Anh nhếch môi, xoay người ra ngoài, đóng cửa lại. Trở về phòng, lấy ví tiền, xuống siêu thị ở tầng trệt mua một ít thực phẩm. Sau đó trở về, mang tạp dề, thành thạo nấu bữa trưa.
Lúc Lương Cảnh Hàn làm xong món cuối cùng, tắt bếp. Chuông cửa vang lên. Nhìn gương mặt hiện lên trên màn hình, anh đen mặt, một chút cũng không muốn mở cửa.
Cửa từ từ mở ra, Dương Ngọc Vân mỉm cười, chào anh một tiếng, sau đó lập tức hỏi: “Chị Lam Anh ngủ hả anh?”
“Ừ.”
“Em vào với chị.” Dứt lời định nhấc chân chạy đi.
Lương Cảnh Hàn trầm giọng nói: “Em vào bếp dọn bát đũa và bày thức ăn ra giúp anh, anh đi gọi chị.” Nói xong anh xoay người bước đi, nếu để con bé này vào phòng, chắc chắn sẽ lộ chuyện hai người bọn họ ngủ riêng.
Nhìn theo bóng lưng Lương Cảnh Hàn, ánh mắt Dương Ngọc Vân sâu thêm một chút, im lặng đi vào bếp.
Dùng xong cơm trưa, Dương Ngọc Vân tranh rửa bát, vòi Lam Anh phụ mình xếp bát đũa lên kệ. Vừa làm vừa khoe với cô là mình vừa tham gia chuyển ngữ các tác phẩm tiểu thuyết nước ngoài, nghe đến tiểu thuyết, hai mắt Lam Anh phát sáng, hào hứng bàn luận.
“Oa, em không ngờ chị còn hiểu biết về văn học như vậy, sau naỳ em phải nhờ chị góp ý giúp rồi.” Dương Ngọc Vân kích động, sung sướиɠ nói.
Lam Anh ngoài mặt mỉm cười, trong lòng xấu hổ không thôi, cô đâu phải là ‘còn hiểu biết về văn học" mà chính xác là ‘chỉ hiểu biết mỗi văn học" còn lại đều thiếu hiểu biết.
“Tối nay chúng ta mở tiệc, mừng chị xuất viện đi.” Dương Ngọc Vân vừa lau tay, vừa cười nói.
“Chờ tay chị em khỏi rồi hãy bày tiệc .” Lương Cảnh Hàn từ phòng khách đi vào, mở tủ lạnh, lấy đĩa trái cây đã cắt sẵn, đi đến ôm eo Lam Anh kéo cô ra phòng khách. Dương Ngọc Vân nhìn cánh tay anh, hai mắt tối lại, sau đó cũng nhanh chóng theo sau.
Ra đến phòng khách, Lương Cảnh Hàn vẫn ôm chặt eo cô, ngồi xuống ghế sô pha, Dương Ngọc Vân cũng ngồi xuống cạnh cô.
Lam Anh vươn tay, ghim một miếng lê đưa cho Dương Ngọc Vân, cười cười nói:
“Ừ, Cảnh Hàn nói đúng, chờ tay chị khỏi hẳn, mới thoải mái tưng bừng tận hứng được chứ, em nở để chị ngồi nhìn mọi người chơi đùa sao?”
“Vậy chị phải mau khỏi đi.” Dương Ngọc Vân nhận lấy lê, cắn một cái, nũng nịu nói.
Lúc Lương Cảnh Hàn nghe cô gọi anh là ‘Cảnh Hàn", cảm thấy thích thú. Đây không phải lần đầu tiên cô gọi anh như vậy, nhưng là lần đầu tiên anh cảm giác như vậy, cô gọi rất tự nhiên, không gượng gạo, không tỏ ra nũng nịu, cứ như...như vợ chồng nhiều năm rồi vậy.
Sau khi đưa lê cho Dương Ngọc Vân, Lam Anh cũng ghim một miếng dưa lưới đưa cho Lương Cảnh Hàn, nhưng anh lại bất động, không nhận miếng dưa cô đưa. Nhìn ra anh có chút thất thần, cô nổi lên ý trêu đùa, liền lấy miếng dưa được ướp lạnh cọ vaò môi anh.
