Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group
Xẹt!
Cũng ngay tại lúc này, một bóng người chợt như điện quang, cao cao lướt qua đỉnh đầu hắn, ầm ầm hạ xuống, chăn thương chỉ xéo, như núi chắn phía trước Đỗ Kinh.
Uy áp khủng bố, khí tức cuồng bạo như Viễn cổ hung thú, như núi như biển bao phủ đến trên người Đỗ Kinh.
“Trần... Trần Hạo, ngươi... Ngươi muốn làm gì? Chúng ta không oán không thù... Càng không tranh đoạt cái gì...”
“Không oán không thù? Dám động vào muội muội cùng muội phu của ta, cũng kêu không oán không thù?”
“Ðừng vội nói bậy! Ta... Ta nào có từng động vào muội muội, muội phu ngươi? Ta căn bản không biết...”
“Chính là hai người vừa rồi!”
“Không có khả năng... Không có khả năng... Ðó là Thụy thú!”
“Thụy mẹ ngươi!”
Oành!
Trần Hạo đâm ra một thương, thương hóa thần long, thiên địa biến sắc.
“Đừng gϊếŧ ta. Ngươi gϊếŧ ta, bọn họ cũng đừng hòng sống!”
Xẹt!
Chợt mũi nhọn thương biến mất, Trần Hạo thu thương lại, Đỗ Kinh rõ ràng cảm ứng được tử thần đã buông xuống. Hắn sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy thẳng, nhưng không dám có bất cứ do dự, nói tiếp: “Bọn họ trúng là thánh cấp Phệ Hồn Ký Sinh Tàm do lão cốc chủ Độc Vương Cốc ta chuyên môn cô đọng cho ta! Trừ ta, trong thiên hạ không ai có thể cứu được mạng bọn họ! Ngươi đừng tưởng rằng linh hồn cường đại có thể ngăn cản thánh tằm của ta, chỉ cần không phải Đại La Kim Tiên, căn bản không thể khóa được thánh tằm, kết quả duy nhất chính là linh hồn từng chút bị tằm ăn lên! Nếu ngươi bây giờ gϊếŧ ta, tất nhiên sẽ hối hận...”
“Phải không?”
“Không tin. Ngươi cứ việc thử xem... Ta có thể chờ! Ta không phản kháng, cho ngươi phong ấn!”
“Ngươi phản kháng sao? Tạm thời giữ ngươi một cái mạng chó!”
Xẹt!
Trần Hạo phất tay ngưng tụ thành bàn tay lớn che trời, chụp về phía Đỗ Kinh. Quả nhiên gia hỏa này không có chút phản kháng, tùy ý để năng lượng Trần Hạo trào vào trong cơ thể, giam cầm lực lượng hắn.
Trong lòng Đỗ Kinh thở ra một hơi, trong đầu vội vàng vận chuyển, nghĩ kế thoát thân. Hắn đối với thánh cấp Phệ Hồn Ký Sinh Tàm mười phần tin tưởng, nhưng đối với Trần Hạo tên điên này không có bất cứ gì nắm chắc, trong thiên hạ tựa như không có chuyện gì có thể làm cho tên điên này cố kỵ.
“Độc Vương Cốc, Ðỗ Kinh. Chiến lực rất mạnh, một thân độc thuật càng làm cho người ta tránh như rắn rết, được chân truyền chí cao tuyệt học Độc Vương Kinh của Độc Vương Cốc...” Trần Hạo nhìn Đỗ Kinh bị giam cầm, chậm rãi nói ra tin tức mấy năm qua từ trong miệng người tu luyện nghe được. Độc Vương Cốc Ðỗ Kinh chính là một tồn tại uy danh hiển hách. Tuy không mạnh bằng Tứ Cuồng Long, nhưng càng làm cho người ta kiêng kị hơn.
“Ngươi yên tâm, giam cầm thân thể, ta tuy vẫn có thể thi triển Độc Vương Kinh thúc giục thánh cấp độc trùng đối với ngươi, nhưng ở trước khi ngươi bị độc phát thân vong, ngươi lại có thể dễ dàng chém gϊếŧ ta. Ta chỉ cầu một mạng! Ngươi nếu lo lắng, có thể giam cầm thần hồn ta nữa là được!”
“Hiểu thì tốt! Ngươi rất tự tin!” Trần Hạo lạnh giọng nói, khuôn mặt tuấn dật lộ ra một chút lạnh lùng kiêu ngạo. Cùng lúc nói, năm ngón tay mở ra, một bàn tay che trời tựa như xách gà, đem Đỗ Kinh xách lên, thân hình nhoáng lên một cái liền phóng lên cao.
Nháy mắt là đi qua nghìn trượng.
Trần Hạo chưa giam cầm thần hồn của Đỗ Kinh, nhưng làm cho Đỗ Kinh kinh hãi mở to mắt nhìn, đã hiểu hàm nghĩa câu “Ngươi rất tự tin” của Trần Hạo. Ở dưới Phong Tiên Cửu Cấm, tuy chỉ là Địa Tiên cảnh trung kỳ, Trần Hạo lại có thể lấy Hư không đại thủ ấn mang theo hắn. Nếu chỉ phát ra công kích thì không kỳ quái, nhưng có thể duy trì thì quá dọa người. Càng làm hắn sợ hãi là, Trần Hạo thi triển Hư không đại thủ ấn mang theo hắn, còn có thể đạt tới tốc độ khủng bố như thế.
