“Tỷ tỷ...” Lãnh Ngưng Nhạc muốn khóc, thật không dễ dàng cố lấy dũng khí như thế, nhưng lại là loại kết quả này, nào chịu nổi.
“Ngươi đại lưu manh, đại sắc lang này! Ta... Ô...”
Kéo Trần Hạo trực tiếp đến phòng tu luyện, hơn nữa sau khi đóng lại cửa lớn, Trần Tuyết liền đối với Trần Hạo vẻ mặt kinh ngốc cộng thêm hưng phấn, riêng chưa áy náy nổi bão. Chỉ là một câu còn chưa nói xong, liền bị Trần Hạo thoáng cái ôm ở trong lòng, trước mắt chợt tối, liền bị ngăn miệng.
Trong tai truyền đến thanh âm cực kỳ hưng phấn của Trần Hạo “Tiểu Tuyết, ngươi bệnh thật nặng, phải trị! Dám vụиɠ ŧяộʍ theo...”
“Buông, ngươi tên lưu manh đáng chết này...Ô...”
“Buông ra? Như vậy sao được? Vừa trị liệu, vừa nói với ta! Ngươi đây là nghiêm trọng xâm phạm quyền riêng tư của ta...” Trần Hạo vừa tiếp tục truyền âm, vừa cường công đôi môi cấm đoán của Trần Tuyết. Trong lòng đối với Trần Tuyết đột nhiên xuất hiện đã là kinh ngạc, lại là vui sướиɠ, vừa buồn bực, còn có rối rắm, cũng có loại khó chịu bị nắm bím tóc. Cái này thật sự là quá mất mặt, không cần phải nói, tình huống hắn ăn vụng đều bị nha đầu kia thấy hết.
Da mặt Trần Hạo dày nữa cũng có chút thừa nhận không nổi. Trong nháy mắt, đầu óc Trần Hạo nhanh chóng vận chuyển, tính toán thời gian Trần Tuyết đến, rất nhanh đã tìm được đáp án. “Trách không được ở thời điểm mình hoàn thành tu luyện, hoa tỷ muội không giống như bình thường treo đến trên cánh tay mình, chỉ... Đám gia hỏa đó sao có thể không biết? Sao không có một ai lộ ra một chút ám chỉ cho mình?”
Đủ loại thôi diễn rất nhanh ở trong đầu Trần Hạo hiện lên. Trong khoảng thời gian này, không ít thiếu nữ nhiệt tình không gò bó muốn kết nối với hắn đều là bị đám người Hô Diên Ngạo Bác ngăn trở. Như vậy lần này tình huống Trần Tuyết xuất hiện lại là...
Rất nhanh, Trần Hạo đã thôi diễn ra đủ loại khả năng. Tuy chưa đoán được tình huống chân thật sau khi Trần Tuyết xuất hiện, nhưng không chênh lệch mấy...
Hơn nữa, một lần này thôi diễn liền làm Trần Hạo run rẩy..., chỗ mấu chốt nhất là Lãnh Ngưng Nhạc chủ động cởϊ qυầи áo.
Xấu hổ, thực xấu hổ, chính cái gọi là muốn người không biết trừ phi bản thân không làm, quả thực rất có đạo lý. Con người Trần Hạo là thật mất mặt lớn. Không những Trần Tuyết nơi này, chính là hoa tỷ muội nơi đó cũng không ngoại lệ. Hơn nữa, hoa tỷ muội nơi đó, hiện tại Trần Hạo đã có thể xác định hắn đã mất hết mặt mũi.
Cho nên giờ phút này Trần Hạo chỉ có thể đem mặt đựng đến trong túi tiền, dùng cưỡng từ đoạt lí cùng với cuồng dã tập kích Trần Tuyết đến quấy rầy chất vấn.