Lương Cảnh Hàn chợt cảm giác trên môi lành lạnh, ươn ướt, nhìn lại thì thấy cô đang đưa một miếng dưa lưới đến miệng anh. Anh thuận tiện, há miệng cắn một miếng. Sau đó đưa tay cầm lấy nửa miếng còn lại, cô thấy anh tự cầm, liền buông tay. Lại không ngờ anh cầm lấy đưa đến sát miệng cô, dịu dàng nói:
“Em cũng ăn đi, rất ngọt đó.”
Lam Anh đen mặt, rất muốn chửi thề một tiếng, miếng dưa dính nước bọt mà dám đưa sát môi cô, lại còn bảo cô ăn nữa chứ. Nhưng đã đưa đến môi, nhà lại đang có khách, không thể không ăn. Vì thế cô cắn răng, ăn nửa miếng dưa lưới. Cô hối hận rồi, hối hận khi nãy đã không nhổ nước bọt lên miếng dưa rồi dứt khoát nhét hết vào mồm hắn. Nghe nói như vậy, người ăn nước bọt sẽ vô cùng nghe lời người nhổ nước bọt đó, lần sau cô sẽ thử.
Bất giác sống lưng Lương Cảnh Hàn lạnh toát, không nhịn được còn rùng mình một cái.
Dương Ngọc Vân nhìn một màn này trong mắt hiện lên một tia khổ sở, nhưng rất nhanh đã biến mất, đôi mắt lại trong veo, cô nhẹ giọng nói với Lam Anh:
“Ngày mai, em đi Thủy Hà du lịch với đoàn trường đến một tuần, em về chuẩn bị một chút đây.” Dứt lời, đứng lên, nói tạm biệt với hai người rồi ra về.
Sau khi tiễn Dương Ngọc Vân ra cửa. Lam Anh xoay người, hung hăng giẫm lên chân Lương Cảnh Hàn, rồi lập tức đi vào phòng, đóng cửa lại. Anh ăn đau, kêu lên một tiếng, khập khiễng đi đến sô pha ngồi xuống, cầm bàn chân bị đau lên xem xét. Anh không ngờ cô có khí lực lớn như vậy, con mẹ nó, thật sự rất đau đó.
Lam Anh đi vào phòng, lại thấy mình có chút hung ác, người ta chăm sóc, nấu cơm cho mình, không nên đối xử với người ta như vậy, ít nhất cũng chờ tay mình khỏi hẳn chứ. Đúng là giận quá hóa ngu mà. Nghĩ nghĩ một chút, lại đi đến túi thuốc, lấy ra chai thuốc xoa bóp, mở cửa bước ra ngoài, đi đến chỗ Lương Cảnh Hàn, chìa tay đưa chai thuốc cho anh.
Lương Cảnh Hàn không nhìn cô, cũng không lấy chai thuốc, hai tay khoanh lại, bất động. Lam Anh khó khăn dùng một tay mở nắp chai thuốc, ngồi xổm trên mặt đất, đổ nước thuốc lên bàn chân anh, đưa tay nhẹ nhàng xoa bóp. Lát sau, Lương Cảnh Hàn cảm thấy đã hết đau, chắc là không đến mức bong gân, trật khớp.
“Lương Cảnh Hàn.”
“....”
Im lặng.
“Có bớt đau hơn không?”
“....” Trầm mặc.
“Xin lỗi, tôi sai rồi.” Cô cúi gầm mặt, nhỏ giọng nhận lỗi. Cô hiện giờ không một xu dính túi, tay lại gãy, ở cái thế giới này, cũng chỉ có thể nương nhờ vào anh thôi. Có câu ‘Đứng dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu.’.
Lương Cảnh Hàn nghe cô nhỏ giọng nhận lỗi, hơi liếc mắt nhìn, chỉ thấy người ngồi trên mặt đất, tay mềm mại, trắng nõn vẫn ở trên bàn chân anh xoa xoa, đầu cúi thấp như đứa trẻ phạm lỗi, chờ người lớn khiển trách.
