Ánh mặt trời chói chang, mọi người ở phim trường cũng không muốn bị phơi đen, núp ở bóng râm tránh ánh mặt trời ăn cơm.
Chỉ có Nguyễn Nhuyễn, cố ý tìm một nơi có ánh mặt trời dồi dào nằm, Lục Ly liếc nhìn mèo của mình, cầm cơm hộp trong tay đi tới Nguyễn Nhuyễn bên kia.
"Nhuyễn Nhuyễn, đói không?"
Nguyễn Nhuyễn vẫy vẫy đuôi, tỏ vẻ không đói bụng.
Lục Ly nhướng mày, ừ một tiếng, dứt khoát trực tiếp ở bên cạnh Nguyễn Nhuyễn tìm một chỗ ngồi xuống, gọi Nguyễn Nhuyễn tới.
"Qua tới bên này, ở cùng ta."
"Meo."
Nguyễn Nhuyễn yên lặng đi tới, nằm ở bên chân Lục Ly.
Tốc độ ăn của Lục Ly rất nhanh, không lâu sau liền ăn xong.
Quay lại đi lấy đồ ăn cho Nguyễn Nhuyễn, buổi trưa Nguyễn Nhuyễn ăn cá đóng hộp, Trần Minh Vũ trước đó đã cố ý chuẩn bị xong, chỉ là bởi vì Nguyễn Nhuyễn thích ăn ở trên bàn, cho nên không đi qua chen chúc chung một chỗ với mọi người.
Lục Ly cũng biết, cho nên bưng bát ở trong tay, đưa cho Nguyễn Nhuyễn ăn.
Nhân viên làm việc ở bên kia, cũng không nhịn được đem tầm mắt chuyển hướng tới bên này.
Nhỏ giọng thảo luận.
"Ông trời ơi, Lục Ly cũng quá tốt với mèo nhà mình rồi, còn dùng tay nâng bát cho mèo ăn cơm."
"Đúng vậy, hơn nữa mèo ăn còn tốt hơn chúng ta."
"Nếu mèo của tôi cũng đáng yêu như vậy, tôi cũng nguyện ý đối với mèo của mình như vậy."
"Nhưng nam thần vốn đã rất tốt rồi, mèo của anh cũng rất đáng yêu."
"Đúng đúng, siêu cấp đáng yêu, quay phim cũng rất giỏi."
. . .
Mọi người đều ở đây tranh giành nhau thảo luận, nói đến hứng thú bừng bừng.
Chỉ có Tư Đồ Nguyệt, lúc nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn bên kia, ánh mắt âm trầm.
Sau khi ăn cơm trưa xong, có thời gian nghỉ ngơi, buổi chiều Nguyễn Nhuyễn không có bao nhiêu cảnh diễn, mà là của Lục Ly cùng Tư Đồ Nguyệt.
Cô yên lặng vẫy vẫy đuôi, để cho Lục Ly ôm mình đi vào ngủ trưa.
Sau khi ngủ trưa xong, Lục Ly liền đi phòng trang điểm, mà Nguyễn Nhuyễn ngồi tại chỗ suy tính, phải thế nào mới có thể làm cho Lục Ly quay video cùng mình, còn phải đăng lên Weibo.
"Nhuyễn Nhuyễn?"
"Meo."
Lục Ly chỉ chỉ vị trí an toàn bên kia nói: "Đi đến bên kia ngồi một lát, ta rất nhanh sẽ xong."
Nguyễn Nhuyễn kêu một tiếng, yên lặng đi tới bên kia ngồi xuống.
Hiện trường chuẩn bị rất nhanh, cảnh diễn này là Tư Đồ Nguyệt đóng vai Hà Tĩnh, đi theo Lục Ly lên núi, lúc này, Hà Tĩnh muốn thổ lộ với Lục Ly.
Cảnh diễn đầu tiên chính là thổ lộ, nói thật, Nguyễn Nhuyễn cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng cũng chỉ có thể bất lực, chỉ có thể hung tợn trừng mắt nhìn Tư Đồ Nguyệt cách đó không xa, yên lặng tức giận.
Trần Minh Vũ cầm cốc đứng ở một bên, nhìn Nguyễn Nhuyễn buồn cười nói: "Nhuyễn Nhuyễn, mày có phải không thích anh Lục Ly quay phhim với nữ diễn viên khác không?"
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Chẳng lẽ cô biểu hiện rõ ràng như vậy? Cái này Trần Minh Vũ cũng đã nhìn ra.
