Nam Thần Và Mèo Của Anh Ấy

Chương 46: Nhiệm vụ thứ hai mươi hai (1)

Lúc này trên mạng đang rất náo nhiệt.

Hình Lục Ly đi mua thịt nướng, bị fans rối rít đăng lên mạng, vô số fans ai oán tại sao mình lại không đi đến cửa tiệm kia ăn, tại sao lại không có vận khí tốt như vậy.

Lúc nhìn đến video được người khác quay, oán niệm càng sâu hơn.

Sôi nổi nhắn lại phía dưới Weibo của Lục Ly, muốn Lục Ly cho fans phúc lợi.

Đang muốn, không nghĩ tới Lục Ly ngược lại thật sự đăng lên một video, mặc dù rất ngắn, chỉ có hơn mười giây, nhưng đủ để để cho fans hưng phấn.

Mà hưng phấn, chính là tích cực bình luận.

"Ngao ngao ngao, Nhuyễn Nhuyễn thật sự siêu manh, thật đáng yêu thật là đáng yêu mà!"

"Muốn ôm Nhuyễn Nhuyễn về nhà, mọi người muốn cùng đi trộm Nhuyễn Nhuyễn không?"

"Đừng nói nữa, tôi làm người mà còn không bằng một con mèo, mèo thật sự còn đáng yêu hôin t nhiều, còn có thể gần gũi ở bên cạnh nam thần, hâm mộ ghen tị quá!"

"Người còn không bằng động vật, nhưng tôi thế mà không có chán ghét Nhuyễn Nhuyễn, ngược lại càng ngày càng thích, đây nhất định là bởi vì yêu ai yêu cả đường đi lối về."

"Hít sắc đẹp của mèo hít sắc đẹp của nam thần, đêm nay xem như thỏa mãn.”

……

Fans tích cực, còn mang lên đề tài.

Đêm nay, hot search lại là Lục Ly.

Lục Ly ngược lại không nhắn lại, chỉ tùy ý nhìn hai lần, sau đó liền đặt ở một bên, anh cùng Nguyễn Nhuyễn ăn bữa tối.

Lục Ly thật ra không thích ăn đồ nướng BBQ, biết mèo cũng không thể ăn nhiều, cho nên chỉ cho Nguyễn Nhuyễn ăn một hai phần liền không cho ăn nữa, vẫn cho Nguyễn Nhuyễn ăn chút đồ ăn khá lành mạnh.

Nguyễn Nhuyễn tuy rằng ai oán nhìn Lục Ly, nhưng cũng không có cách, ai bảo cô bây giờ là mèo cơ chứ.

Mèo nên có thói quen ẩm thực của mèo, mà không phải giống như người.

Sau khi ăn xong bữa tối, Nguyễn Nhuyễn liền bắt đầu ngồi ở một bên tiêu thực, Lục Ly ở trong phòng này, bên trong có thiết bị tập thể hình, cho nên ăn tối qua hai giờ đồng hồ, Lục Ly liền chạy bộ Nguyễn Nhuyễn thì ở một bên nhìn Lục Ly, đôi mắt bất động nhìn chằm chằm.

Cô biết, mình không còn bao nhiêu thời gian có thể ở bên cạnh Lục Ly như vậy.

An an tĩnh tĩnh ở cùng nhau, Nguyễn Nhuyễn ngẫu nhiên ngước mắt nhìn Lục Ly một cái, đột nhiên cảm thấy, thật ra cuộc sống trước kia của mình cách anh rất xa, cũng giống như một người bình thường vậy.

Sẽ có lúc tâm tình không tốt, sẽ ngủ, cũng sẽ lo lắng ăn nhiều mập lên, cho nên mỗi ngày đều kiên trì vận động, cũng sẽ bởi vì rất nhiều rất nhiều chuyện, sẽ giống nhau.

Sự khác biệt duy nhất, có lẽ là Lục Ly không có bạn gái.

Từ khi Nguyễn Nhuyễn vào nhà Lục Ly cho đến bây giờ, ngoài ban đầu có Khâu Khiết đi tìm Lục Ly ra, cùng với Cảnh Việt và vợ hắn Chu Phiên Phiên ra, chưa bao giờ cho cô gái khác ở lại nhà anh, cũng không thấy Lục Ly gọi điện với cô gái nào khác.

Điểm này, Nguyễn Nhuyễn vừa cảm thấy vui mừng, lại vừa có chút xíu khổ sở.

Cũng không nhìn trộm bí mật này của Lục Ly.

Cô đôi lúc sẽ nghĩ, Lục Ly rốt cuộc có thích con gái hay không, nếu thích, vì sao vẫn luôn không tìm bạn gái, nếu không thích, vậy Lục Ly có phải thích đàn ông không, nhưng cái này, hình như cũng không có dấu hiệu gì.

