Đến nơi đã là tám rưỡi tối.
Chu Kiều sau khi xuống khỏi trạm liền đi một mạch tới đồn công an.
Lúc cô đến, Kim Tiểu Ngọc vẫn đang ngồi trong phòng điều tra, đối diện với toàn khuôn mặt lạ hoắc.
"Mẹ." Chu Kiều được cảnh sát dẫn đường, cô vừa xuất hiện, Kim Tiểu Ngọc còn chưa kịp cất lời, mấy người đối diện đã gào lên.
"Cô chính là con gái bà ta? Được rồi, vậy chúng ta bắt đầu nói chuyện."
Kim Tiểu Ngọc: "Tôi khinh!"
"Khinh chính cô đó!"
Cảnh sát cầm tài liệu trên bàn dùng sức gõ, "Đều yên tĩnh một chút, còn chưa ầm ĩ đủ sao?"
Chu Kiều đã hiểu rõ từ đầu đến cuối câu chuyện, cô đến cạnh Kim Tiểu Ngọc, cực kỳ bất đắc dĩ: "Mẹ, sao lại nháo thành thế này?"
Kim Tiểu Ngọc vừa nghe giọng nói chất vấn của cô, tức giận trong lòng lại muốn bốc lên, "Bảo con về không phải là để chỉ trích mẹ. Cái thứ không biết xấu hổ kia có gì tốt mà đắc ý."
Chu Kiều cố gắng kéo tay Kim Tiểu Ngọc, khiến cho tâm tình bà bình phục một chút, "Mẹ cùng ba cũng đã đến bước đường này rồi, đùa bỡn ác ý thì có tác dụng gì? Người phụ nữ kia cũng sắp sinh, mẹ đẩy cô ta ngã xuống đất, muốn xảy ra án mạng, mẹ, có đáng không?"
Kim Tiểu Ngọc lửa giận khó nhịn, nổi giận đùng đùng phản bác, "Là chính cô ta tự ngã xuống đất, mẹ mới kéo ống tay áo cô ta một cái. Ai đó xem nhà mình nuôi con gái kiểu gì đi, nhìn mặt bọn họ đúng là một đám tiểu nhân chợ búa."
Thanh âm không tính là nhỏ, đám người bên kia nghe thấy, vốn là nắm quyền chủ động nên không sợ quậy lớn chuyện, một người dáng vẻ khôi ngô vỗ bàn định tiến lên.
"Cô nói ai là tiểu nhân chợ búa! Ai?"
Kim Tiểu Ngọc hừ lạnh một tiếng, "Một đám dế nhũi nhà quê."
Thấy tình cảnh lại sắp mất khống chế, cảnh sát trực ban rất không kiên nhẫn, quát, "Còn tiếp tục ồn ào, toàn bộ nhốt lại!"
"Thực xin lỗi." Chu Kiều liên mồm xin lỗi với cảnh sát, sau đó đứng trước Kim Tiểu Ngọc, tỉnh táo hỏi người nhà kia: "Mẹ tôi kéo cô ấy trước, là chúng tôi không đúng. Ngày mai chúng tôi sẽ đi tự mình đi xin lỗi."
"Xin lỗi có ích lợi gì, người đều phải vào viện, một xác hai mạng các người đền nổi không?"
Chu Kiều trầm giọng, có lý có chứng cớ nói: "Nếu như cô ấy bị thương là trách nhiệm trực tiếp của mẹ tôi, chúng tôi tuyệt đối không trốn tránh."
Người nhà kia khí thế hung hăng: "Chính là mẹ cô sai, cái này còn phải nghi ngờ à?"
Chu Kiều: "Hiện trường có camera không? Có người thứ ba ở đây làm chứng không?"
Cảnh sát nói: "Tạm thời không có chứng cớ."
Chu Kiều gật gật đầu, "Vậy chúng tôi có thể xin một cái giám định vết thương. Chờ kết quả giám định đưa ra, nên làm cái gì thì làm thế ấy."
"Chao ôi? Chiêu trò của cô gái nhỏ cũng thật là nhiều nha." Người nhà kia giọng nói vẫn cứng rắn như cũ, nhưng lời lẽ có chút úp mở hơn.