Trần Minh Vũ giống như có thể nhìn thấy nội tâm của cô, giải thích: "Mày nhìn ánh mắt của anh Lục Ly, cùng với ánh mắt của Tư Đồ Nguyệt, không giống nhau."
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Cô không thể không khen Trần Minh Vũ thông minh.
Cô vốn dĩ có quan hệ không tốt với Tư Đồ Nguyệt, lại nhìn đến cô ta muốn thổ lộ với nam thần của mình, thái độ đương nhiên sẽ không tốt nổi.
Nhưng lúc này cũng không có biện pháp, chỉ có thể yên lặng ở một bên nhìn.
Cô quyết định, nếu lát nữa Lục Ly diễn xong mà còn nói chuyện với Tư Đồ Nguyệt, đêm nay cô liền không ngủ cùng Lục Ly.
Hừ!
Lúc bắt đầu quay, Cố đạo hô to.
Lục Ly cùng Tư Đồ Nguyệt đưa lưng về phía mọi người, quay cảnh đi vào trong núi.
Sau một lát, Cố đạo kêu to.
"Chờ một chút, Tư Đồ Nguyệt lúc cô đi bộ, không cần câu nệ như vậy, thật cẩn thận, ở trong kịch bản cô cũng không phải có tính cách như vậy."
Sắc mặt của Tư Đồ Nguyệt thay đổi, cúi đầu đáp lời: "Vâng."
Sau một lát, Cố đạo tiếp tục kêu to.
"Tay thả không đúng, làm lại."
Vẻ mặt của Lục Ly hờ hững, yên lặng tiếp thu chuẩn bị tiếp tục quay lại.
Liên tục kêu mấy lần, Cố đạo cũng nổi giận, tính khí của ông không tốt, trừ phi gặp được diễn viên tốt, tính khí Cố đạo mới có thể tốt lên. Bằng không, lúc quay phim, Cố đạo không khác gì bạo quân.
"Biểu tình trên mặt quá cứng, cô rốt cuộc có xem kịch bản miêu tả hay không?"
Lời này vừa nói ra, nhân viên chung quanh đều nhịn không được nhỏ giọng thì thầm: "Kỹ thuật diễn như vậy, làm sao lại đi vào đoàn phim chúng ta được chứ."
"Có hậu trường thôi, nghe nói trong nhà rất có tiền."
"Chậc, có tiền đi nữa mà đυ.ng phải Cố đạo cùng Lục Ly, không khác gì đυ.ng vào vách tường."
Có người che miệng cười: "Không nên nhanh như vậy liền vạch trần nha."
Trong đó có một cô gái tóc ngắn hất cằm nói: "Tôi đoán, nếu Cố đạo mắng tàn nhẫn thêm một chút nữa, chắc cũng muốn khóc."
"Không đến mức đó chứ, diễn viên không phải đều bị mắng như vậy sao."
"Cô xem đi."
Nguyễn Nhuyễn vẫy đuôi, nghe mấy người bên cạnh đối thoại.
Yên lặng nâng đầu lên nhìn biểu tình không có bao nhiêu hứng thú của Lục Ly, mắt sáng rực lên.
Cố đạo thở dài, nhìn về phía Tư Đồ Nguyệt nói: "Lại đây, tôi nói cho cô cảnh diễn, trước nghỉ ngơi mười lăm phút."
Tư Đồ Nguyệt ai oán nhìn Lục Ly, lại đi đến Cố đạo bên kia.
Lục Ly không quá chú ý, chỉ cúi đầu đi đến Nguyễn Nhuyễn bên này, ôm Nguyễn Nhuyễn lên, trêu đùa.
"Vừa mới tức giận?"
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Không phải chứ, Trần Minh Vũ còn chưa đến gần Lục Ly mà, vẫn còn đứng bên cạnh mình không phải sao?
Cô còn chưa kịp lên tiếng, Trần Minh Vũ liền đưa bình giữ ấm trong tay cho Lục Ly, cười nói: "Anh Lục Ly, Nhuyễn Nhuyễn hình như không thích anh cùng nữ diễn viên khác đóng phim đấy."
Cậu dừng một chút, lại bổ sung một câu: "Anh nói xem Nguyễn Nhuyễn có phải ghen không."
Lục Ly nhướng mày, ý vị thâm trường nhìn mèo của mình, uống ngụm nước sau đó mới nói: "Tức giận hay là ghen?"
Anh trả lại cốc cho Trần Minh Vũ, đưa tay nắm lỗ tai Nguyễn Nhuyễn, buồn cười nói: "Thật?"
