi. Ngươi xem coi, thế mà lại đem con của Thừa quận vương đánh thành như vậy. Rốt cuộc là ngươi để mặt mũi ta ở đâu?"
"Con hắn ỷ thế hϊếp người, ta thấy hắn không có mặt gặp ngài mới đúng." Tần Nghĩa Phàm nhỏ giọng nói thầm.
"Ngươi còn dám nói sao, ba ngày không được ăn cơm!" Tần Phác Nguyên tức giận nói tiếp, "Cho ngươi đọc nhiều như vậy mà ngươi không nghe, khoa thi đối đáp lần trước ngươi một chữ cũng không trả lời, làm cho ta mất mặt vì ngươi. Lần sau không được đã thương người khác, chuyên tâm đọc sách cho ta. Nếu cuộc khảo thí lần sau không tiến bộ, ngươi đừng ra ngoài nói là ngươi mang họ Tần." Tần Phác Nguyên là Lại Bộ Thượng Thư nên cũng rất hy vọng con mình có thể đi trên con đường làm quan.
Đáng tiếc Tần Nghĩa Phàm lại chỉ say mê võ công, muốn rong ruổi trên sa trường, bình định chiến loạn, làm cho dân chúng không phải chịu cảnh nước mất nhà tan, lưu lạc khắp nơi.
Tạo hóa trêu ngươi lại làm cho hắn sinh ra trong gia đình gọi là chỉ cần ngoan ngoãn cầm Sử Ký hay Hán Thư mà đọc.
Tần Nghĩa Phàm từ nhỏ đã bắt đầu luyện công nên đương nhiên nội lực cũng không kém, nhưng nếu ba ngày mà vẫn không uống giọt nước nào. Nếu là người thường đã sớm không thể chịu được rồi.
Gương mặt kiều mị mang vẻ hoảng hốt nhìn hắn từ bên ngoài cửa. Ánh dương quang rọi vào làm hắn chói mắt. Đôi mắt đầy ẩn tình ấy dưới ánh mặt trời lại càng thêm động lòng người giống như một vị tiên tử đang khiêu vũ dưới nắng vậy.
Ý thức hắn dần trở nên mơ hồ rồi bất tỉnh nhân sự.
Lúc tỉnh lại thì đã thấy bản thân đang nằm trên giường, bên tai vang lên tiếng thở dài cùng với than khóc.
"Con nó có làm gì không tốt, luận về tướng mạo, luận tài trí hay nhân phẩm thì ông cũng không nên oán hận nó như vậy, ông ép nó như thế mới cam lòng sao? Nếu ông thật sự không thích đứa con này, tôi mang nó về nhà mẹ đẻ là được, cũng không cần mọi ngày phải nhìn sắc mặt của ông nữa."
"Phu nhân a, bà làm sao lại nói vậy? Nó là đứa con duy nhất của ta, ta làm sao lại không đau xót cho nó?" Tần Phác Nguyên tràn ngập sự áy náy cùng hối hận.
Tần Nghĩa Phàm thủy chung vẫn không mở mắt, phụ thân cũng rất yêu thương hắn, hắn làm sao lại không biết. Bất quá, nghe mẫu thân hắn vì hắn mà oán trách sao, hắn tốt hơn hết nên để cho mẫu thân có cơ hội a.
"Đau? Ông xem xem, đến bây giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh, ông như thế nào lại làm như thế? Còn gạt ta nói là nó cùng bằng hữu đi du ngoạn Tây Hồ. Ông! Ông rõ ràng là muốn mẫu tử chúng tôi chết hết mà." Tần phu nhân cũng là người xuất thân con nhà quan lại, vốn không phải là người không nói đạo lý, bất quá nữ tử cũng đều do sủng quá mà kiêu.
"Phu nhân, ta... biết sai rồi." Tần Nghĩa Phàm thật sự không thể tưởng tượng người phụ thân nghiêm túc thế lại tự nhận mình sai, thật đúng là không thể lường hết được.
"Nương, ta không sao." Hắn suy yếu ngồi dậy.
"Ngươi cũng thật là, lại đi nghe lời cái ông già bảo thủ này, lần sau nếu ông ấy có phạt ngươi, nương cũng sẽ không làm cơm cho ông ta ăn." Tần phu nhân vừa thấy con tỉnh thì cơn giận cũng dịu đi phân nửa, nhanh chóng phân phó cho hạ nhân.
"Ngươi nhanh mang tổ yến ta vừa nấu đến đây."
