Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 399: Làm Hắn

Trần Hạo nói tới Vân Châu võ hội, nói tới hoàng gia Tân Tú đường, nói tới Bách Triều bảng, nói tới tu luyện giới Ðông đại lục..., đều là ít ỏi mấy bút dẫn qua, căn bản không cố ý cường điệu cái gì, chỉ thường thường thản nhiên kể ra, nhưng mọi người lại có thể rõ ràng cảm giác được kinh tâm động phách trong đó.

Trần Hạo nói đến huynh đệ không cần tới vài năm sẽ cùng mọi người hội hợp, mọi người sẽ gắt gao nhớ kỹ. Mà Trần Hạo rõ ràng kể về nhiều mấy người phu nhân, hoặc nói cô gái, mọi người càng phải nhớ kỹ...

Hách Liên Vũ Tử, Hạ U U, Đạm Đài Liên, trước sau bị Trần Hạo khắc lên cho mọi người ấn ký tẩu tử. Thời điểm nói đến ba người này, Trần Hạo đều trước tiên hơi đắc ý nói một câu “Một trong những tẩu tử của các ngươi”.

Mọi người vội vàng “Vâng Vâng” trả lời hai tiếng, trong lòng lại dị thường hưng phấn, hận Trần Hạo không dùng thêm chút văn chương nữa, tốt nhất là càng thân mật càng nói triền miên càng tốt. Nhưng Trần Hạo rõ ràng không thể thỏa mãn tâm lý trêu tức của mọi người.

“Lãnh Diệc Hàn này ở thời điểm khảo hạch lịch luyện Bách Triều bảng, ta đã cảm giác ra một chút không ổn... Các ngươi không biết gia hỏa này biếи ŧɦái bao nhiêu...” Trần Hạo một ngụm đem một chén rượu xử lý, đánh cái rùng mình.

“Chẳng lẽ còn mạnh hơn lão đại ngươi”.

“Ði đi đi, ta nói biếи ŧɦái cũng không phải chiến lực... Mà là ở một số phương diện nào đó thủ hướng vấn thú...”

“Cái gì thủ hướng?”

“Thích nam nhân! Các ngươi không biết ta và đám người Lý Dật Phong sau khi xác định điểm ấy, cả người nổi da gà lên, mệ kiếp...”

“Khốn kiếp!” Ẩn nấp ở trong phòng, thời điểm Trần Tuyết nghe được Trần Hạo nói đến Lãnh Diệc Hàn, còn có nhiều chút hưng phấn nhỏ, dù sao Lãnh Diệc Hàn cũng là một thân phận của nàng. Thế mà bị Trần Hạo lầm cho rằng biếи ŧɦái... Chẳng qua, khóe miệng nàng lại lộ ra một cái mỉm cười, cái này cũng không có cách nào, Lãnh Diệc Hàn vô luận là dung mạo hay khí tức đều không là bộ dáng nàng bây giờ, có thể nói trừ bỏ mang thai có thể chứng minh Lãnh Diệc Hàn là nữ nhân, bất cứ chỗ nào cũng đặc thù của nam nhân, nhất là huyết khí càng cùng nam nhân không có gì khác nhau. Mà ở dưới trạng thái Lãnh Diệc Hàn cái thân phận này, Trần Tuyết cũng chỉ có thể làm bộ như nam nhân. Nhưng tâm là nữ nhân, trong lơ đãng rất dễ dàng bị hiểu lầm..., cũng chính bởi vì như thế, Lãnh Diệc Hàn trước sau biểu hiện rất lạnh lùng tàn khốc, miễn cho bị người khác phát giác. Nhưng đối mặt Trần Hạo, nàng chung quy không có cảnh giác, bị hiểu lầm cũng là bình thường.

“Nếu không phải như thế, Lãnh Diệc Hàn trái lại thực có thể coi như huynh đệ tốt, đáng tiếc...” Trần Hạo nói tiếp.

“Khụ khụ, lão đại, người ta cũng thích ngươi thôi...” Hô Diên Ngạo Bác sau khi nghe được Trần Hạo nói, sâu trong ánh mắt không thể phát hiện một tia hưng phấn, chợt biểu cảm trên mặt bỗng nhiên trở nên rất ghê tởm, rất nịnh nọt, ẩn tình đưa tình nhìn chằm chằm Trần Hạo, dùng thanh âm so với Bạch Tiểu Mĩ còn ghê tởm chết người không đền mạng hơn, chỉ thiếu chưa hướng trên người Trần Hạo cọ vào.