“Ngươi tên lưu manh này..., ta nếu không ngăn cản ngươi, ngươi còn muốn xem có phải không? Chẳng những muốn xem, còn muốn làm chút gì có phải không?” Trần Tuyết từ bỏ giãy giụa, nhưng chết sống cắn chặt khớp hàm của mình, mặc cho Trần Hạo cạy như thế nào cũng không ra, đồng thời truyền âm nói. Hiển nhiên lần này Trần Tuyết là thật nổi bão.
“Khụ khụ... Sao có thể? Ta chỉ là kìm lòng không được, thu chút lợi tức mà thôi...”
“Ngươi chính là háo sắc! Mới một năm đã hai người, thậm chí ba người, lưu tình khắp nơi...”
“Cái này...” Trần Hạo bị á khẩu không trả lời được, vốn tuởng rằng cường công như thế làm Trần Tuyết rối loạn, dịu đi trước, đợi lát nữa sẽ dễ xử lí. Nhưng bộ dáng Trần Tuyết hiển nhiên là thật tức giận. Trần Hạo không còn có thể giải thích được. Chỉ có thể tạm thời buông Trần Tuyết ra, xấu hổ gãi đầu. Bảo hắn giải thích, biểu hiện là không có khả năng, đây là tính cách gây ra...
Hơn nữa, một câu “lưu tình khắp nơi” của Trần Tuyết quả thật khiến Trần Hạo không thể phản bác. Phản bác cũng không như thế nào được. Nói hắn đào hoa quá mạnh mẽ, mỹ nữ đều chủ động dán vào. Cái đó cũng là chính hắn không kiên định lập trường. Cái lý do này căn bản không có thể...
“Hừ!” Trần Tuyết quay mặt qua chỗ khác, nhìn cũng không nhìn Trần Hạo, mái tóc dài bị Trần Hạo làm hỗn độn phủ nghiêng ở trên khuôn mặt tuyệt đẹp, khẽ cắn môi, rõ ràng chờ Trần Hạo giải thích.
“Tiểu Tuyết, một năm không gặp, ngươi càng thêm xinh đẹp...” Trần Hạo không thoải mái nói, đưa tay muốn giúp Trần Tuyết chải tóc, lại bị Trần Tuyết gạt ra.
“Tiểu Tuyết, cảnh giới của ngươi tăng lên rất nhanh, ta bây giờ sợ không phải là đối thủ của ngươi... Nếu không, ta tạm thời gọi ngươi Tuyết tỷ?”
“Hừ!”
“Tiểu Tuyết, không, Tuyết tỷ, tâm quyết điêu kĩ của ngươi thế mà cao như vậy, ta có Thiên Nhãn Thần Đồng cũng chưa cảm ứng được một chút khí tức... Thật là lợi hại...”
“Tuyết tỷ, ngươi bộ dáng tức giận, cũng dễ coi như vậy...” Trần Hạo nhảy nhót vòng quanh trước mặt Trần Tuyết, nói lần nữa. Mà Trần Tuyết liền xoay người, quay mặt đi lần nữa.
Cho tới bây giờ chưa từng được nghe một tiếng “Tuyết tỷ”, làm cho Trần Tuyết có một chút cảm xúc dao động. Đương nhiên, nàng cũng không tính chỉ hai câu nói như vậy đã từ bỏ ý đồ.
“Tiểu Tuyết, một năm qua, ta không có lúc nào là không nhớ ngươi, ngươi không biết, lúc trước ngươi đột nhiên rời khỏi, ta chính là bị hù chết...”
“Khụ khụ, tạ tìm khắp mười vạn con sông lớn, ngay cả hang kiến, hang chuột cũng không bỏ qua, suốt một tháng thời gian cũng không cảm ứng chút khí tức của ngươi... Ta tuyệt vọng không muốn sống nữa... Mất đi Tiểu Tuyết... Tuyết tỷ thân ái nhất của ta, ta sống còn có ý tứ gì? Không bằng chết cho xong...”
“Phi! Ngươi còn không phải sống thật tốt...” Trần Tuyết rốt cuộc bị Trần Hạo ghê tởm, nhịn không được nói.