Tần Nghĩa Phàm vừa mới uống xong chén tổ yến đã thấy tinh thần tốt hơn nhiều. Trong đầu lại xuất hiện bóng hình xinh đẹp ấy, kỹ thuật nhảy như vậy, nhẹ nhàng mà phiêu dật, giống như những hạt bụi nhỏ thanh khiết, chỉ e có tiên nữ mới có khí chất như vậy.
Hắn như thế nào lại mơ thấy một một người nữ tử động lòng như vậy, chẳng lẽ do ban ngày suy nghĩ nhiều quá nên đêm thành mộng sao?
Nhưng mỗi ngày bên cạnh hắn đều Khổng Mạnh, Tư Mã Thiên a, mà bọn họ thì có gì mà đẹp?
"Thiếu gia, ngài đang suy nghĩ cái gì mà bần thần như vậy? Cười đến nỗi ruồi cũng đậu vào được." Tùy tùng Tiểu Lục kinh ngạc nhìn Tần Nghĩa Phàm.
"Tiên nữ a!"
"Tiên nữ? Thiếu gia, ngài bệnh chưa khỏi sao?" Tiểu Lục có chút lo lắng hỏi.
"Đúng vậy, ngươi nói có thể có một tiên nữ hạ phàm cùng ta soạn thành một đoạn "tiên phàm tuyệt luyến" hay không?"
"Sẽ không." Tiểu Lục phá vỡ ảo tưởng của hắn.
"Cũng đúng, nếu không phải là mộng thì sẽ không hảo huyền như vậy, nếu thế gian thật sự có một nữ tử thoát tục như thế, ta nhất định phải thú nàng làm vợ, cùng nàng sinh sống!" Nam tử mười tám tuổi đương nhiên đối với chuyện tình cảm như vậy sẽ tràm ngập hy vọng.
"Thiếu gia, ngày mai chính là ngày đại thọ của lão gia, ngài đã chuẩn bị lễ vật chưa?"
"A? Ngươi sao lại không nói sớm?" Hắn lập tức nhanh chóng thu thập đồ cùng ra ngoài với Tiểu Lục.
Nguyệt Nhân Nhân si ngốc nhìn theo bóng dáng của hắn, trong lòng cảm thấy mất mác không thể nói lên lời.
Nàng biết nàng cùng Tần Nghĩa Phàm không thể nào đến với nhau được nhưng trong lúc đó nàng đã không thể kiềm chế được bản thân mà đã bị hắn hấp dẫn.
Ngày đó nàng được vào phủ Thượng Thư cùng với một ít vũ kĩ để luyện vũ đạo. Bất ngờ nhìn thấy một bóng dáng đang quỳ ở Đường Trung đọc sách, nàng không biết hắn là ai, cũng không biết vì sao hắn phải vất vả vậy, nàng lại càng khó hiểu vì sao từ lúc ấy cho đến giờ hắn cũng không ăn bất cứ cái gì, hơn nữa sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.
Thấy hắn không chịu đựng được nữa thì ngất xỉu, nàng liều lĩnh chạy vào, hô to, "Cứu mạng!"
Sau đó nàng mới biết, thì ra hắn là con trai độc nhất của Thượng Thư đại nhân.
---
Một khúc nhạc chấm dứt, Nguyệt Nhân Nhân tao nhã cúi mình hành lễ, lui xuống. Đang chuẩn bị quay về thì một bóng dáng chắn ngang cửa làm cho nàng bất ngờ... là hắn? Là người nam nhân mà nàng nghĩ về sau sẽ không bao giờ gặp lại nữa, nhưng giờ đây lại mang theo nét cười trào phúng nhìn nàng.
"Nguyên lai là danh kĩ của Nguyên Tiêu Các, Nguyệt Nhân Nhân sao? Thật sự là nghe danh không bằng gặp mặt!" Đúng là làm cho thiên hạ chê cười, nữ tử như tiên từng làm cho hắn mộng tưởng lại thật sự tồn tại thế nhưng nàng ta lại xuất thân từ một nơi nhơ nhuốc.
"Danh kỹ" – Hai chữ này thập phần chói tai, Nguyệt Nhân Nhân cảm thấy lòng mìn chợt trầm xuống.
"Vâng, Tần công tử có gì chỉ giáo?" Nàng tao nhã đứng dậy hành lễ. Không hổ danh là hoa khôi, dù trong lòng có bao nhiêu đau buồn nhưng khuôn mặt vẫn là nụ cười quyến rũ.
"Không có gì, ta chỉ cảm thấy nàng khiêu vũ thật sự là mê người, làm ta rất khó quên." Hắn đến gần nàng, nhìn thấy khuôn mặt nàng rõ ràng hơn. Làn da trắng nõn vô cùng mịn màng, đôi mắt trong suốt dường như ngân ngấn nước lại càng diễm lệ, quyến rũ hơn, hai gò má nàng đỏ ửng càng khiến người ta bị dụ hoặc.