Nguyễn Nhuyễn vẫy vẫy đuôi, ngạo kiều không muốn quay đầu nhìn Lục Ly.
Lục Ly bật cười, cong cong môi, nhẹ nhàng xoa đầu nó an ủi: "Yên tâm, chẳng qua là quay phim mà thôi?"
Nguyễn Nhuyễn vùng vẫy muốn từ trong ngực anh xuống, nhưng bị Lục Ly níu lại, không để cho cô xuống đi bộ.
"Cho ta ôm một lát, đợi lát nữa ta phải đi quay phim."
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Trong nháy mắt không nhúc nhích.
Sau một lát, cô chui ra khỏi ngực Lục Ly, vẫy đuôi làm nũng.
Lục Ly cười khẽ, tiếng cười xuyên thấu qua l*иg ngực truyền tới tai cô, cảm thấy từng trận tê dại.
Nguyễn Nhuyễn nghĩ, nếu bây giờ cô là người, khẳng định không chống cự nổi Lục Ly như vậy.
Quá. . . Hấp dẫn, chỉ là tiếng cười thôi, Nguyễn Nhuyễn cũng cảm thấy mình không chịu nổi.
Cũng may không bao lâu sau, Lục Ly liền đi qua quay phim.
Tuy rằng còn hô dừng mấy lần, nhưng sắc mặt Cố đạo cũng đẹp lên không ít.
Đến cuối cùng, Cố đạo cũng chỉ có thể cho qua.
"Cảnh tiếp theo chuẩn bị."
Đổi vị trí, tiếp tục quay.
Nguyễn Nhuyễn vẫn luôn ở phía xa nhìn Lục Ly, Lục Ly ở trước ống kính, cùng với ngày thường ở chung với mình không quá giống nhau.
Cái loại trình độ nghiêm túc này, cùng với độ nghiêm cẩn, đều làm cho Nguyễn Nhuyễn cảm thấy bội phục.
Cũng khó trách, anh vẫn luôn được các nghệ sĩ trong giới khen ngợi.
Lục Ly quay phim, trên căn bản không cần thế thân, nguy hiểm đi nữa đi chăng nữa cũng tự mình đóng, tuy rằng Trần Bân luôn ngàn dặn vạn dặn, nhưng Lục Ly vẫn không nghe.
Đến cuối cùng, Trần Bân chỉ có thể cách không lâu liền đi miếu cầu bình an cho anh.
Đối với chuyện này, Nguyễn Nhuyễn lúc vẫn là fans đã nghe Lục Ly nói.
Hiện tại ngẫm lại, nếu cô là người đại diện của Lục Ly mà nói, nhất định cũng sẽ đi làm chuyện mê tín này.
Cả buổi chiều quay phim, tiến hành đứt quãng.
Đến chạng vạng tối, cảnh diễn vào ban ngày rốt cuộc cũng kết thúc.
Buổi tối không có quay chụp, cho nên mọi người liền dọn dẹp một chút chuẩn bị trở về khách sạn.
Cách nơi này không xa, nhân viên đoàn phim đặt phòng, Lục Ly cùng Cố đạo một người một phòng, nhân viên công tác còn lại thì phân chia ra.
*
Mặt trời chiều ngã về tây.
Chạng vạng lúc hoàng hôn đặc biệt đẹp, đặc biệt đáng chú ý.
Nguyễn Nhuyễn bị Lục Ly ôm vào trong ngực, bởi vì cách khách sạn không xa, cho nên Lục Ly liền ôm cô chuẩn bị đi qua.
Vừa lúc có nhân viên công tác của đoàn phim ở đây, cũng không cần lo lắng bị fans vây đổ.
Đi một hồi, hai mắt Cố Y tỏa sáng nhìn đến cửa hàng bên cạnh: "Ai muốn ăn gì không?"
Nguyễn Nhuyễn quay đầu nhìn, trong mắt lóe lên kim quang.
Là nướng BBQ, cô muốn ăn.
Lục Ly hơi ngừng, cúi đầu liếc nhìn mèo của mình: "Mày muốn ăn?"
"Meo." Nguyễn Nhuyễn nhanh chóng đáp lời, đương nhiên muốn ăn, Lục Ly ăn quá mức lành mạnh, làm cho Nguyễn Nhuyễn mấy tháng này ăn vô cùng thanh đạm.
Trời mới biết cô muốn ăn nhất chính là đồ nướng BBQ cay nóng này.