"Không phải là chiêu trò, là theo luật pháp làm việc." Chu Kiều mặt lặng như nước, "Các người cũng có nghĩa vụ phối hợp."
Mấy người kia trố mắt nhìn nhau, không biết nên làm gì. Người đàn ông vỗ bàn lúc trước đi ra ngoài, có vẻ là đi gọi điện thoại. Mười phút sau, ông ta trở về, chán ghét oán giận vài câu: "Lần này coi như các người gặp may, em gái tôi không có việc gì."
Chu Kiều nghe được nửa câu, lòng cũng rơi xuống.
Bọn họ như vậy là đồng ý âm thầm hòa giải.
Gà bay chó sủa cả đêm, từ đồn cảnh sát đi ra, Kim Tiểu Ngọc cô đơn đi phía trước. Chu Kiều đuổi theo bà, cổ họng đau rát, nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Thành phố nhỏ ban đêm gió nhẹ mây trôi, ồn ào náo động cuối cùng cũng lui. Hai mẹ con im lặng đi cùng nhau được một đoạn đường, Kim Tiểu Ngọc đột nhiên ngồi chồm hổm xuống mặt đất, ôm đầu gối che mặt khóc rống lên, miệng còn lẩm bẩm.
Chu Kiều cũng ngồi xổm xuống, tới gần mới nghe rõ, mẹ nói là: Mẹ không cam lòng.
"Nếu không phải mẹ mở miệng với nhà đẻ mượn tiền cho ông ta gây dựng sự nghiệp, Chu Chính An có thể có ngày hôm nay sao? Có một chút tiền dơ bẩn liền trở mặt, còn nói cái gì mà thật lòng yêu nhau. Lúc trước, ông ta cũng nói với mẹ như vậy mà."
Kim Tiểu Ngọc khóc thảm thiết, hoàn toàn không có dáng vẻ thoải mái phóng khoáng hàng ngày, bà đã sống nửa đời người, lại vì một người đàn bà mà phải quay đầu, kết thúc mọi chuyện một cách không còn thể diện như vậy.
Chu Kiều cũng khổ sở ôm vai bà.
"Kiều Kiều, con đừng học theo mẹ nhìn không đúng người." Kim Tiểu Ngọc dừng khóc, a một tiếng tự giễu, "Lúc trước nhìn trúng ba con lớn lên cao ráo đẹp mắt, miệng lưỡi biết dỗ người, dỗ đến mức luôn tươi cười, quên hết mọi tật xấu của ông ấy."
Chu Kiều lẳng lặng nghe.
"Hai gia đình, tính cách, vòng quan hệ đều có chút chênh lệch—" Kim Tiểu Ngọc giống như tự nghĩ lại, lại giống như khuyên bảo, bà quay đầu nhìn Chu Kiều, đáy mắt đều là lạnh nhạt cùng lạnh lùng, "Thiệt đòi đều là phụ nữ, lúc yêu đương không phát hiện, kết hôn một năm hai năm năm năm đều không có vấn đề gì, nhưng cứ sống hàng ngày, ngày này qua ngày khác, mâu thuẫn cũng tích lũy ngày càng nhiều, một lúc nào đó rồi sẽ bộc phát."
Kim Tiểu Ngọc thở dài lắc đầu, "Lúc đó, đàn ông vẫn phong lưu tiêu sái như cũ, đàn bà chỉ còn nhan sắc tuổi già, đấu thua hay thắng cũng vĩnh viễn bị người đời chỉ chỉ trỏ trỏ."
Chu Kiều ban đầu còn cảm thấy huyết dịch toàn thân đều muốn phun trào, nhưng nghe đến lời cuối cùng, đáy lòng cô lại tỉnh táo như hồ băng.
Cô thu liễm suy nghĩ, đỡ Kim Tiểu Ngọc dậy, "Mẹ, về nghỉ ngơi trước đi."
Kim Tiểu Ngọc và Chu Chính An hôm qua chính thức ly hôn, sau một quá trình bày mưu tính kế, tài sản gần như là chia đôi, Kim Tiểu Ngọc được phân nhiều hơn một chiếc xe khoảng hai mươi vạn.