Trong tưởng tượng của hắn lại hoàn toàn khác hẳn. Nàng không phải là cái dạng này, nàng nên ôn nhu uyển chuyển hàm xúc làm người khác động lòng, giống như một hạt bụi thanh khiết giữa phàm trần này... chứ không phải tràn ngập dụ hoặc như thế.
Nam nhân nhìn Nguyệt Nhân Nhân như vậy rất nhiều, Tần Nghĩa Phàm cũng dùng ánh mắt đầy nɧu͙© ɖu͙© nhìn nàng làm tim nàng như bị dao cắt vào. Nhưng nàng có thể oán được ai? Ai lại làm cho nàng xuất thân từ nơi như vậy?
"Đa tạ công tử đã khích lệ." Ảo tưởng không thực tế của nàng đã hoàn toàn bị phá hủy.
Tần Nghĩa Phàm bắt lấy tai nàng, dùng một chức lực làm nàng ngã vào lòng hắn.
"Không!" Nàng vẫn nghĩ hắn xuất thân từ nhà quan lại, sống an nhàn sung sướиɠ nên cũng sẽ không có nhiều khí lực, xem ra nàng thật sự lầm rồi.
"Như thế nào? Nàng nghĩ rằng ta không thể trả tiền cho nàng nổi hay sao?" Hắn đùa cợt cười, khuôn mặt tuấng lãng với nụ cười phóng đãng như vậy càng khiến người ta bị mê hoặc.
Nguyệt Nhân Nhân phải mất một lúc lâu mới có thể trấn tĩnh lại. Vì sao lại khiến cho nàng gặp hắn. Gặp nhau như vậy chỉ khiến cho nàng cảm thấy bản thân càng hèn mọn hơn mà thôi.
"Nếu ngài có thể, ba ngày sau mang theo ngân phiếu đến Nguyên Tiêu Các, ta sẽ chính là của ngài." Nàng cười quyến rũ trả lời.
Tần Nghĩa Phàm tránh né bàn tay ấy, có chút mê hoặc cùng khinh bỉ nhìn nàng.
Nguyệt Nhân Nhân nhìn ánh mắt hắn... nàng đã cố ý đem những lời này nói ra. Nếu đã không thể cùng nhau thì cần gì phải để hắn lưu lại những gì tốt đẹp.
---
Sỡ hữu vũ kĩ tuyệt đỉnh cùng với thái độ đối với khách nên Nguyệt Nhân luôn làm mọi người khách càng thêm sầu não.Ở nàng có cái gì đó khiến cho người ta cảm thấy chua xót nhưng cũng có chỗ làm cho người ta phải mê muội. Cho nên nàng đứng đầu bảng trong danh sách những người đẹp nhất ở Nguyên Tiêu Các, trở thành nữ nhân mà nam nhân có vọng tưởng muốn chinh phục nhất.
Nguyệt Nhân Nhân một thân tiên hồng sắc vũ (vận một chiếc áo màu hồng đẹp như tiên) xuất hiện trên khán đài, mọi tiếng tranh cãi trong thoáng chốc đã lặng ngắt như tờ.
Trong tiếng nhạc, điệu nhảy của nàng thể hiện ra... Nàng đối với số mệnh cảm thấy rất tuyệt vọng, đối với thế gian là oán hận và cuối cùng là đối với một người nam nhân lại mang đầy tâm sự. Đây là điệu múa cuối cùng của cuộc đới nàng, cũng là vũ điệu độc nhất vô nhị của thế gian.
Sau khi điệu nhạc này kết thúc thì nàng cũng không lưu luyến cuộc đời này nữa.
Trong ống tay áo của nàng đã giấu sắn một cây chủy thủ, đến động tác cuối cùng nàng sẽ đâm vào ngực của chính mình... đó cũng là nơi mà Tần Nghĩa Phàm đã gieo hy vọng cho nàng.
Nàng nhất định phải chết, điều nàng hy vọng duy nhất chính là có thể gặp hắn trong chốc lát.
"Ta ra một ngàn lượng." Mọi người bắt đầu ra giá.
"Hai ngàn hai!"
"Năm ngàn lượng!"
"Tám ngàn lượng!"
"Một vạn lượng!" Một thương nhân giàu có hô to
"Một vạn một ngàn lượng." Lần đầu Nguyệt Nhân Nhân mới biến bản thân mình lại cao giá như vậy.