“Được rồi, ngồi lên ghế, tôi có chuyện muốn nói.”
Giọng nói không nóng không lạnh, khiến người nghe khó đoán anh đang suy nghĩ gì. Nhất thời, nội tâm Lam Anh vang lên hồi chuông báo động. Lời thoại này quen lắm nè, đây là lúc anh ta phát hiện ra ‘Lam Anh" bỏ thuốc trợ tình vào thức uống, ‘Lam Anh" bò dưới đất cầu xin tha thứ, khi đó Lương Cảnh Hàn nói câu này. Đừng nói anh ta định đá cô ra đường nha. Mà trong truyện cô viết là sau khi xác nhận tình cảm với nữ chính anh ta mới đá cô ra đường. Chẳng lẽ là nội dung bị thay đổi? Dù có thay đổi cũng không nên đá cô vào lúc này chứ, cô còn chưa tìm được đường lối cách mạng đúng đắn để tạm thời tồn tại ở thế giới này và tìm cách quay về thế giới thực đâu. Ít nhất, cũng phải để cô rút được tiền đã.
“Cô muốn ngồi trên mặt đất nói chuyện hả?” Thấy cô ngồi im bất động, vẻ mặt cô thay đổi liên tục, Lương Cảnh Hàn cười như không cười hỏi.
Lam Anh đứng lên, vừa ngồi xuống ghế, lập tức mở miệng nói, cô phải nói trước khi thằng nhãi này nói đuổi cô ra khỏi nhà. Cô tâm niệm: Làm người, quan trọng là phải mặt dày, nếu mặt dày làm gì cũng thành công. Vì thế cô tròn mắt nhìn anh, nhẹ giọng nói:
“Anh có muốn đá tôi ra khỏi nhà cũng nên chờ đến khi tay tôi khỏi đã.”
Sau khi nói xong mới thâý thật giống cái thời sinh viên, nhiều lần đóng tiền trễ nên chủ phòng trọ đòi đuổi, vì chưa kiếm được phòng khác nên phải mặt dày mà xin xỏ, nài nỉ.
Lương Cảnh Hàn nghe vậy suýt nữa đã bật cười, hóa ra nãy giờ cô vì nghĩ anh tức giận muốn đuổi cô ra khỏi nhà nên lo lắng. Anh giả vờ nhíu mày hỏi:
“Tôi nói đá cô ra khỏi nhà khi nào?”
“Hả?” Cô giật mình, phải rồi, là cô lo trước lo sau đoán già đoán non, tự mình dọa mình. Sau đó nhìn anh, cong môi cười, bắt đầu vuốt mông ngựa:
“Tôi lại sai lầm rồi, tôi không nên lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, anh đại nhân đại lượng như thế, sao có thể vì một chút chuyện nhỏ mà nhẫn tâm vứt bỏ bạn bè được chứ.”
“Bạn bè?” Lương Cảnh Hàn nhướng mày.
“Ờ.” Thằng nhãi này có biết cái gì là trọng điểm hay không, chị đây là đang muốn nâng cao hình ảnh tốt đẹp cưng, cưng lại quan tâm hai chữ mà chị tùy tiện bỏ vào cho câu nói thêm mạch lạc.
Lương Cảnh Hàn híp mắt, như cười như không. Sau đó không nhanh không chậm nói:
“Chúng ta dọn về cùng một phòng đi.”
“Ừ.” Cô gật đầu, đáp một tiếng.
Lương Cảnh Hàn lại ngẩn ra vài giây, không phải nên làm bộ làm tịch, e thẹn, nũng nịu từ chối sao? Anh nghi ngờ cô không nghe rõ câu anh vừa nói. Lại nghe cô nói tiếp:
“Dọn về phòng nào?”
“Phòng tôi.”
“Ừ, vậy phiền anh.” Cô nhìn anh gật đầu, cười tủm tỉm.