Tính số tiền phân chia là bà thắng. Thế nhưng bà hoàn toàn không có cảm giác sảng khoái. Chiếc xe màu đen dáng vẻ phổ thông kia dừng dưới lầu, thân xe giống như khắc đầy cười nhạo với cuộc hôn nhân thất bại của bà.
Kim Tiểu Ngọc ở một tiểu khu hạng sang, tầng mười sáu.
Chìa khóa mới từ trong túi lôi ra, chuông bỗng leng keng kêu một tiếng, cửa cũng cạch một cái từ bên trong mở ra.
"Ngọc tỷ, chị về rồi!" Một người đàn ông trẻ tuổi, khuôn mặt tươi cười chào đón, giọng nói nịnh nọt.
Chu Kiều sững sờ tại chỗ.
Kim Tiểu Ngọc cũng hoảng sợ, hoàn toàn không có đoán trước tình huống như thế này. Bà nhanh chóng phản ứng lại, tiến lên phía trước đấy người khỏi cửa, hạ thấp giọng trách cứ, "Cậu sao lại tới đây?"
Cậu sinh viên kia ủy khuất nói: "Ngọc tỷ, chẳng phải đã nói cuối tuần đều đến đây sao?"
"Được được, nhanh đi đi." Kim Tiểu Ngọc lấy túi xách ra, đếm tiền, "Cầm tiền đi, mua thêm mấy bộ quần áo."
Một người tràn ngập niềm vui, một người lo lắng quay đầu lại.
Nhưng cửa trống trơn, Chu Kiều đã không có ở đó.
———
Đêm hè ve kêu, chỗ này không giống như ở thành phố, ánh đèn xanh đỏ có thể chiếu sáng khắp nơi.
Chu Kiều đi dọc theo đại lộ Lâm Xuân, hai tay ôm lấy chính mình, tâm lạnh như nước lặng lẽ nhìn xe đến xe đi.
Lớn lên trong một gia đình phức tạp, nhiều năm qua mọi chuyện đã sớm đã mưa dầm thấm đất, cho nên tâm tình cô vẫn có thể tự điều chỉnh được. Cái gọi là xấu hổ cùng phẫn nộ, sớm đã tiêu hóa triệt để từ lúc thanh xuân đến trưởng thành.
Lại nói, cô thi đỗ nghiên cứu sinh của trường đại học danh tiếng số một số hai cả nước, đề tên trên bảng vàng, cũng coi như là áo gấm về nhà.
Thế nhưng không có một chỗ đặt chân.
Nghĩ tới đây, Chu Kiều cúi đầu cười ra tiếng.
Cười cười, đôi mắt liền mơ hồ, trên đường chảy xuống từng giọt nước đọng, như sao trên trời rơi xuống.
Chu Kiều hít sâu một hơi, lau nước mắt, duỗi tay bắt xe taxi.
Cô đi vội, ngay cả sạc điện thoại cũng không mang. Ví cũng không còn bao nhiêu tiền, trừ đi tiền vé tàu điện, còn dư lại chỉ đủ mua một vé đi về.
Chu Kiều không còn lựa chọn nào, để lái xe đưa đến ga tàu.
Ở đó trải qua một đêm đi.
Mà cách nơi đó hơn 300km.
Trần Thanh Hòa đã sắp bị Lục Hãn Kiêu bức điên, chạy chỗ nọ chỗ kia cả đêm, vừa mới ngồi vào xe cầm được bình nước, Lục Hãn Kiêu đứng xa vài mét đã giống như ống nhòm, vừa chỉ vừa mắng, "Con mẹ nó mày ngồi cái cái rắm ấy, mau đứng dậy tìm người!"
Trần Thanh Hòa đến nắp chai còn chưa kịp mở, vẻ mặt đưa đám, "Ngồi xuống chưa nổi năm giây, đại ca, mày cho tao nghỉ ngơi chút được không?"
Lục Hãn Kiêu đã đến gần, sắc mặt bốc hỏa, một cước đá cửa xe anh.
"Bụp!"
Cửa xe méo thành một cái rãnh.
Trần Thanh Hòa bị tiếng động làm cho nhảy về phía sau, nhíu mày xuống xe, "Nào có ai tự làm khổ mình như mày, chân không phải là muốn phế đi đấy chứ."
