Bởi vì ngủ sấp, người suýt nữa làm mình nghẹn chết rốt cuộc bị ác mộng đánh thức.
Mơ mơ màng màng mở mắt nhưng không thấy rõ xung quanh, ngược lại cảm thấy khát nước. Đang muốn ngồi dậy, cảm giác đau buốt sau lưng khiến Đường Nguyên lại ngã vật ra giường.
Tiếng động lớn gây chú ý, thanh niên đang xả nước trong nhà tắm vội lao ra, ôm lấy Đường Nguyên đang đần mặt cười bất đắc dĩ:
-Không bị ngã đau chứ?
-… Mông đau. – Đường Nguyên vẫn chưa tỉnh hẳn, ngơ ngác trả lời.
Lỗ tai thanh niên hơi đỏ, tầm mắt hắn bất giác bay tới vết bầm bị mình vừa gặm vừa hôn tạo thành phía dưới, còn có vết khô màu trắng bám trên cẳng chân, thân thể lại bắt đầu nóng lên.
-Nào, đi tắm thôi. – Tối qua mình hưng phấn quá mức, làm xong liền ôm người ngủ mất, mặc dù không để lại tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong nhưng cả người mồ hôi chung quy vẫn thấy không thoải mái.
Lúc thân thể được thả vào bồn tắm, hạ thân thấy đau âm ỉ, Đường Nguyên cuối cùng tỉnh táo.
Cậu trợn tròn mắt, mặt đỏ tai hồng nhìn chăm chăm vào người đang vờ vịt như không có gì, nghiến răng nghiến lợi chất vấn:
-Tối qua cậu… Cậu… – Lời nói nhẫn nhịn nửa này cuối cùng vẫn không ra được, cậu cái gì?
Cậu là đồ chết tiệt dám đâm vào mông tớ?
Cậu là đồ chết tiệt làm bao nhiêu lần hả?
Cậu là đồ chết tiệt dám bắt mình làm ra nhiều tư thế xấu hổ như vậy?
Nếu Đường Nguyên cậu hỏi được đã sớm là người biến thân cầm thú kia rồi.
Lâm Cảnh lại không đắc ý khi thực hiện được gian kế, cũng không áy náy khi làm sai chuyện, mà như một đứa trẻ ngoan làm chuyện tốt cuối cùng được khen ngợi, vừa cười ngượng ngùng vừa cẩn thận lau người cho cậu. Thậm chí cả chỗ đó cũng không tha.
Cả bụng chất vấn của Đường Nguyên cuối cùng vẫn hóa thành xấu hổ, nhưng chung quy vẫn không thể để đối phương rửa chỗ đó giúp mình, liên tục né tránh:
-Đừng có sờ! Tớ tự làm! Ê ê…
Thanh niên ngồi xổm cạnh bồn tắm một tay ôm cậu một tay chống vách tường, hôn nồng nhiệt.
… Không phải còn muốn làm lần nữa chứ?
Đường Nguyên bị hôn choáng váng, chỉ còn một suy nghĩ như vậy.
May mà lý trí của Lâm Cảnh vẫn chiến thắng du͙© vọиɠ.
Đường Nguyên là lần đầu, chỗ đó sưng rất rõ ràng, dù có chuẩn bị đầy đủ nhưng tuyệt đối không thể hoàn hảo nhận một lần nữa trong thời gian ngắn. Lâm Cảnh không thấy bất mãn, nhưng vẫn ôm Đường Nguyên để đối phương sục cho mình mấy lần.
-… Mấy giờ rồi? – Đường Nguyên bị đè, đột nhiên hỏi.
-Không biết. – Ở bên người thích nhất, dù là trời long đất lở hắn cũng mặc kệ.
-… Phòng này bao nhiêu một đêm?
-Hơn một ngàn thì phải…
-… Nhanh đi xem mấy giờ rồi! – Đường Nguyên hổn hển đẩy người vẫn còn đang gặm thịt ra, -Quá hai giờ lại phải tính thêm ngày! Đi đâu ngủ chả được, sao cứ phải ngủ ở cái nơi đắt đỏ này chứ!
