Chu Kiều bị anh ôm lên, sức nặng toàn thân đều đặt trên người anh.
Lục Hãn Kiêu buồn bực nói: "Anh đều đã biết. Là mẹ anh đối với em không tốt."
Chu Kiều không lên tiếng.
"Bà ấy thực sự quá đáng, rất quá đáng." Lục Hãn Kiêu từng cái từng cái vuốt ve lưng cô, thân thể dán lại gần giống như muốn lấy được một chút đáp lại.
Chu Kiều vẫn dịu dàng nhưng nhàn nhạt, không giãy giụa, cũng không nhiệt tình, điều này khiến Lục Hãn Kiêu hoàn toàn không nắm chắc.
"Em muốn ra ngoài sao? Muốn đi đâu? Anh cùng em đi." Lục Hãn Kiêu rất sợ không khí lạnh nhạt này, cố hết sức tìm đề tài.
Chu Kiều cuối cùng cũng không nhịn được mà đem tay đặt lên bả vai anh, móng tay bám vào.
Lục Hãn Kiêu bị cử động của cô làm cho mừng rỡ, kết quả là Chu Kiều lại nói: "Anh buông em ra trước đã, em, em đồng ý sẽ không tức giận."
"..."
Lục Hãn Kiêu không tình nguyện buông lỏng tay một chút, Chu Kiều đẩy anh, bản thân cũng lui về sau hai bước.
Cô nói: "Em muốn xuống lầu đi ăn chút gì đó, đi cùng nhau không?"
"Cùng nhau, cùng nhau." Lục Hãn Kiêu vội vàng gật đầu, không nói gì thêm cầm tay cô, nịnh nọt ân cần, "Em muốn ăn gì? Hàu nướng được không? Lần trước chúng ta đến quán kia em đã nói là ăn ngon miệng."
"Khuya rồi, không cần." Chu Kiều không hào hứng lắm, "Ở dưới lầu tùy tiện ăn gì đó đi."
Chỗ này gần trường học nên quán ăn nhỏ xung quanh khá nhiều. Chu Kiều chọn một quán sạch sẽ, gọi một bàn cơm rang trứng cùng với một ly trà sữa.
Cô hỏi Lục Hãn Kiêu: "Anh ăn gì?"
"Ăn của em." Anh nói có ý đồ rõ ràng nhưng Chu Kiều chẳng hề cắn câu, chỉ hơi gật đầu, thật sự gọi thêm một phần giống nhau như đúc .
Lục Hãn Kiêu đột nhiên nhụt chí, cơm rang trứng xếp trước mặt cũng không buồn nhúc nhích.
Chu Kiều vùi đầu ăn ngon lành, cũng không buồn để ý anh cố tình đặt muỗng thật mạnh lên bàn tạo ra tiếng vang.
Lục Hãn Kiêu ăn không ngon, quay đầu đi quay đầu lại, cuối cùng không nhịn được nói: "Chu Kiều."
"Ừ?" Cô ngẩng đầu lên, đưa một thìa cơm vào miệng.
Lục Hãn Kiêu mím môi, có chút ủy khuất, "Em lạnh nhạt với anh."
Chu Kiều nhai cơm, ánh mắt không trốn tránh đối mặt với anh, một lúc lâu sau, cô nói: "Em không có."
"Làm như anh không nhìn ra sao?" Thân hình Lục Hãn Kiêu nghiêng về phía trước, giống như đếm đậu bắt đầu liệt kê chỗ bất thường của cô, "Em chỉ lo ăn của em, em không nói chuyện với anh, em..."
"Em có chọn món ăn cho anh, anh hỏi gì em cũng trả lời mà." Chu Kiều cắt đứt lời anh, thanh âm bình tĩnh mà lạnh nhạt, cô suy nghĩ một chút, dùng thanh âm còn bình tĩnh hơn lúc trước trần thuật, "Lúc nào cũng phải đi nịnh nọt một người khác cũng sẽ mệt mỏi."