Lục Hãn Kiêu lấy thuốc lá, bực bội bật lửa, một hai lần đều không bật được, anh ném bật lửa xuống đất, "F*ck!"
"Thôi thôi" Trần Thanh Hòa lấy thuốc lá từ miệng anh xuống, "Gói thuốc này chưa đến một tiếng đã hút hết, mày bình tĩnh chút đi. Hạ Nhiên cũng đã gọi người đi tìm rồi, Đông Tây Nam Bắc đều có người, cái thành phố này đều đã bị mày lật hết. Gấp cái gì, nhất định sẽ tìm được."
Huyệt thái dương trên trán Lục Hãn Kiêu nhảy thình thịch, đưa tay nhìn đồng hồ đeo tay một cái, tim đập càng như muốn bắn tung ra.
Anh nói như muốn nghiền nát hàm răng, "Hai giờ sáng còn không để tao về nhà, di động cũng tắt máy, cô ấy muốn làm gì? Cô ấy muốn làm cái gì chứ!"
Trần Thanh Hòa: "Cãi nhau mà, con gái mặt mũi mỏng, hơn nữa, sao mày có thể nói cô ấy như thế?"
Lục Hãn Kiêu: "Tao nói sai à? Để cô ấy suy nghĩ lâu như vậy, nếu không muốn đến, nói một tiếng, tao tuyệt đối không miễn cưỡng."
Trần Thanh Hòa thở dài, "Rồi rồi rồi, cứ coi như mày có lý, vậy thì thế nào? Mày xem, hiện tại không thấy bạn gái đâu."
Khóe mắt Lục Hãn Kiêu giật giật, hai má siết chặt, "Vớ vẩn!"
"Nếu như cô ấy cứ như vậy thì sao? Mày và cô ấy sẽ chia tay à?" Trần Thanh Hòa kí©ɧ ŧɧí©ɧ nói.
Lục Hãn Kiêu lúc này ngắn gọn, "Chết cũng đừng hòng!"
"Vậy không phải được rồi sao, mày cần gì phải phát giận chứ? Lúc nhất thời tức giận, lời nói ra cực kỳ tổn thương người." Trần Thanh Hòa lòng như gương sáng, "Chu Kiều là cô gái tốt, cũng không phải người hay gây sự. Nói thật, tao thấy cô ấy đi theo mày, thực sự rất ầm ĩ."
Lục Hãn Kiêu lạnh mắt, cảnh cáo liếc nhìn Trần Thanh Hòa.
Trần Thanh Hòa cà lơ phất phơ cười một tiếng, liếc lại, "Mày ở đây mù mịt làm gì, chính mình ngẫm xem, câu nào của tao không có lý? Người ta nghiêm túc học tập thi cử, mày đi trêu chọc, đồng ý với mày rồi thì sao, nhà mày lại xảy ra một đống chuyện hư hỏng. Còn có, tính cách này của mày không phải mỗi tao nói đâu, mày giống như một đứa trẻ bị chiều hư vậy, cần phải bị như tao, ném vào bộ đội huấn luyện ba năm rưỡi may ra có thể khá hơn một chút."
Bả vai Lục Hãn Kiêu đột nhiên chùng xuống, ngồi xổm xuống đất.
Trần Thanh Hòa hạ mắt nhìn anh, "Làm sao vậy?"
Lục Hãn Kiêu ôm bụng, cổ họng chua xót, "Đau dạ dày."
"Đáng đời." Trần Thanh Hòa dùng mũi chân đá đá mông anh, "Bạn học và giáo viên của cô ấy mày đều đã hỏi qua?"
Giọng Lục Hãn Kiêu buồn bực, "Làm gì được, cô ấy chưa quen cuộc sống ở đây, không có bạn bè gì."
Trần Thanh Hòa suy nghĩ một chút, "Tao giúp mày tra tin nhắn của cô ấy."
Giống như một cọng rơm cứu mạng, mắt Lục Hãn Kiêu chợt lóe, "Nhanh không?"
Trần Thanh Hòa đã bắt đầu gọi điện thoại, "Nhanh cái cái rắm ấy, cũng không nhìn xem bây giờ đang là rạng sáng, tao còn phải cùng mày một đống nổi điên. Chao ôi! Mày đi đâu vậy ?"