Lâm Cảnh cũng không nóng nảy, lại dán vào:
-Tôi chỉ hi vọng lần đầu của cậu ở chỗ tốt nhất.
-… Cậu đã dự mưu từ sớm?
Lâm Cảnh thông minh không đáp. Đây rõ ràng là dọn xong bộ đồ ăn thượng hạng đợi con thỏ dâng thịt tới cửa, còn cần làm rõ à?
-Tớ tạm thời không truy cứu trách nhiệm của cậu! Bây giờ không phải tớ không động được, nhanh đổi sang chỗ rẻ hơn chút đi! Chỗ nào không phải là ngủ mà lại ngủ ở nơi đắt như vậy, tiền này cũng đủ để tớ mua vé máy bay đi HongKong! – Đường Nguyên gấp đến mức thoáng cái nói ra suy nghĩ của mình.
… Cậu ấy quả nhiên là chân truyền của mẹ Đường. Lâm Cảnh ôm cậu không buông tay, giọng điệu có vẻ hờn dỗi:
-Tôi có thể kiếm được nhiều tiền hơn, cậu không cần tiết kiệm tiền mỗi ngày, tôi mua vé máy bay cho cậu.
-Có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm, chút tiền này của cậu có thể tiêu bao nhiêu lần? Còn nhiều học phí phải nộp đấy! Vả lại cậu bây giờ kiếm tiền kiểu gì? Hàng hóa ở HongKong không rẻ đi? Hơn nữa tớ nghe nói ở HongKong cũng không dễ làm thêm, còn không bằng tự mình kiếm tiền tự mình tiêu! – Đường Nguyên cố nâng đôi chân bủn rủn đá văng hắn ra, tự mình rề rề nhặt quần áo mặc vào từng chiếc.
Lâm Cảnh ngơ ngác nhìn cậu dựng thẳng lá cờ ‘tuyệt đối không làm đồ ăn hại’ thấy hơi ảo não.
Hắn ước gì người này ăn của mình, dùng của mình, thậm chí ỷ lại mọi chuyện vào mình, như vậy cậu ấy chắc chắn không trốn được.
Nhưng như vậy cũng không phải là Đường Nguyên.
Bởi vì Đường Nguyên ngay từ đầu là dáng vẻ người bảo vệ xuất hiện trước mặt mình.
Cuối cùng Lâm Cảnh đổi một phòng bình thường, nhìn Đường Nguyên trước khi đi luống cuống ném cái ga giường loang lổ dấu vết kia vào bồn tắm, hắn cười khẽ.
Đường Nguyên, cậu không còn đường về nữa rồi, tôi đã bắt được đuôi của cậu thì tuyệt đối không cho cậu có cơ hội chạy khỏi tôi.
Lâm Cảnh chỉ ở Bắc Kinh ba ngày thì bay về HongKong.
Chương trình học trong đại học HongKong nặng nề hơn đại lục rất nhiều. Nhất là thời điểm gần thi cuối kỳ, Lâm Cảnh dám cả gan rút ba ngày đi chơi, sau đó cần học bù chắc chắn không phải bàn.
Nghe nói Lâm Cảnh đi Bắc Kinh, Vinh Châu vừa tan học liền bỏ chạy đến đại học bách khoa.
Lâm Cảnh xách hộp cơm về ký túc xá ăn, lúc Vinh Châu đến hắn không hề do dự từ chối yêu cầu xuống gặp.
-… Cậu chỉ vì gặp cậu ta một lần? – Giọng Vinh Châu run rẩy, -Ngay Bắc Kinh cũng có thể đi, vì sao xuống lầu cũng không chịu?
Bởi bạn cùng phòng không ở, Lâm Cảnh mở loa điện thoại để một bên, vừa viết luận văn vừa ăn trứng cá.
Dù đối phương đã sắp khóc, hắn vẫn không hề dao động.
-Tớ thích cậu, Lâm Cảnh! Cậu muốn giả vờ bao lâu! – Cuối cùng Vinh Châu gào lên.