Lòng Lục Hãn Kiêu triệt để rơi vào sương mù.
Tay anh lướt qua mặt bàn, theo bản năng muốn nắm lấy tay Kiều. Cũng không biết vô tình hay cố ý, Chu Kiều cầm trà sữa dựa vào thành ghế, rất tự nhiên tránh thoát.
Cảm giác việc lớn không ổn trong lòng Lục Hãn Kiêu mạnh mẽ rối loạn. Anh khủng hoảng than thở, cô ấy không muốn sao?
Cảm giác khủng hoảng lại tự động biến thành tức giận, anh cứng rắn thốt lên hỏi: "Em có phải là hối hận rồi?"
Chu Kiều ngậm ống hút, trà sữa có thêm đá, cảm giác lạnh lẽo ở khoang miệng lan tràn.
Cô theo bản năng trả lời: "Chưa bao giờ hối hận."
Ánh mắt Lục Hãn Kiêu thu hồi, không ngừng gật đầu, "Tốt, tốt.", sau đó cũng không nhiều lời nữa, đứng dậy cầm lấy chìa khóa xe chuẩn bị đi, "Vì câu nói này của em, anh nhất định sẽ cho em một câu trả lời thỏa đáng."
Chu Kiều bỏ trà sữa xuống, bước nhanh đuổi theo, "Anh muốn đi đâu?"
"Mệt mỏi, về nhà ngủ."
Bước chân anh lớn, cô đuổi theo có chút mệt mỏi, "Lục Hãn Kiêu!"
Thực sự gọi được người dừng lại.
Lục Hãn Kiêu nghiêng đầu, nhìn cô cười cười, "Ở cùng một chỗ lâu như thế, chỉ có lúc em vô cùng tức giận mới gọi đầy đủ tên của anh. Tiểu lừa gạt, em rõ ràng là như vậy."
Em rõ ràng hối hận.
Câu này, Lục Hãn Kiêu không nhẫn tâm nói hoàn chỉnh.
Chu Kiều chậm giọng nói, "Muộn như thế rồi, anh tỉnh táo một chút được không?"
"Không có gì là không tỉnh táo cả, anh chỉ về ngủ một giấc." Lục Hãn Kiêu hất tay cô ra, sau đó cũng không quay đầu lại, "Ông chủ, thanh toán!"
Chu Kiều nhìn anh lên xe lái đi, thân xe rẽ một cái liền biến mất ở góc đường.
Lục Hãn Kiêu mặc dù dễ xúc động, nhìn thì có vẻ không biết điều nhưng công lực nhìn mặt mà nói chuyện là hạng nhất, phàm là có chuyện gì không đúng, anh lập tức có thể nhạy cảm nắm bắt được.
Chu Kiều suy nghĩ, mình thật sự hối hận sao?
Người mẹ cao cao tại thượng không dễ sống chung của anh, gia thế nhà anh ưu tú từ chính trị đến kinh tế. Điểm đầu tiên, Chu Kiều đã nếm được mùi vị lợi hại.
Cô chậm rãi đi về nhà, nhìn thiêu thân đang bay loạn trên một hàng bóng đèn đường, cực giống thiêu thân lao đầu vào lửa.
———
Bên kia thành phố, Lục gia.
Hiếm khi Từ Thần Quân cũng ở đây, cả nhà ăn đã cơm tối, tán gẫu lải nhải xong đang chuẩn bị đi nghỉ ngơi.
Lục Hãn Kiêu động tĩnh khá lớn đẩy cửa, "uỳnh" một tiếng, cửa gỗ đập lên vách tường.
Thanh âm hấp dẫn mọi ánh mắt, ông nội Lục vừa thấy liền bất mãn nhíu mày, "Còn tưởng là kẻ cướp đến nhà, mày không thể học được một chút yên lặng à?"
Mặt Lục Hãn Kiêu âm trầm, không nói một câu đi đến phòng khách.