“Đó là bởi vì... Ngay tại thời điểm ta trà không nhớ cơm không muốn, quyết định theo ngươi mà đi, bỗng nhiên trong đầu linh quang chợt lóe... Ta đã nghĩ thông...”
“Nghĩ thông suốt cái gì?”
“Ngươi không phải có Tiên Tôn ý chí mẹ ta lưu lại sao?”
“Ai mẹ ta với ngươi... Tiên Tôn ý chí thì đã làm sao?”
“Mẹ ngươi ta lưu lại Tiên Tôn ý chí, nếu gặp phải cao thủ Tạo Vật cảnh, mặc dù là cô đọng ra động thiên cỡ nhỏ cũng vô dụng. Nhưng đây là mẹ ta cô đọng ra phải không? Một khi khởi động Tiên Tôn ý chí, mẹ ta có thể nào mặc kệ? Dù là ngươi ngã xuống, ta tìm một tháng thời gian, mẹ ta cũng sớm nên tìm đến ta... Nhưng mẹ ta chưa tới. Vậy nói rõ ngươi khẳng định chưa... Lúc nghĩ đến đây, ta rốt cuộc có dũng khí hít thở... Không muốn chết thế nào nữa... Ta sợ ta chết, ngươi còn sống, vậy ngươi chẳng phải là đau lòng?”
“Ta sẽ không đau lòng!”
“Nhưng nếu ngươi chưa ngã xuống, vì sao không từ mà biệt? Ta nghĩ trái nghĩ phải, vắt hết óc, gϊếŧ chết vô số tế bào não, rốt cuộc nghĩ tới một cái nguyên nhân...”
“Nguyên nhân gì?” Trần Tuyết nhịn không được hỏi.
“Tiểu Tuyết thân ái nhất của ta, có thể nào nhẫn tâm nhìn ta thống khổ? Vậy khẳng định là bị ép không thể từ biệt với ta. Lại có ai có thể bức bách ngươi? Ta nghĩ đến cái ngọc giản thần kỳ ngươi cảm ứng ta kia, ta cảm thấy mẹ ta khẳng định cũng sẽ ở trên người ngươi lưu lại đồ vật càng thêm thần kỳ, bảo đảm ngươi an toàn, mà lúc chúng ta tiến vào thủy nguyên không gian của Cửu U Hàn Ðàm, chính là che chắn tất cả tin tức bên ngoài, mẹ ta có thể nào không phát hiện được dị thường?”
“Vậy lại như thế nào?”
“Nói cách khác, thời điểm chúng ta ở Cửu U Hàn Ðàm, mẹ ta hẳn là đã từng tới tìm chúng ta... Nhưng tất nhiên là không tìm được. Nhưng sau khi chúng ta ra khỏi Cửu U Hàn Ðàm, mẹ ta khẳng định rất nhanh đã tìm được chúng ta... Sau đó, bởi vì cái kia... Cái kia nguyên nhân ta thường xuyên chữa bệnh cho ngươi, mẹ ta nhắm chừng là chịu không nổi..., hơn nữa biết khúc mắc dẫn động thiên phạt của ta..., mới đem ngươi mạnh mẽ mang đi, xem như trừng phạt đối với ta...”
“Hừ...” Trần Tuyết hừ một tiếng, trong lòng lại đối với Trần Hạo phỏng đoán kinh ngạc đến cực điểm, cùng sự thật giống nhau như đúc.
“Về sau, ở thời điểm đi Thiên Lam thành, ta thiếu chút nữa chết...”
“Chết đáng đời!” Trần Tuyết nói.
“Ở thời điểm cách Thiên Lam thành ba vạn dặm, ta gặp thú triều cấp sáu...”
“Cấp sáu?” Trần Tuyết kinh ngạc. Trần Hạo vừa rồi ở trong tửu quán kể, cũng chỉ đến chỗ cùng nàng bước ra khỏi tu luyện giới Đông đại lục là dừng. Trên thực tế chủ yếu chính là cùng mọi người giới thiệu huynh đệ tỷ muội của hắn. Cũng chưa đề cập đến tình huống về sau.