“Phiền chuyện gì?”
“Dọn đồ của tôi sang phòng anh.” Cô vừa nói vừa chỉ vào cánh tay đau của mình.
“Cô đã từng nghe câu ‘tàn nhưng không phế’ chưa?”
“Chưa từng nghe qua.” Cô tỏ vẻ ngạc nhiên nói.
“....” Lương Cảnh Hàn cảm thấy cạn lời, nên chỉ im lặng.
Cô ngồi trên giường nhìn Lương Cảnh Hàn bận rộn chạy qua chạy lại, sắp xếp, dọn dẹp đồ đạc linh tinh. Không khí có chút yên tĩnh. Hơi buồn ngủ. Lúc Lương Cảnh Hàn làm xong mọi việc, đột nhiên hai người đồng loạt lên tiếng:
“Tôi..” ~ “Cô..”
Lam Anh rất biết điều, nói:
“Anh nói trước đi.”
Lương Cảnh Hàn cũng không khách khí, không mặn không nhạt, nhìn cô, hỏi:
“Cô không hỏi tôi vì sao muốn dọn về cùng phòng hả?”
Thằng nhãi này nghĩ cô không có não chắc, đương nhiên là do sợ Dương Ngọc Vân lại thường xuyên đến đây, nhất thời chạy loạn, lộ chuyện vợ chồng giả rồi. Thế nhưng Lam Anh vẫn ngoan ngoãn phối hợp, gật đầu hỏi:
“Ừ, vì sao anh muốn dọn về cùng phòng vậy?”
Lương Cảnh Hàn thấy cô giống như kiểu ‘hỏi theo yêu cầu" thì bị chọc giận không nhẹ. Anh mím môi, cũng không trả lời nữa, lại hỏi cô:
“Khi nãy cô muốn nói gì?”
Nghe anh hỏi, hai mắt Lam Anh tỏa sáng, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu nói:
“Tôi đói.”
Lương Cảnh Hàn nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, kiềm chế tâm tình muốn đánh người trước mặt lại. Đen mặt, mở cửa ra khỏi phòng, mạnh mẽ đóng cửa ‘Rầm" một tiếng.
Lam Anh tủi thân muốn chết, cô có nhổ cọng lông nào của anh ta đâu chứ, cái gì cũng ngoan ngoãn nghe theo. Anh ta dọn dẹp, cô muốn ngủ cũng không dám ngủ, ngồi mấy tiếng đồng hồ với anh ta; Anh ta xem cô như đồ không não, cô cũng không giận ngược lại còn ngoan ngoãn phối hợp. Anh ta nổi giận cái gì chứ.
Lương Cảnh Hàn hiện tại đang ở trong bếp, cầm dao thái thịt bò, nếu biết được suy nghĩ này của cô, chắc chắn anh sẽ lập tức xách cô lên thớt mà thái mỏng.
Cho đến khi dùng xong cơm tối, sắc mặt Lương Cảnh Hàn vẫn không có dấu hiệu tốt lên. Lam Anh rất có tính tự giác, dùng một tay dọn dẹp, để chén bát vào trong chậu rửa.
Lương Cảnh Hàn đứng lên, đi đến để rửa chén bát. Lam Anh định dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi khu vực áp suất thấp này, thì nghe anh trầm giọng nói:
“Ở lại, xếp bát lên kệ.”
Cô tiu nghỉu xoay người, quay trở lại, oán khí ngút trời nhưng một chút cũng không dám lộ ra, vẻ mặt bình tĩnh nhận mệnh.
Xong mọi việc, hai người cùng trở về phòng, Lam Anh vẫn là một người thức thời, ôm quần áo, sang phòng bên cạnh tắm rửa. Lương Cảnh Hàn hài lòng với biểu hiện hiểu chuyện này của cô. Tâm tình cũng tốt lên một chút. Anh bước vào phòng tắm, trút bỏ quần áo, mở vòi sen, để mặc cho dòng nước xối từ trên đỉnh đầu, chảy xuống cơ bắp săn chắc. Đột nhiên, anh tắt vòi sen, mắt nhìn chằm chằm vào tường gạch, giống như muốn đυ.c một cái lỗ trên đó vậy. Lương Cảnh Hàn nhận ra, mấy hôm nay, cảm xúc của anh luôn bị cô ảnh hưởng. Việc này không tốt chút nào cả. Anh lại đưa tay mở vòi sen, tiếp tục để nước xối xuống, giống như muốn dùng nước rửa sạch cảm xúc kỳ lạ đang len lỏi trong lòng.