Vô cùng tưởng niệm, lúc trước còn nghĩ nếu sau khi khôi phục thành người, cô ít nhất phải đem mấy tháng này đều ăn trở lại.
Lục Ly dừng một chút, nhìn về phía Cố Y nói: “Tôi đi."
“A?”
Lục Ly vừa nói xong, mấy cô gai còn lại liền ngây ngẩn cả người.
“Anh Lục Ly anh muốn đi cùng chúng em sao?"
"Ừ."
"Thật?"
Lục Ly bật cười: “Thật, mèo muốn ăn."
Mọi người: “……”
Lục Ly ôm Nguyễn Nhuyễn đi theo qua, bọn họ đi vào trong quán, người ở bên trong tất cả đều nhìn lại.
Lục Ly thật sự quá gây chú ý, gần như khách ở trong quán đều kêu lên: “Là Lục Ly sao?”
“Má ơi, là Lục Ly."
"A a a có thể được chụp ảnh chung không?"
……
Người ở phía sau tranh nhau đi lên, Lục Ly hơi hơi nhíu nhíu mày, dừng một chút nói: “Có thể, nhưng đừng chen chúc.”
Mọi người trong nháy mắt kêu lên: “Được được, sẽ không chen chúc."
Không lâu sau, Trần Minh Vũ liền an bài mọi người xếp hàng tiến lên ký tên chụp chung.
Cũng may trong quán người không nhiều, cho nên không bao lâu, mọi người đều ngay ngắn trật tự chụp ảnh.
Trước mặt vẫn luôn là chụp chung kèm ký tên, cho đến một cô gái cuối cùng, cô ấy có chút thấp thỏm nói: "Lục Ly, có thể cùng anh còn có mèo của anh quay một video ngắn được không?"
Cô ấy chắp tay thỉnh cầu nói: "Em thật sự rất thích mèo của anh, có thể chứ?"
Lục Ly ngừng một lát, nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn.
Nguyễn Nhuyễn lúc này giống như thấy cứu tinh vậy, trợn tròn hai mắt nhìn về phía cô bé trước mắt.
"Meo."
Lục Ly cười cười, "Được."
Fans chụp ảnh lúc trước đều tiếc hận, nếu sớm biết, các cô cũng đề nghị quay video.
Video tốt biết bao, còn có thể thấy động tác của nam thần.
Video không quay nhiều, cô gái kia chỉ lên tiếng chào, còn để cho Lục Ly chào hỏi fans, màn ảnh liền dừng ở trên người Nguyễn Nhuyễn, liền kết thúc.
Sau khi chụp ảnh cùng ký tên với nhân viên cùng khách ở trong quán, Lục Ly liền ôm Nguyễn Nhuyễn đi chọn đồ ăn.
Sau khi chọn xong, Lục Ly trầm giọng nói: "Đóng gói hai hộp này cho tôi."
"Được."
"Bao nhiêu tiền?"
Chủ quán cười cười nói: "Không cần tiền, Lục Ly anh hôm nay tới quán chúng tôi, liền tương đương với quảng cáo cho chúng tôi, huống chi con gái của tôi rất thích anh, nếu biết tôi thu tiền của thần tượng con bé, đoán chừng muốn giận dỗi tôi đấy."
Lục Ly cười: “Vậy không được, ngài làm buôn bán, tiền vẫn nên trả."
"Thật sự không cần." Chủ quán suy nghĩ một chút nói: "Nếu không anh ký tên giúp tôi, đưa cho con gái tôi, liền coi như là tiền của bữa ăn hôm nay được không?"
Lục Ly hơi giật mình, gật gật đầu: “Được."
Dựa theo chủ quán nói, Lục Ly viết một câu, lại đưa cho chủ quán.
Chủ quán nhịn không được cảm khái nói: “ Lần này tôi rốt cuộc biết con gái tôi vì sao lại thích anh, chữ viết thật sự rất đẹp."
Lục Ly cong cong môi: “Ngài quá khen.”
Không bao lâu, Lục Ly liền dưới sự hộ tống của fans, trở về khách sạn.
Trần Minh Vũ hít sâu một hơi nói: “Anh Lục Ly, em thật sự lo lắng fans sẽ đi theo vào."
"Sẽ không.”
Lục Ly an ủi nói hai câu: “Đúng rồi, buổi tối tôi cùng Nguyễn Nhuyễn không ra khỏi cửa, cậu nếu muốn đi dạo liền đi dạo một chút."
"Vâng."