Đây cũng là chuyện phiền não nhất của truyền thông, trên người Lục Ly, gần như không có tai tiếng có thể moi ra.

Suy nghĩ, suy nghĩ, Nguyễn Nhuyễn không khỏi cười một tiếng.

Lục Ly nhìn cô một cái, có chút kinh ngạc: "Tâm tình rất tốt?" Anh mới vừa chạy bộ xong, toàn thân đều là mồ hôi, lúc này đang thở hổn hển nói chuyện cùng Nguyễn Nhuyễn, giọng trầm thấp, còn có chút khàn khàn.

Nguyễn Nhuyễn ngừng một lát, đưa móng vuốt ra trước một chút, đứng ở trước mặt Lục Ly, nâng đầu lên nhìn Lục Ly.

Bộ dáng này của Lục Ly, chỉ có cô nhìn thấy, thật tốt.

"Meo." Cô đặt móng vuốt của mình trên bàn tay của Lục Ly.

Lục Ly nhướng mày, có chút kinh ngạc nói: "Mày muốn đứng lên tay sao?"

Mới bắt đầu Nguyễn Nhuyễn không có ý tưởng này, nhưng bây giờ Lục Ly hỏi, cô dứt khoát chấp nhận.

Thử một lần cũng tốt, lúc làm người cũng không được hưởng thụ qua đãi ngộ này, vậy ở đây lúc này hưởng thụ một lần.

Cúi đầu nhìn Nguyễn Nhuyễn đứng trong lòng bàn tay mình, Lục Ly thấp giọng nói: "Vui vẻ?"

"Meo."

Nguyễn Nhuyễn vươn chân, tiếp tục dọc theo đường cong của cánh tay anh, nhào vào trong ngực củananh.

Vừa nhào qua, liền bị Lục Ly ôm lấy.

Lục Ly nhéo nhéo mặt nó, buồn cười nói: "Thật là một tiểu khả ái."

Nguyễn Nhuyễn trong nháy mắt tự hỏi, còn may cô là một con mèo, nếu không lúc này làm sao có thể khống chế được mình không nhào lên! !

Mị lực của Lục Ly như vậy, Lục Ly hấp dẫn mình như vậy, thật là. . . A a a a a! Cô khó có thể khắc chế chính mình.

Lục Ly chơi đùa với Nguyễn Nhuyễn một lúc, mới tiến vào phòng tắm chuẩn bị tắm rửa, trước khi tắm, anh hỏi Nguyễn Nhuyễn: "Muốn tắm không?"

Ánh mắt Nguyễn Nhuyễn sáng lên, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Ly.

Lục Ly bật cười, cong cong môi nói: “Ban ngày không phải bị làm cho dơ rồi sao, tới, lại đây ta tắm cho mày."

Nguyễn Nhuyễn: “……”

Cho dù thẹn thùng, cô cũng không cự tuyệt được ý muốn Lục Ly tắm cho mình a a!

Yên lặng đi qua, tùy ý Lục Ly ôm mình tắm ở trong bồn rửa, hưởng thụ tay của anh xoa bóp ở trên người mình, tắm cho mình.

Tắm một lần, không biết là bởi vì Nguyễn Nhuyễn đã thành thói quen hay là nguyên nhân gì, cảm thấy rất thoải mái, cũng không có nửa điểm xấu hổ.

Sau khi tắm xong cho Nguyễn Nhuyễn, toàn thân Lục Ly cũng ướt.

Anh nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn, dùng khăn lông xoa xoa thân thể nó, thấp giọng nói: "Đi ra ngoài đợi một lát, ta sẽ ra sấy lông cho mày."

"Meo."

Nguyễn Nhuyễn ngoan ngoãn đi ra ngoài, trước khi đi, còn không quên quay đầu liếc nhìn Lục Ly, một bộ lưu luyến không rời.

Làm cho Lục Ly nhìn cũng cảm thấy buồn cười.

"Ngoan, ở bên ngoài chờ ta."

Nguyễn Nhuyễn ngồi bẹp xuống đất, an tĩnh nhìn cửa bị đóng lại trước mặt.

Bên trong phòng tắm mờ mịt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bên trong có người, cửa phòng toilet bên trong khách sạn đều là thủy tinh, cho nên khi có người bên trong, thật giống như có cảm giác như ẩn như hiện.

Nhìn một chút, Nguyễn Nhuyễn không khỏi thấy chóp mũi đang nóng lên, thân thể cũng có chút nóng.