Từ Thần Quân làm như không có việc gì ngồi trên ghế sofa, bà nội Lục đứng dậy, "Hãn Kiêu à, sao bỗng dưng lại đến đây? Đến rồi thì đừng đi, tối nay ngủ ở nhà đi, dì Tề, nấu cho Hãn Kiêu chút đồ ăn."
"Không cần đâu." Lục Hãn Kiêu cắt lời, đến gần đứng trước mặt Từ Thần Quân.
Hai mẹ con một người ngồi một người đứng, ánh mắt Lục Hãn Kiêu thẳng tắp nhìn xuống người bà, trầm giọng nói: "Mẹ, con cảm thấy chúng ta có một vấn đề nhất định phải nói cho rõ."
Từ Thần Quân ngẩng đầu, đối mặt một hồi, dứt khoát nói, "Được, nói chuyện công việc hay cuộc sống? Hoặc là tâm sự một chút, à đúng rồi, mẹ đăng ký cho ông bà nội vào một đoàn du lịch, tháng sau đi Cáp Nhĩ Tân, con thấy sao?"
Lục Hãn Kiêu: "Nói về Chu Kiều."
Từ Thần Quân hơi cong môi, "Không nói."
Bầu không khí trong nháy mắt cứng ngắc.
Lục Hãn Kiêu nâng tay phải, cầm chìa khóa xe trên tay gõ lên cạnh bàn, giọng nói nặng như chùy, càng nói càng to, "Con nói, là nói về Chu Kiều!"
Từ Thần Quân đập lên tay vịn ghế sofa, ác liệt đứng dậy, "Mẹ sẽ không tiếp nhận cô bé này!"
"Được, vậy con cũng đem lời đặt xuống tại đây," Lục Hãn Kiêu ném chìa khóa xuống, không chút yếu thế đối mặt với mẹ, "Cô gái này, con nhất định sẽ cưới!"
Từ Thần Quân lạnh giọng cười một tiếng, "Xem lại thái độ hiện tại của con đi."
"Con vẫn liên tục tôn trọng mẹ, nhưng bây giờ mẹ đối với Chu Kiều là thái độ nào, con đối với mẹ là thái độ đó."
"Lục Hãn Kiêu!"
Tiếng như chuông lớn, là ông nội Lục phẫn nộ mắng.
"Chao ôi, chao ôi," bà nội Lục lo lắng đứng dậy, bên này xoa dịu ông, bên kia lại can ngăn Lục Hãn Kiêu, "Bớt tranh cãi một chút, bớt tranh cãi một chút."
Từ Thần Quân: "Nhìn Kim Tiểu Ngọc cùng Chu Chính An xem, việc ly hôn có thể nói là một sự kiện kinh thiên động địa. Ba mẹ à, người cha người mẹ như thế thì dạy con gái sẽ thành cái dạng gì. Thằng bé bây giờ—"
Từ Thần Quân chỉ Lục Hãn Kiêu, "Nếu như không phải bị xui khiến, làm sao sẽ khiến cả nhà ầm ĩ long trời lở đất thế này."
Ông nội Lục ho hai tiếng, bước đến trước mặt Lục Hãn Kiêu, nặng nề trách cứ, "Mày trước kia mặc dù không tốt nhưng còn biết nặng nhẹ đúng mực, còn về việc bàn chuyện, không nói đến người ngoài, trước hết, thái độ vô lễ như thế là dùng để nói chuyện với người lớn sao?"
Lục Hãn Kiêu bị chuyện này quấy rối đến mệt không thể tả, giận dữ công tâm, thay đổi đến độ không giống bình thường.
Anh gật gật đầu, khắc chế bản thân, cố dùng giọng điệu hết sức bình tĩnh khiêm tốn biểu đạt lập trường với ông nội, "Ông, mặc dù mọi người không nói rõ, nhưng cháu biết rõ, ông cũng có cái nhìn giống như mẹ cháu."
Ông nội Lục nhíu mày.
Ánh mắt Lục Hãn Kiêu kiên định, "Nhưng mà— thái độ của cháu đối Chu Kiều vĩnh viễn sẽ không thay đổi."