"Một vạn ba ngàn lượng!"
"Hai vạn lượng!" Tần Nghĩa Phàm, đối lại cái giá mà một gã béo vừa đưa ra, "Lưu bá bá thật có nhã hứng a!"
Nam nhân kia nhìn thấy Tần Nghĩa Phàm có chút do dự, chuẩn bị ra giá cao hơn nhưng cuối cùng vẫn là bỏ cuộc. Hắn chỉ là Lại Bộ Thị Lang tuy rằng Nguyệt Nhân Nhân là người hắn mớ ước đã lâu nhưng không thể vì một nữ nhân mà tự hủy đi tương lai.
"Tần công tử thì ra lại có loại ham mê này sao? Ta tốt hơn nên bỏ những thứ yêu thích này."
"Hai vạn lượng, thành giao!"
Tú bà cười nịnh nói, "Vị công tử này thật sự dáng vẻ quả là phi phàm,Nhân Nhân của chúng ta đúng là có phúc phần." Nhìn Tần Nghĩa Phàm không để ý đến, Tú bà liền phân phó cho gã sai vặt bên cạnh, "Ai nha, còn thất thần làm gì? Không mau đưa Nhân Nhân về phòng chuẩn bị."
"Vâng, vâng!" Gả sai vặt lập tức đưa Nguyệt Nhân Nhân đang đứng ngây ngốc trên khán đài xuống.
---
Ánh sắng của nên hiu hắt trong phòng, làn gió nhẹ mông lung nhẹ nhàng thổi quá, Tú bà đã sớm chuẩn bị cho nàng một bộ váy mỏng khiến cho nàng càng lúc càng bất an hơn.
Nàng vẫn nghĩ là hắn sẽ không đến cho dù nàng có vụиɠ ŧяộʍ trông ngóng hắn có thể đến. Ảo tưởng có thể sử dụng thân thể sạch sẽ của mình mà hầu hạ người trong đêm cuối cùng này...
Nàng không cần người có diện mạo đẹp, chỉ cầu cho ngày cuối cùng của cuộc đời nàng có thể cùng một nam nhân âu yếm... say sưa triền miên.
Không thể tưởng tượng được hắn thật sự đến đây.
Tần Nghĩa Phàm dừng chân, hắn thật sự rất muốn tiêu sái bước vào. Nhưng lúc nghĩ đến thời điểm trong gang tấc là có nàng, hắn bắt đầu bối rối. Hai vạn lượng bạc trắng, hoặc là nói hắn phải ở trong thư phòng cả đời để đổi lấy một đêm của nữ tử, như vậy đáng giá sao?
Lúc trước hắn đã từng nói với chính mình: Đoạn nhân duyên này... người nữ nhân mà hắn yêu này... tốt hơn hết là hắn nên quên đi
Nhưng hôm nay hắn thật sự không thể quên được nàng, đó là nữ tử trước kia từng làm cho hắn mê mang sao? Hắn bắt đầu có chút mê hoặc.
Cũng không nên đứng như vậy cho đến hừng đông, như vậy sẽ làm cho người khác tò mó, ít nhất hắn cũng nên vào ngồi.
Hắn vốn dĩ không biết, kể từ khi hắn đi vào không phải chỉ là một gian phòng mà là một đoạn số mệnh khác đã được an bài vì hắn.
Nguyệt Nhân Nhân thấy hắn tiến vào làm nàng bối rối đứng dậy.Nghĩ tới bản thân mình áo lụa mỏng quá mức làm nàng có chút thẹn thùng muốn che dấu. Mà Tần Nghĩa Phàm đang ngồi trước bàn rượu nhìn biểu lộ bất an của Nguyệt Nhân Nhân.
Tình thế khó xử khiến nàng khẽ cắn môi, hắn tiến lại gần nàng...
Hắn không nói nhìn nàng im lặng cởi bỏ thắt lưng cùng chiếc trường bào màu lam nhạt của hắn
"Mỗi một người nam nhân nàng đều làm như vậy sao?" Tần Nghĩa Phàm nhìn động tác hèn mọn của nàng.
Nàng khϊếp sợ ngẩng đầu, vốn định nói, "Không phải" Nhưng lời nói ra cuối cùng lại là
"Đúng vậy." Như vậy lại càng không thể chạm đến tâm của một người nam nhân sao?
Tần Nghĩa Phàm trong lòng bộc phát một cảm xúc phức tạp, có phẫn nộ, có ghen tỵ và cũng có... Thất vọng.
Nếu nàng chỉ xem hắn là một người nam nhân thì hắn cũng sẽ chỉ xem nàng là một nữ nhân...