“Cút” Trần Hạo mắng.

“Con mẹ nó chứ, nhị ca, ngươi đừng ghê tởm như vậy được không? Lão đại tiếp tục tiếp tục...”

Rốt cuộc Trần Hạo nói tới Trần Tuyết, tương tự là trực tiếp đeo cái nhãn tẩu tử. Hơn nữa, từ đầu tới cuối, Trần Hạo cũng chưa nói ra bản thân cha mẹ nhiều, đương nhiên sẽ không có khả năng nói ra Trần Tuyết cùng hắn còn có tỷ đệ tầng quan hệ này.

Sau một hồi uống rượu, ước chừng hơn hai canh giờ, sau khi ước định xong thời gian ngày mai hội hợp, rốt cuộc đến thời điểm tan cuộc.

Ở dưới mọi người mơ mơ màng màng chú ý, đã mơ mơ hồ hồ Trần Hạo như thường lui tới, một tay một người ôm hoa tỷ muội hướng chỗ ở mà đi.

Bầu trời đêm như giặt, nhiều ngôi sao rực rỡ. Trên đường cái rộng lớn đã lạnh lẽo vắng vẻ.

Trần Hạo ôm hoa tỷ muội, thân như điện nhanh chóng hướng về dãy cung điện người thủ hộ ở lại mà đi, nheo hai mắt có chút mờ mịt, tan rã, rõ ràng đã uống khá say.

Mà theo phía sau Trần Hạo, giờ phút này Trần Tuyết lại có chút rối rắm. Nàng sở dĩ ẩn nấp, nói là cho Trần Hạo kinh hỉ, trên thực tế lại ôm tâm tính đột kích kiểm tra. Chỉ là nàng lại không nghĩ tới ẩn nấp một phen liền ẩn nấp đến bây giờ.

Trần Tuyết có có chút cảm giác đâm lao phải theo lao. Nhỡ đâu nếu thật sự bắt kẻ thông da^ʍ ở giường thì...

Trần Hạo khó chịu, nàng cũng không tốt đến đâu, hơn nữa sẽ càng khó chịu hơn nữa, cảm giác sâu sắc của Trần Tuyết có thể phát hiện hoa tỷ muội tuy cùng Trần Hạo quan hệ không bình thường, nhưng còn chưa tới chiều sâu nào đó. Nếu không, hoa tỷ muội lúc vừa nhìn thấy mình sẽ không cần thiết xấu hổ hơn nữa giải thích quan hệ của các nàng cùng Trần Hạo như vậy. Nhưng bây giờ hoa tỷ muội đã uống say, Trần Hạo đã uống nhiều, thật sự là quá dễ dàng xảy ra chuyện...

“Mặc kệ, cũng đến một bước này rồi, ta tất nhiên phải thấy rõ ràng...” Trần Tuyết sau khi do dự một lát, rốt cuộc vẫn chưa bại lộ bản thân, trong lòng thầm nghĩ. Lúc đi vào dãy cung điện người thủ hộ, Trần Tuyết cố ý tụt lại một lát, không có cách nào, dãy cung điện người thủ hộ không như quán rượu Hải Thiên, ở đây có kết giới cường hãn cùng giám thị, nếu chưa từng đăng ký dù là nàng ở trạng thái ẩn nấp cũng không cách nào vụиɠ ŧяộʍ chuồn vào.

“Lấy một phòng” Lúc Trần Hạo vừa mới trở ra, Trần Tuyết nhanh chóng từ trạng thái ẩn nấp đi ra, đi tới chỗ đăng ký, đưa ra kim bài người thủ hộ của mình nói. Sau khi thông qua khảo hạch Vô Cực Tiên Cung Hàn Mai điện, cấp bậc người thủ hộ của Trần Tuyết liền là cấp năm. Vô Cực Tiện Cung thân là tông môn đỉnh cao nhất Vô Cực đại lục, là một trong những ông chủ của liên minh người thủ hộ, có đặc quyền người tu luyện bình thường không có.