"Mẹ của con bé là con gái nuôi của ông bà, nói cách khác, Chu Kiều một nửa coi như làem gái của mày."
Ông nội Lục nói bóng nói gió thuyết phục, lại chọc cho Lục Hãn Kiêu cười xùy một tiếng, "Em gái cái rắm!"
"Có biết nói chuyện hay không!" Ông nội Lục bị thái độ của cháu trai chọc giận thực sự, cau mày quắc mắt quát.
Bà nội Lục gấp đến độ không biết làm nên làm gì, kéo tay Lục Hãn Kiêu, "Thằng bé này, thôi đừng nói nữa, sức khỏe ông cháu không tốt."
"Em gái à?" Lục Hãn Kiêu nhẹ nhàng hất tay bà.
Sau đó lạnh nhạt liếc mắt nhìn tất cả mọi người, "Phải dùng lý do này để cấm cản sao? Được, được."
Sống lưng anh thẳng tắp lùi về phía sau hai bước, khoanh tay trước ngực cà lơ phất phơ cười, sau đó hai tay mở ra, từng chữ rõ ràng, "Vậy cháu chuyển khỏi Lục gia, xóa sạch xuất thân có được không?"
Từ Thần Quân hoảng hốt, "Con có biết con đang nói cái gì không?!"
Bà Lục cũng thiếu chút nữa muốn chết, "Thằng bé này, cháu thật là hồ đồ!"
"Đồ hỗn trướng!" ông nội Lục dơ tay, bàn tay đổ ập xuống mặt anh.
Lục Hãn Kiêu không trốn, da thịt kiên cường chống đỡ. "Bốp" một tiếng, gò má anh lập tức đỏ hồng, dấu tay hiện rõ ràng. Đầu lưỡi anh chạm vào răng hàm, mơ hồ nếm được mùi vị của máu.
Cái tát này anh cam tâm tình nguyện chịu. Lục Hãn Kiêu quật cường chống đỡ, dứt khoát thẳng thắn, "Hôm nay cháu chính là đồ vô lại khốn kiếp. Mọi người có lý do gì thì cứ việc lôi ra ngăn cản, mẹ—"
Anh nhìn về phía Từ Thần Quân, "Đừng nói với con cái lí do gì mà gen di truyền, so độ khốn kiếp thì con thua kém ai? Nếu mẹ còn tiếp tục dùng cái lí do này, có tin tháng sau con sẽ cho mẹ làm bà nội không!"
"Còn có cái lí do anh anh em em kia." Lục Hãn Kiêu chậm giọng, cúi đầu nói với ông nội Lục, "Thực xin lỗi ông, cháu cũng chỉ có thể đến đâu giải quyết đến đó."
Đều là người thông minh từng trải, mặc dù bốn chữ "đoạn tuyệt quan hệ" anh chưa làm rõ, nhưng lời ngày hôm nay cũng đã đem ý tứ này lôi ra.
Không nhận Chu Kiều.
Vậy các người cũng sẽ không có Lục Hãn Kiêu.
Đã nói đến thế, Lục Hãn Kiêu xoay người rời đi.
Mặc cho bà nội phía sau khổ tâm kêu gọi, anh cũng không quay đầu lại.
———
Đêm đã khuya.
Lục Hãn Kiêu lên xe liền kéo kính chiếu hậu xuống, sờ sờ soi soi má phải, "Mẹ kiếp, ông nội thực sự xuống tay được. May mắn ông đây ngày ngày đều kiên trì uống sữa, sức lực chống đỡ vẫn ổn."
Lòng Lục Hãn Kiêu có một đống chuyện, trái tay chống lên khuôn mặt đẹp trai của chính mình, tay phải như có như không gõ lên tay lái.
Anh đi dọc theo đại lộ, mặc dù không có mục đích, nhưng đi được một nửa lại ma xui quỷ khiến lái theo hướng đến chỗ quen thuộc kia.
Đã sắp mười hai giờ, Chu Kiều khẳng định đã ngủ.