Lục Ly cùng Nguyễn Nhuyễn trở về phòng, Nguyễn Nhuyễn rất hưng phấn.
Lục Ly buồn cười nhìn mèo của mình, "Sao lại vui vẻ như vậy, hửm?"
Nguyễn Nhuyễn đắc ý nâng đầu lên nhìn Lục Ly, đương nhiên cao hứng, nhiệm vụ lại hoàn thành rồi.
"Nhiệm vụ của cô chưa có hoàn thành."
Nguyễn Nhuyễn: “??? Mi nói cái gì?”
Hệ thống nhắc nhở nói: “Nhiệm vụ tôi nói chính là cùng Lục Ly quay video không sai, nhưng mà muốn Lục Ly đăng lên mạng nha."
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Nháy mắt như quả cà tím bị tiết sương giáng xuống, không có sức sống.
Lục Ly nhìn mèo của mình biến hóa rõ ràng như vậy, có chút kinh ngạc: "Sao vậy?"
Nguyễn Nhuyễn ai oán nhìn Lục Ly một cái, đưa lưng về phía Lục Ly, yên lặng ngồi ở trong góc.
Cô cũng không nên đắc ý vênh váo!
Vô cùng tức giận!
“Nhuyễn Nhuyễn lại đây ăn."
Nguyễn Nhuyễn: "Meo meo."
Lục Ly ho khan: "Mày không đói sao?"
Nguyễn Nhuyễn: ". . ." Ủy khuất liếc nhìn Lục Ly.
Lục Ly buồn cười nhìn cô một cái, vươn tay nhéo phía sau lưng cô nói: "Đây lại làm sao vậy?”
Nguyễn Nhuyễn cảm thấy ủy khuất, đột nhiên ánh mắt cô sáng lên, quay đầu nhìn về phía điện thoại đặt trên bàn của Lục Ly, đi qua bên kia, bò lên trên ghế, lại vươn móng vuốt chọc chọc điện thoại, nhìn về phía Lục Ly.
Nhìn một loạt động tác của mèo, Lục Ly hơi ngừng lại, kinh ngạc hỏi: "Mày muốn xem điện thoại?"
"Meo meo."
"Vậy mày muốn cầm điện thoại chơi?"
Nguyễn Nhuyễn sống không còn gì luyến tiếc nhìn Lục Ly, tiếp tục kêu.
“Meo meo."
Lục Ly dừng một chút, suy nghĩ tới chuyện vừa rồi.
"Mày muốn cùng chụp ảnh với ta."
Nguyễn Nhuyễn: “Meo meo."
“Còn không phải sao?" Lục Ly thở dài, vươn tay nhéo nhéo lưng Nguyễn Nhuyễn, thấp giọng dò hỏi: “Vậy mày vì sao lại không cao hứng?"
Nguyễn Nhuyễn ai oán nhìn điện thoại, lại ai oán nhìn Lục Ly.
Cô thật sự rất tức giận, vì sao hiện tại không thể nói chuyện chứ!!
Ngay cả biểu đạt cũng không được.
"Tôi cho cô một chủ ý."
"Nói."
"Cô có thể tiếp tục tức giận, Lục Ly nhất định có thể đoán được."
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Tuy rằng cảm thấy hệ thống nói đều là mê sảng, nhưng cô vẫn làm theo.
Sau khi Lục Ly đoán hơn mười lần, rốt cuộc nói đến mấu chốt.
"Mày muốn cùng quay video với ta?"
Ánh mắt Nguyễn Nhuyễn sáng lên: "Meo."
Lục Ly buồn cười nhìn Nguyễn Nhuyễn: "Quay xong video đó thì sao? Còn muốn làm cái gì?"
Nguyễn Nhuyễn thông minh chạm vào điện thoại di động, màn hình điện thoại di động vừa lúc sáng lên, cô vươn móng vuốt ra, yên lặng đè ở phía trên ký hiệu Weibo.
Lục Ly hiểu ra, bất đắc dĩ ôm cô lên, cùng nhau quay video.
"Quay cái gì thì được?" Suy nghĩ một chút, Lục Ly nhìn Nguyễn Nhuyễn nói: "Mày bán manh cho mọi người đi."
Nguyễn Nhuyễn: ". . ."
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Cuối cùng, cô bị buộc bất đắc dĩ, bán manh.
Lục Ly xem một lần, liền đăng video lên Weibo.
Lục Ly V: Nhuyễn Nhuyễn nói muốn quay video cho mọi người 【 video ngắn 】.