Có thể tưởng tượng, chàng thanh niên trước giờ luôn kiêu ngạo lúc này yếu đuối nhường nào.
Cố nén nước mắt, từ bỏ kiêu ngạo chỉ vì muốn đối phương có thể cho mình một câu trả lời, dù là tuyệt vọng cũng được, ít nhất để mình có dấu chấm kết thúc…
-Cậu chỉ là bạn của tôi, không thể trở thành tình nhân. – Người bên kia cuối cùng cho một đáp án rõ ràng.
Mẹ nó!! Cảm giác bị từ chối tồi tệ hơn bị giả ngu gấp trăm lần!
Trong lòng Vinh Châu huyết lệ chảy thành sông.
Lâm Cảnh rốt cuộc dừng bút, nhìn điện thoại như có điều suy nghĩ.
-Cậu biết khong? Không liên quan đến khoảng cách, ăn ý hay bất cứ cảm giác gì, người kia chỉ có thể là Đường Nguyên, từ rất nhiều năm trước cũng chỉ có thể là cậu ấy.
Nếu không có cậu ấy, như vậy mình cũng sẽ không thích bất cứ người nào. Chỉ có Đường Nguyên, mới chấp nhận một Lâm Cảnh dơ bẩn, yếu đuối, đã mất tất cả ấy.
Vừa dứt lời, điện thoại đã bị cúp cái rụp.
Lâm Cảnh đè cán bút lên thái dương, cuối cùng bấm điện thoại một người khác…
Khuôn mặt đẹp trai của Vinh Châu vì khóc mà cực kỳ khó coi.
Vì không muốn mất mặt trên đường, y dứt khoái lái xe về nhà trọ.
Trên đường điện thoại vang lên, y không thèm nhìn mà tắt luôn.
Kết quả điện thoại kiên nhẫn vang lên mấy chục lần, cuối cùng chọc Vinh Châu nóng nảy nghe điện:
-Tôi không nợ tiền anh!
-Cậu ở đâu? – Trình Vũ Dương lơ đãng hỏi.
-Liên quan chó gì đến anh! – Cúp máy.
Điện thoại tiếp tục vang lên.
Y tắt máy luôn.
Đến lúc xe y về đến dưới nhà trọ, ngạc nhiên phát hiện người kia đã đến đứng thẳng tắp ở đó, phong lưu phóng khoáng không thể tả, ngăn nắp hơn cái người khóc khó coi là mình đây rất nhiều.
-Anh lại muốn làm gì! – Cái người tuy không có nước mắt mà mắt đỏ ửng y như một con rồng đang nổi khùng.
-An ủi người thất tình. – Người nọ cũng không giấu diếm.
-… Cái tên Lâm Cảnh kia lại nói cho anh biết hả! – Vinh Châu tức điên rồi.
-Thằng ngu cũng nhìn ra được cậu luôn ở thì thất tình, chẳng qua là cậu lúc nào mới phát hiện ra thôi. – Trình Vũ Dương nhìn y, giọng nói bình thản không hề có ý an ủi: -Cậu cho là mình che giấu rất tốt, kết quả toàn bộ thế giới cũng nhìn ra. Cậu cho là mình chỉ cần luôn ở bên cạnh, sớm muộn có thể cảm hóa, kết quả đối phương không hiểu mà đi yêu người khác. Cậu cho là mình ưu tú đáng yêu hơn người kia… Nhưng cuối cùng phát hiện, tình yêu căn bản không phải so điều kiện mà là không có so.
Hắn tàn nhẫn lặp lại một lần:
-Ngay cả cơ hội so sánh cậu cũng không có.
-… Người kia đến để an ủi mình đấy à?!
-Cho nên đừng đau lòng, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai cậu vẫn là Vinh Châu kiêu ngạo kia.
Vinh Châu chỉ cảm thấy bụng mình bị xé toang ra sau đó xách ra nhào nặn một lượt rồi lại đút về, cái người mổ bụng mình kia còn nói:
cậu có bệnh, nhưng không cần phẫu thuật.
-… Tôi thao tại sao tôi phải quen biết anh hả… – Vinh Châu vái lạy rồi.