Lục Hãn Kiêu đến gần khu nhà cô, nhìn cảnh vật quen thuộc, vẫn là nhịn không được rẽ vào.
Dừng ở lầu dưới nhà trọ của cô, Lục Hãn Kiêu thấy tầng 7 quả nhiên không sáng đèn. Mặc dù đã chứng thực được suy đoán, nhưng lòng vẫn không tránh khỏi khó chịu.
Lục Hãn Kiêu tháo dây an toàn, đẩy cửa xuống xe, sau đó hung hăng đạp lên bánh xe.
"Chu Kiều thối, Chu Kiều hư hỏng, đối xử với anh như thế làm gì? Chịu ủy khuất thì cho anh biết chứ! Phải phát giận với anh, ngược đãi anh, dùng roi quất anh, đánh anh chứ!"
Lục Hãn Kiêu đạp từng đạp, đạp hết bánh trước đến bánh sau, đạp hết bánh trái lại đến bánh phải.
"Chu Kiều thối thối thối!"
Anh đá đến nhập tâm nên không phát hiện một người đang đi tới, đến khi người này tiến đến chỉ còn cách một mét, chân anh vẫn đang tiếp tục giẫm nát lốp xe.
Trăng sao đầy đầu, tay Chu Kiều cầm một túi mua hàng, bóng phủ trên mặt đất, lặng lẽ tiến đến cạnh xe Lục Hãn Kiêu.
Cô hơi nhíu mày, ánh mắt không hiểu, nhìn anh hỏi: "Anh mắng em cái gì?"
Lục Hãn Kiêu ngu ngơ nửa ngày, hầu kết lăn ba cái, chớp chớp mắt nói: "Không có, không có."
Chu Kiều từng bước tiến đến gần anh, "Anh nói em thối, còn nói em hư hỏng, nói em rất tốt, còn muốn em ngược đãi anh."
Lục Hãn Kiêu: "... ... ..."
Mẹ nó, thật xấu hổ.
Đến gần, ánh mắt Chu Kiều trầm xuống, cô thấy dấu vết trên má phải Lục Hãn Kiêu.
"Ngao." Lục Hãn Kiêu nháy mắt phản ứng lại, kêu một tiếng thống khổ bi thương, sau đó ngồi chồm hỗm trên mặt đất ôm đầu, thê thê thảm thảm giải thích, "Nói ra có lẽ em không tin, vừa nãy trên đường anh bị người ngoài hành tinh ép buộc, nó muốn cướp ví tiền của anh, anh thà chết chứ không chịu khuất phục vì trong ví có ảnh của em, người ngoài hành tinh hỏi anh muốn ảnh hay là muốn mặt mũi. Anh nói, dĩ nhiên là anh không cần mặt mũi!!"
Chu Kiều đổi túi mua hàng từ tay trái qua tay phải, nghiêng đầu ung dung chờ anh tiếp tục.
Lục Hãn Kiêu ngồi cạnh, hai tay nâng khuôn mặt đẹp trai tạo thành một đóa hoa.
"Người đẹp, em không tưới chút nước sao? Tưới chút nước, anh có thể nảy mầm."
Chu Kiều từ từ cong khóe miệng.
Lục Hãn Kiêu không ngừng cố gắng, toét miệng cười, "Trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu, trồng Lục Hãn Kiêu sẽ được chồng."
Chu Kiều không phản ứng mà xoay người, sau đó lập tức mi mắt cong cong, nhẹ nhàng cười.
Lục Hãn Kiêu: ? ? ?
Cứ vậy mà đi?
Anh không nhịn được hô to: "Bà chủ Chu, trồng hay không trồng tôi đây?!"
Chu Kiều đi vài bước, dừng lại, thanh âm từ xa bay vào tai—
"Chậu hoa, tự mình mang một ít đất… lên đây đi."
Giây phút này Lục Hãn Kiêu cuối cùng cũng biết—
Cảm giác vui mừng đến phát khóc là như thế nào.