Lúc Lương Cảnh Hàn ra khỏi phòng tắm, đã thấy người
giường nằm ngay ngắn, trùm chăn phủ qua đầu, rõ ràng là đã ngủ. Anh cũng không nhìn cô lâu, một đường đi đến bàn làm việc, ngồi xuống, mở laptop, xem một số tài liệu. Đến giữa đêm, liếc thấy người trên giường lại kêu khẽ, đầu hơi lắc. Anh bước đến giường, đưa tay kéo chăn khỏi đầu cô, phần chăn phủ trên mặt hơi ướt, nước mắt đẫm cả gối.
Lam Anh thấy mình ở trong một phòng bệnh, nhìn đến gương mặt người nằm trên giường, cô kích động nhào đến, nhưng cô không chạm được thân thể của chính mình. Cửa phòng bệnh mở ra, là mẹ cô, cô lập tức nhào đến ôm lấy bà, nhưng bà đi xuyên qua người cô, đến bên giường bệnh, đưa tay vuốt ve mặt con gái, đôi mắt bà đỏ hoe, sụt sùi, nức nở.
Lam Anh chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như vậy, bất lực như vậy. Cái cảm giác đứng trước mặt người thân mà muốn chạm cũng không thể chạm, khiến cô thấy vô cùng thống khổ. Cô một lần nữa nhào đến cơ thể của mình, hy vọng có thể nhập vào nhưng đột nhiên có người kéo cô lại, có người gọi: “ Lam Anh.” Không, cô không phải, cô muốn quay về thể xác mình, cô không muốn sống trong cơ thể người khác, cô lắc đầu ngoày ngoậy, muốn thoát khỏi lực kéo cuả người kia, nhưng vô lực.
Cô mở mắt, oán hận, một tay túm lấy áo anh, rồi gào khóc:
“Tại sao? Tại sao anh lại kéo tôi chứ?.. Tôi muốn trở về, một chút nữa thôi là tôi có thể ôm lấy mẹ rồi, tên khốn nhà anh tại sao lại kéo tôi hả...” Cuối cùng, lại dúi mặt vào l*иg ngực anh, khóc nức nở.
Lương Cảnh Hàn nhìn biểu hiện này của cô thì cảm thấy rối bời, lần đầu tiên anh nhìn thấy cô mất hết lý trí như vậy. Anh mím môi, im lặng, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Lam Anh sau khi phát tiết xong, bình tĩnh lại, rời khỏi lòng anh, cúi đầu, nói giọng mũi:
“Xin lỗi anh, tôi..tôi gặp ác mộng.”
“Ừ, đứng dậy rửa mặt đi, buổi tối, không nên có vẻ mặt dọa người như vậy, xấu quá.”
Cô xuống giường vào nhà vệ sinh rửa mặt, anh đi đến bàn, rót một ly nước, chờ cô ngồi xuống giường thì đưa cho cô.
Lam Anh nhận ly nước, uống một ngụm, nhỏ giọng nói:
“Cảnh Hàn, cảm ơn anh.”
Anh nhận lại ly nước, đưa tay vỗ đầu cô.
“Ngủ tiếp đi.” Dứt lời xoay người đi cất cái ly, tắt bớt đèn trong phòng, cũng lên giường, kéo chăn nằm xuống bên cạnh cô. Giọng nói mang ý đùa cợt:
“Nếu cần thì tôi có thể hy sinh một chút, cho cô ôm ngủ.”
Lam Anh cười khẽ, cũng không trả lời, kéo chăn của mình, trùm kín đầu.