Sau khi suy nghĩ một chút, cô vẫn nên di chuyển vị trí của mình, quay lại đến một bên ngồi xuống.

*

Ngoài cửa sổ cảnh đêm rất đẹp, có thể nhìn thấy phong cảnh của cầu lớn xa xa bên kia.

Nguyễn Nhuyễn nhìn bên kia cảm thấy có chút khó hiểu.

"Hệ thống, mi nói đến lúc ta khôi phục lại thân thể của người, vậy con mèo này thì sao, làm sao bây giờ?"

Hệ thống trầm mặc, qua một hồi lâu mới nói: "Mèo sẽ biến mất."

"Vì sao lại biến mất?"

Hệ thống yên lặng một hồi, mới nói: "Nguyễn Nhuyễn, nếu không phải bởi vì có con mèo này, cô vốn dĩ đã chết rồi cô biết không?"

"Ừ, sau đó thì sao?"

Hệ thống suy nghĩ thật lâu, vẫn không nói đáp án cuối cùng cho cô.

"Ở lúc cô biến thành người, cô sẽ biết tất cả mọi chuyện."

"Bao gồm ta chết như thế nào phải không?" Nguyễn Nhuyễn bắt được trọng điểm, tất cả chịu đựng nhanh chóng hỏi một câu.

"Ừ, sẽ biết."

Nguyễn Nhuyễn à một tiếng, nhìn về cảnh sắc phía ngoài cửa sổ, cảm khái nói: "Vậy mi thì sao, mi cũng sẽ biến mất sao?"

"Nhiệm vụ sau khi hoàn thành, tôi liền phải đi."

Nguyễn Nhuyễn hơi ngẩn ra, suy tư hồi lâu mới hỏi: "Cho nên ta coi như là nhiệm vụ của mi sao?"

"Đúng."

Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn trầm ngâm hồi lâu, mới thấp giọng nói: "Cảm ơn mi."

Cho cô một sinh mạng mới, còn cho cô tới bên người nam thần mình thích nhất, hết thảy, Nguyễn Nhuyễn vô cùng cảm ân.

"Vậy Lục Ly thì sao, ta tại sao phải đi tới bên cạnh Lục Ly? Ban đầu mi nói, nói người đầu tiên sờ đầu ta, muốn ta về nhà cùng người đó, nhưng thật ra là tùy tiện sắp xếp chứ gì? Chỉ là bởi vì người kia là Lục Ly, nên ngươi mới nói cho ta như vậy đúng không."

Nguyễn Nhuyễn ôm nghi hoặc dưới đáy lòng của mình hỏi thăm, thật ra thì đối với chuyện Lục Ly nhặt được đưa về nhà, cô vẫn không ngừng tự hỏi.

Lục Ly cũng không phải thiện lương như vậy, không nên nói là hiền lành, mà là Lục Ly có thể sẽ thương cảm.

Động vật hoang, nhưng không nhất định sẽ mang về nhà, còn hết lòng chăm sóc như vậy , trong này, nhất định có nguyên do.

"Có." Hệ thống dừng một chút, thấp giọng nói: “Nhưng cái này tôi không thể nói, về sau cô sẽ biết."

"A?" Nguyễn Nhuyễn dương cao thanh âm của chính mình, "Ta về sau sẽ biết như thế nào?"

"Lúc biến thành người sẽ biết."

“Thật sự?”

Nguyễn Nhuyễn cảm thấy, hệ thống hình như đang lừa mình.

Hệ thống nghẹn nghẹn, cạn lời nói: "Cô đoán xem."

Nguyễn Nhuyễn: “……”

Còn muốn nói tiếp, Lục Ly liền đi ra.

Lục Ly nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn, nhướng mày nhìn, Nguyễn Nhuyễn đứng ở bên cạnh nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

“Tới, ta sấy khô thân thể cho mày."

Sau khi sấy xong, Lục Ly nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn: “Buồn ngủ sao?”

Nguyễn Nhuyễn lắc lắc đuôi, tiếp tục ngồi ở nơi vừa nãy.

Lục Ly nhìn, thấp giọng nói: "Ta đi vào trong gọi điện thoại cho Trần Bân, mày đừng có chạy loạn biết không?"

"Meo."

Nguyễn Nhuyễn đáp lời, nhìn đến Lục Ly vào trong phòng, mới xoay thân mình, tiếp tục nhìn bên ngoài.

Về sau, chắc là không có cơ hội thấy được, cho nên cô muốn ở lúc có thể nhìn được, cách một khoảng cách rất xa nhìn.

*

Trong phòng, tay Lục Ly đút túi đứng ở cửa sổ sát đất trước mặt, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, gọi điện thoại cho Trần Bân.

"Tra được cái gì sao?”