“A?” Người phục vụ sau khi nhìn thấy lệnh bài của Trần Tuyết, nhất thời lộ ra một cái vẻ mặt kinh ngạc, vội vàng nói: “Được, tiểu thư, ngài là thân truyền đệ tử của Vô Cực Tiên Cung, có thể miễn phí ở lại cung điện tốt nhất”

“Không cần. Cứ cùng cung điện ba vị vừa rồi tiếp giáp là được. Trần Hạo là ta... Đạo lữ”. Sắc mặt Trần Tuyết ửng đỏ nói.

“Làm... Được.” Bồi bàn vội vàng nói.

Trần Tuyết lấy được môn bài, liền biến mất ở trước mặt người phục vụ.

Nhìn bóng dáng Trần Tuyết rời đi, trên mặt người phục vụ lộ ra một tia biểu cảm quái dị, lẩm bẩm: “Đệ tử Vô Cực Tiên Cung chính là lợi hại, ta thế mà không cảm giác được bất cứ khí tức gì, nếu không lấy ra lệnh bài mà nói, chỉ sợ ai cũng cho rằng người thường thế tục giới nhỉ? Trách không được Ngạo Thiên mạnh như thế, xem ra Trần Hạo này cũng có bối cảnh Vô Cực Tiên Cung... Lần này giống như có trò hay rồi....”

Thời điểm ba người bọn Trần Hạo qua cửa lớn, người phục vụ nơi này giám sát có thể tra xét được thân phận bọn họ cùng với tin tức số phòng ở trong này. Danh tiếng Trần Hạo hiện tại ở Tung Viễn thành không có ai là không biết.

Ở thời điểm Trần Hạo mở ra cửa cung điện, một cơn gió mát không thể phát hiện dẫn đầu bay vào trong cung điện của hắn.

Trần Hạo như trước không hề có cảm giác, mơ mơ màng màng phát ra năng lượng đóng lại cửa lớn của cung điện, sau đó ôm hoa tỷ muội đi hướng phòng của các nàng.

“Tỷ tỷ, ngươi nói nàng có đến hay không?”

“Cung điện của người thủ hộ, ẩn nấp tốt nữa cũng không thể tùy ý ra vào, hẳn là không có... Nhạc Nhạc, ngươi muốn làm gì?”

“Tỷ tỷ, không chủ động nữa, chúng ta sẽ không còn hy vọng..., ta mặc kệ ngươi đồng ý hay không cũng phải đông ý. Tiểu Mỹ nói rất đúng..., đêm nay, chúng ta xử lý gia gia kết nghĩa....”

“Ngươi..., ngươi nói cái gì?”

“Ngươi nếu thẹn thùng, ta tự mình đến! Hừ hừ... Mặc dù chẳng ra sao..., cũng phải tiến thêm một bước..., dù sao không thể như vậy nữa, bị ăn đậu hũ, hắn còn tưởng rằng chúng ta không biết gì, một chút trách nhiệm cũng không cần để ý..., như vậy sao được, chúng ta quá thiệt...”

Ở thời điểm Trần Hạo ôm hai nàng bước vào phòng, hoa tỷ muội giả say thông qua tâm linh cảm ứng trao đổi. Ý nghĩ của Lãnh Ngưng Nhạc rất đơn giản, không muốn xử lý Trần Hạo, nói một chút thì được, thật muốn bảo nàng làm, các nàng không làm được, ý nghĩ của nàng chính là không thể để Trần Hạo mỗi lần đều chiếm tiện nghi, còn tưởng rằng các nàng cái gì cũng không biết.

Vẫn chưa hay biết gì, Trần Hạo nào biết sẽ phải chịu khảo nghiệm ác liệt nhất.

Mơ mơ màng màng, hắn vừa đúng sức rượu, thời điểm thể xác và tinh thần sung sướиɠ, ôm hai hoa tỷ muội thiên kiều bá mị, hương xử nữ thoang thoảng mê người, cảm thụ được thân thể mềm mại linh lung, lúc ở trên đường đã ghiền tay. Chính cái gọi là rượu tăng gan anh hùng lại là cái gọi ăn no ấm cật...

Cho nên hắn đêm nay tựa như nhất định là...