Mà hắn cảm ứng khí tức trên người Trần Hạo, càng cảm giác mình chính là con kiến.
Hắn chính là Thiên Tiên cảnh. Tuy chỉ mới bước vào Thiên Tiên khoảng nửa năm, nhưng cũng là Thiên Tiên. Về phần Phong Tiên Cửu Cấm, Trần Hạo cũng giống hắn ở trong đó. Vậy đến tột cùng là Trần Hạo biếи ŧɦái đến mức không thể tưởng.
Ban đầu, hắn tự mình hiểu, không tính dùng độc đối với Trần Hạo. Bởi vì tựa như hắn nói, một khi có gì không ổn, Trần Hạo sẽ ở ngay sau đó gϊếŧ hắn không do dự. Hiện tại, hắn càng không dám có bất cứ tâm tư gì.
...
Oành!
Thời điểm chạy tới bên người Trần Linh cùng Lý Dương, Trần Hạo như là ném rác rưởi, tùy tay đem Đỗ Kinh vứt trên mặt đất.
“Đại ca, cảm ơn!” Khoanh chân ngồi, sắc mặt Lý Dương tái nhợt, nhưng giãy giụa muốn đứng lên, tràn ngập cảm kích nói với Trần Hạo.
“Đại ca, xin lỗi...” Trần Linh đỡ Lý Dương, càng tràn ngập áy náy nói với Trần Hạo.
“Nói cái gì thế? Đừng quên, các ngươi là đệ đệ muội muội của ta... Về sau loại lời này, không cần nói nữa!” Trần Hạo nghiêm túc nói.
“Nhưng ta... Cắt ngang truyền thừa của đại ca ngươi...”
“Ngươi đó là cứu đại ca! Mục tiêu của đại ca ta là bước lêи đỉиɦ phong thật sự, mà không phải đường tắt lối khác có thể vĩnh viễn không thể bước vào đỉnh phong cực đạo thật sự! Nếu không có ngươi cắt ngang đại ca, thần hồn cùng thân thể của đại ca hợp nhất rồi!” Trần Hạo nói.
Lúc trước, Lý Dương ôm lòng hẳn phải chết, hắn quyết định dẫn dắt Đỗ Kinh rời đi. Không đến hai phút, liền bị Trần Linh điên cuồng phá tan phong ấn của hắn. Trần Linh rất rõ ràng, duy nhất có thể cứu sư huynh đó là Trần Hạo.
Nàng nếu đuổi theo ra, đừng nói cứu người, có thể đuổi kịp hay không cũng là vấn đề. Hơn nữa dù đuổi kịp, cũng là chịu chết. Sư huynh nếu chết, nàng cũng không cách nào sống một mình. Vô tận năm tháng sống nương tựa lẫn nhau, sư huynh đã là một nửa khác của sinh mệnh nàng.
Tuy sư huynh không nói thêm gì, nhưng nàng rõ ràng, nàng từng lơ đãng nói câu “Càng giống huynh muội”, sư huynh nhìn như thông minh lão thành, lại không hiểu tâm ý nàng. Nàng không thể để sư huynh mang theo tiếc nuối đi tìm chết, càng không thể sống một mình. Nàng nói câu kia, chẳng qua là muốn làm sư huynh đối với nàng giống như đối với đạo lữ, mà không phải luôn dạy bảo đối với nàng, cưng chiều giống muội muội như vậy.
Trơ mắt nhìn sư huynh biến mất ở trước mặt, một khắc đó tim nàng là đau như vậy, lại tức như vậy. Nàng thắc mắc vì sao sư huynh giam cầm nàng, ngay cả nói chuyện cũng không thể. Nàng tình nguyện hai người cùng nhau chết trận.
Điên cuồng, bất chấp mọi giá phá tan phong ấn sư huynh lưu lại, Trần Linh lao về phía ngọn cỏ cứu mạng duy nhất. Ðiên cuồng tấn công cánh cửa lớn vàng ròng, xé tim xé phổi la lên Trần Hạo đại ca.
Lúc đó, thân thể Trần Hạo đã ngưng tụ thành, linh đài đã đúc lại, còn đang hấp thu tinh huyết trăm loại Viễn cổ thần thú, thừa nhận khôn cùng thống khổ, tỉnh táo, nhưng ngu ngơ.
Cửa lớn vàng ròng truyền đến chấn động mạnh, cùng với Trần Linh thúc giục toàn thân lực lượng la lên, làm Trần Hạo đột nhiên thật sự tỉnh táo.
Trần Hạo nói không sai, nháy mắt hoàn toàn tỉnh táo, truyền thừa cũng chưa bị cắt ngang, nhưng Trần Hạo không cách nào tiếp tục, cũng không muốn tiếp tục. Nếu sớm biết truyền thừa này khủng bố như thế, hắn thậm chí sẽ không phá cánh cửa lớn để vào trong hang. Bởi vì hắn cảm nhận được linh hồn thân thể hợp nhất, dấu hiệu linh hồn hóa thịt. Cái đó không phải hắn muốn, tuy có thể cho hắn trong ngắn hạn thực lực vọt lên tới mức đáng sợ.