---
Thanh Ngưng đứng trong Hồng Loan Điện, nhìn xung quanh...
Nguyệt Lão mặt mày vẫn cau có như trước, "Tần Nghĩa Phàm thiên tư thông minh, rất có chí khí. Tuy xuất thân trong gia đình giàu sang đàng hoàng, cũng có chút tự phụ, tiêu tiền như nước nhưng cũng không nên có vận mạng như vậy. Nhân duyên như vậy đối với hắn rất không công bằng sao?"
"Thực xin lỗi ngươi, Tần Nghĩa Phàm, Ta Thanh Ngưng này nợ ngươi, một ngày nào đó nhất định sẽ trả lại." Thanh Ngưng đến bên Dao Trì vuốt ve thanh bảo kiếm phủ đầy bụi ấy, nói, "Ngươi đã tẩy sạch bạo khí, cũng nên quay lại nhân gian thôi. Ta ban tên cho ngươi là Thanh Phong, hi vọng ngươi có thể hộ trợ cho Tần Nghĩa Phàm, bảo hộ hắn, giúp hắn thoát khỏi tai ương và bình an!" Nói xong đem bảo kiếm quăng xuống hạ thế.
---
Sáng sớm một hương vị huyết tinh nồng đậm làm cho Tần Nghĩa Phàm bừng tỉnh, hắn mở mắt kinh ngạc nhìn vào vũng máu trên người Nguyệt Nhân Nhân.
"Nhân Nhân!" Hắn nhanh chóng nâng Nguyệt Nhân Nhân dậy, giữ lấy vết thương của nàng, giúp nàng cầm máu.
"Vì cái gì mà chết lại khó khăn như vậy?" Khí lực của nàng rất nhỏ... Hay là do một đao của nàng vẫn chưa đủ kiên quyết?
"Nàng đã làm nên tội gì?" Hắn không thể nhận ra đâychính là Nhân Nhân – người mà đêm qua hắn đã trăm thuận muốn lấy lòng nàng mà giờ đây hơi thở chỉ còn rất mong manh. Một nữ tử mà hắn đang ôm ấp đây đã làm cho hắn nảy sinh hết tất cả tư vị trong lòng.
"Tần công tử, Nhân Nhân chỉ là một kĩ nữ. Nhân Nhân được ngài yêu thì cuộc đời này cũng không có gì tiếc nuối." Cho dù sau này không thể trên một viết tên là Tần phu nhân nhưng ít ra cũng từng là vợ chồng, chỉ như vậy thôi nàng cũng thỏa mãn rồi.
"Người đâu, mau thỉnh đại phu!" Cuộc đời trong mười tám năm nay của hắn đây là lần suy nhất hắn cùng một nữ nhân quấn quýt say mê, lúc này hắn cũng cảm nhận được: Cái gì mà thế nhân gọi là cười một lần thì khuynh thành, cười thêm lầm nữa thì khuynh quốc...
---
"Nguyệt Nhân Nhân chỉ hy vọng đoạn duyên phận không phải thuộc loại sẽ làm ngài cảm thấy hạnh phúc." Y Vân nhìn hồn phách Nhân Nhân không rời thân thể mới an tâm rời đi. Nàng đương nhiên không biết vì nàng muốn Nguyệt Nhân Nhân hạnh phúc mà trên Thiên Giới cũng có người vì nàng mà sắp đặt hết mọi chuyện.
"Nàng vẫn còn sinh mệnh, có được một ngưởi nam tử trên thế gian si mê như vậy, có thể tận hưởng được vị ngọt của nhân sinh."
"Thật sự sao? Trời cao rốt cuộc cũng chiếu cố đến người đáng thương."
"Không phải là trời cao chiếu cố nàng ấy, mà là có người chiếu cố đến nàng ấy." Kim Thiện Tử biết Thanh Ngưng vì muốn che dấu tội lỗi cho Y Vân đã đi đến Diêm La Điện. Mệnh Cung rồi lại đến Hồng Loan Cung.
"Tình yêu đến tột cùng là có cảm giác như thế nào?" Y Vân đã quen cùng Kim Thiện Tử tàng hình mà nói chuyện.
"Ha ha, vấn đề này ngươi không nên hỏi một phật tử tu thân dưỡng tính a."
"Tôn giả, người dùng một tâm bình thản chứng kiến thế gian có lẽ mới là tình yêu chân chính."
Kim Thiện Tử có chút đăm chiêu gật đầu, "Nga, nếu như vậy trong mắt ta hẳn là mọi thứ đều phải trả giá, cho dù là toàn tâm yêu một người cũng thế."