“Hô...” Trần Hạo thở phào nhẹ nhõm, cúi mình đem hoa tỷ muội nhẹ nhàng đặt tới trên giường, Lãnh Ngưng Hoan như một con mèo nhỏ dịu ngoan, cả người mềm nhũn, liền từ trên người Trần Hạo tuột xuống, lăn đến trên giường, co lại thân thể, không nhúc nhích.

Thoạt nhìn căn bản không có bất cứ gì dị thường, nhưng giờ phút này toàn bộ thể xác và tinh thần Lãnh Ngưng Hoan đều khống chế sinh mệnh đặc thù của mình. Sợ mình bởi vì khẩn trương mà lộ ra sơ hở. Khϊếp đảm, nàng không dám hướng muội muội làm như vậy, nhưng cũng không đại biểu nàng không muốn làm. Cho nên, mặc dù nàng bất động, cũng không thể phá hư quyết định của muội muội...

Mà làm Trần Hạo trừng lớn mắt là Lãnh Ngưng Hoan vừa mới buông xuống, Lãnh Ngưng Nhạc lại mơ mơ màng màng ở nháy mắt Trần Hạo xoay người từ trên vai Trần Hạo khẽ trượt, hai tay giao nhau ôm lấy eo Trần Hạo, thuận thế hai chân tách ra cuốn lấy Trần Hạo. Loại bộ dáng này giống như trẻ con ngủ say, không muốn thay đổi tư thế ban đầu, làm rất tự nhiên..., làm Trần Hạo chỉ có thể dùng sức cúi người xuống, thẳng đến sau khi đem thân thể Lãnh Ngưng Nhạc hoàn toàn hạ xuống trên giường, mới ra tay hơi dùng sức đẩy ra hai bàn tay Lãnh Ngưng Nhạc ôm hắn, sau đó lại đẩy ra hai chân...

Chỉ là động tác mềm nhẹ của Trần Hạo thật sự là... Quá đáng khinh, thời điểm tách ra hai tay còn tốt, thời điểm tách ra hai chân, tay của gia hỏa này như móng vuốt An Lộc Sơn ước chừng ở Lãnh Ngưng Nhạc hai đạo qua lại mười giây, Trần Tuyết nhìn mà cả mặt đỏ bừng, cộng thêm giận dữ cùng khinh bỉ...

Càng làm Trần Tuyết tức giận là nhân cơ hội sỗ sàng còn chưa tính, Trần Hạo sau khi đem hai nàng buông xuống lại không có ý tứ rời đi, vốn bởi vì tác dụng của rượu, đôi mắt hơi tỏ ra mê ly tản mát ra ánh mắt như sắc lang, khuôn mặt tuấn dật cũng hiện ra một sự đáng khinh, hai móng vuốt càng ở trên người hai nàng qua lại..., “Lợi tức lợi tức, đưa các ngươi trở về thu chút lợi tức, dù sao các ngươi cũng không biết, hắc hắc....”

Trần Hạo thấp giọng lẩm bẩm, không chút lo lắng hai nàng tỉnh lại. Đây chính là kiểm nghiệm trải qua nhiều lần thực tiễn, chỉ cần không phải quá kịch liệt thì không có bất cứ vấn đề gì.

Chỉ như...

“A...”

Đang hưởng thụ, Trần Hạo bỗng nhiên co rụt móng vuốt, mở to hai mắt nhìn. Lãnh Ngưng Nhạc mơ mơ màng màng “Ưm” một tiếng, sau khi lật mình một cái, ngồi xuống, dọa cho Trần Hạo thiếu chút nữa nhảy dựng lên, may mà Lãnh Ngưng Nhạc vẫn nhắm mắt.

Nhưng kế tiếp, không riêng gì Trần Hạo mở to hai mắt nhìn, chính là Trần Tuyết ẩn nấp ở trong phòng cũng mở to hai mắt nhìn.

Lãnh Ngưng Nhạc thế mà mơ mơ màng màng cởϊ qυầи áo...

Váy dài vén lên, cảnh xuân tùy ý...

Cổ trắng như tuyết, bọc ngực màu hồng đỏ dần dần hiển lộ.