Trần Bân nhíu mày nói: “Không có, một chút tin tức đều không có, bên kia cũng không có ai mất mèo, cũng không có chuyện gì kỳ quái, chỉ là tôi cảm thấy có chút kỳ quái."

Đôi mắt Lục Ly sáng lên, "Là gì?"

"Cậu còn nhớ rõ cô gái ái mộ cậu lúc chúng ta đi đến Học Viện Điện Ảnh không, tên người kia giống với tên của con mèo của cậu."

"Ừ? Cô ấy làm sao?"

Trần Bân che điện thoại lại nói: "Tôi điều tra chuyện kỳ quái duy nhất là, ở nơi đang bị phá bỏ đó, cô gái từ trên nhà trệt ngã xuống."

Lục Ly hơi ngừng, mặt kéo căng, "Anh chắc chắn?"

"Đương nhiên, chuyện này ban đầu cũng báo cảnh sát, nhưng hình như nói là cô ấy vô tình rơi xuống, cho nên không giải quyết được gì."

Lục Ly nhíu mày suy nghĩ, "Cô ấy còn có thân nhân nào khác không?"

"Không biết."

Lục Ly trầm trầm giọng, “Anh điều tra một chút."

“Vì… Sao?”

Lúc này, Lục Ly cũng không nói ra tại sao, trực giác nói cho anh, muốn để cho Trần Bân tiếp tục điều tra.

"Tôi luôn cảm thấy một cô gái thành niên, làm sao có thể sẽ rơi xuống từ trên nhà trệt, điểm này rất kỳ quái, anh điều tra sâu hơn một chút."

"Vậy mèo thì sao?"

"Cùng nhau tra."

"Được, không thành vấn đề."

Giao phó xong tất cả mọi chuyện cho Trần Bân, Lục Ly đứng ở đó suy tư hồi lâu, lắc lắc đầu mình, mới đi ra ngoài phòng khách.

Nguyễn Nhuyễn còn an tĩnh ngồi ở nói đó, Lục Ly nhìn một hồi lâu, mới đi tới bên kia.

Ôm Nguyễn Nhuyễn vào trong lòng, Lục Ly nhẹ hỏi: "Nhuyễn Nhuyễn, mày trước đó có phải đi lạc từ bên kia hay không?" Anh vươn tay ra chỉ, chỉ phía cầu lớn bên kia.

Tầm mắt Nguyễn Nhuyễn nhìn theo tay Lục Ly nhìn qua, trong ánh mắt có một chút xíu biến hóa, nhưng che dấu rất nhanh, không để cho Lục Ly phát hiện.

Qua một hồi lâu, Lục Ly cũng không hỏi cái gì nữa, đơn giản không hỏi.

Đưa tay xoa xoa đầu cô, chỉ thấp giọng thở dài một tiếng, nhìn Nguyễn Nhuyễn nói: "Nếu không vui vẻ, hãy nói với ta biết không?"

Nguyễn Nhuyễn: "Meo."

. . .

Chuyện này cứ như vậy trôi qua.

Ngày hôm sau quay chụp tiến hành rất thuận lợi, trên cơ bản cảnh diễn của Lục Ly cùng Nguyễn Nhuyễn đều quay rất nhanh, Nguyễn Nhuyễn làm một con mèo, Cố đạo vốn yêu cầu cô không cao, huống chi Nguyễn Nhuyễn có đôi khi biểu hiện rất không tồi.

Mà Lục Ly là chủ nhân, cho nên lúc quay đặc biệt thuận lợi.

Diễn xong cảnh diễn ở chân núi, mọi người liền đi đến một nơi khác quay, nơi đó mới là nơi quay cơ bản nhất của vở kịch.

Thường ngày Lục Ly cùng Nguyễn Nhuyễn đều ở trong phòng.

Cố đạo cố ý thuê một gian ba phòng hai sảnh, dùng để quay phim.

Hôm nay, sau khi quay xong cảnh diễn của Nguyễn Nhuyễn, lại là Lục Ly cùng Tư Đồ Nguyệt, Nguyễn Nhuyễn ở một bên hung tợn trừng mắt Lục Ly.

Vô cùng tức giận.

Vì sao cảnh diễn của Tư Đồ Nguyệt lại nhiều như vậy chứ.

Hệ thống sa mạc lời với cô

"Bình dấm như cô cũng quá lớn rồi."

Nguyễn Nhuyễn: "Hừ."

Hệ thống cười cười nói: "Tôi cho cô một chủ ý, bảo đảm cô không phát cáu."

"Là cái gì?"

"Nhiệm vụ mới."

"Ừ?"

"Để cho Lục Ly hôn cô, môi chạm môi nha."