Nhìn Lãnh Ngưng Nhạc trong trạng thái như mơ hồ, thật ra đã khẩn trường đến cực hạn, nàng chính là tiểu xử nữ ngây thơ, tuy người tu luyện so với người thường nhìn thoáng hơn chút, nhưng cũng rất có hạn, đẩy ngược loại chuyện này, thời điểm nghe Bạch Tiểu Mĩ nói rất đơn giản, cũng thật cố dũng khí làm, Lãnh Ngưng Nhạc lại thẹn đến muốn chui xuống đất, vừa cởi bỏ cúc cổ áo, vừa ở trong lòng cầu nguyện Trần Hạo nhanh chóng không khống chế được bản thân, chỉ cần Trần Hạo chủ động bổ nhào tới, có một chút động tác vượt qua giới hạn, nàng sẽ lập tức tỉnh lại, sau đó hung hăng xao trúc can, Trần Hạo có mà chờ chịu trách nhiệm!

Đừng nói đẩy ngược, chính là bị đẩy, nàng cũng chưa làm tốt chuẩn bị trong lòng, nghĩ cũng không dám nghĩ nữa...

Hai cái cúc áo đã mở ra, mắt Trần Hạo đã đăm đăm, tim đập cũng ở nháy mắt tăng vọt gấp đôi vang lên thịch thịch, kích động dị thường, có lẽ muốn nàng thoát y vũ miễn phí.

Tê!

Nhưng ngay tại thời điểm Trần Hạo đang kích động, một tia dao động kỳ dị chợt xuất hiện, rất mỏng manh, mỏng manh đến hoa tỷ muội căn bản không cảm ứng được, nhưng Trần Hạo lại nháy mắt tóc gáy dựng ngược, thiếu chút nữa kêu sợ hãi ra tiếng, kinh ngạc nhìn bóng người như gà mái mẹ bảo vệ gà con, mở ra hai bàn tay chặn ngang ở giữa hắn cùng Lãnh Ngưng Nhạc.

Một bộ váy lam, cả mặt giận dữ!

“Đi ra ngoài!”

Trần Tuyết truyền âm nói, thoáng cái che kín mắt Trần Hạo, một đạo năng lượng liền trói chặt Trần Hạo, vô thanh vô tức biến mất ở phòng của hoa tỷ muội.

Cái biến cố nháy mắt này, hai người hoa tỷ muội căn bản không biết. Cởi bỏ hai cái cúc áo, Lãnh Ngưng Nhạc ngàn hô vạn gọi nhưng không có bất cứ động tĩnh gì, nghĩ có lẽ Trần Hạo hỏa hậu còn chưa đủ. Nhưng cởi xuống chút nữa, nàng cảm thấy thật sự quá khó khăn, cũng đã đến một bước này, nếu không tiếp tục kɧıêυ ҡɧí©ɧ thành công, vậy sau khi chờ Trần Tuyết gặp mặt, tỷ muội các nàng về sau sợ là không còn cơ hội nữa...

“Vì hạnh phúc của tỷ tỷ, liều mạng!” Lãnh Ngưng Nhạc cố lấy dũng khí, cởi bỏ cái cúc áo thứ ba, bọc ngực màu đỏ hồng đã toàn bộ lộ ra, khe rãnh trắng như tuyết tản ra cực độ dụ hoặc. Nhưng thế mà còn không được, Lãnh Ngưng Nhạc không dám tư hỏi quá lâu, chỉ có thể tiếp tục.

Cái cúc áo thứ tư cởi ra, dưới bọc ngực, cái bụng trắng bóng bằng phẳng đã lộ ra...

Nhưng vẫn như trước chưa có bất cứ phản ứng gì. Ðến giờ phút này Lãnh Ngưng Nhạc hoàn toàn đánh mất lòng tin, thật sự là nhịn không được, rốt cuộc lặng lẽ phát ra một luồng thần thức, nếu Trần Hạo đang nhìn, nàng liền kêu sợ hãi một tiếng, sau đó miễn cưỡng dưới trạng thái bão nổi, ghé tới kết hợp...

Nhưng mà...

Sau khi thần thức Lãnh Ngưng Nhạc tản mát ra một tia nhỏ bé không thể tra xét, đột nhiên mở mắt, nàng không còn thấy bóng dáng Trần Hạo nữa.