Lục Hãn Kiêu đã ngồi trên Land Rover chuẩn bị xuất phát, còn có thể đi đâu nữa, tìm người thôi.
Cả đêm anh đi vòng tròn trong thành phố, di động đặt trên bàn lái xe, vừa có động tĩnh, trái tim lập tức đập nhanh.
Lúc trời rạng sáng, Lục Hãn Kiêu dừng xe ở ven đường, nhìn sắc trời đang sáng dần ngoài cửa sổ, công nhân vệ sinh cũng bắt đầu quét dọn đường. Anh vô thức duỗi tay mò thuốc lá, một gói thuốc lá đã hết sạch.
Lục Hãn Kiêu hai mắt đỏ ngầu, hai tay hung hăng đánh tay lái. Đau đớn nơi khớp xương cũng không chống nổi đáy lòng chết lặng.
Lục Hãn Kiêu nằm sấp xuống, hung hăng nghĩ, "Người phụ nữ này, thực sự mẹ nó là trời sinh để khắc mình!"
Sau một phen lửa giận ngập trời, cảm giác hư không cùng bất an nháy mắt tràn vào đại não. Lục Hãn Kiêu dựa vào lưng ghế, bất ngờ thay đổi thư thế làm máu anh xông thẳng lêи đỉиɦ đầu, vô cùng đau đớn.
Một lúc sau ,Trần Thanh Hòa gọi điện tới, Lục Hãn Kiêu nhanh chóng nghe máy, "Tìm được người?"
"Ấy, không có." Trần Thanh Hòa khuyên nhủ, "Giáo sư của cô ấy nói cô ấy không xin nghỉ, mười giờ sáng nay có một cái bài khảo sát, nếu như chỉ là buồn bực trốn tránh không gặp mày, Chu Kiều nhất định vẫn sẽ đi kiểm tra. Bên trường học tao đã an bài người rồi, thấy cô ấy là sẽ gọi."
Lục Hãn Kiêu không lên tiếng.
"Kiêu Nhi, mày đang như vậy cũng đừng lái xe nữa, báo địa điểm, tao đến đón mày về nghỉ."
Một giờ sau, Trần Thanh Hòa đưa Lục Hãn Kiêu về nhà.
Lục Hãn Kiêu thực sự mất tinh thần, quần áo nhăn nhúm nhìn như 35 tuổi. Trước khi Trần Thanh Hòa đi, Lục Hãn Kiêu hết lần này đến lần khác dặn dò, "Có tin tức lập tức nói cho tao biết."
Kéo lê thân thể mệt mỏi, Lục Hãn Kiêu ấn mật mã mở cửa, "cạch" một tiếng, anh đẩy cửa bước vào, đổi giầy xong chuẩn bị vào phòng khách thì lại sững sờ.
Chu Kiều đang từ phòng ngủ đi ra.
Hai người mặt đối mặt, ánh mắt không tránh đi, ai cũng không lên tiếng.
Nhưng không thể phủ nhận, giây phút thấy cô sống sờ sờ đứng ở trước mặt, Lục Hãn Kiêu cảm thấy máu toàn thân đều sống lại.
Chu Kiều nhìn anh, sau đó chậm rãi dời ánh mắt, cầm lấy ba lô định đi.
Lúc ngang qua vai nhau, Lục Hãn Kiêu cuối cùng cũng không nhịn được, "Tối qua em đi đâu?"
Chu Kiều nhàn nhạt trả lời một chữ, "Nhà."
Cho là phòng trọ của cô, Lục Hãn Kiêu nổi giận kéo cánh tay, "Em tắt máy cả đêm chơi rất vui có phải không? Anh con mẹ nó chạy ở ngoài tìm em cả đêm."
Chu Kiều bị anh kéo lảo đảo vài bước, nhưng thần sắc vẫn bình tĩnh như cũ, cô giải thích chi tiết: "Điện thoại em hết pin."
"Hết pin? Ha." Lục Hãn Kiêu cảm thấy này lý do quả thực buồn cười, anh không rõ chân tướng, cho nên cơn tức vẫn còn nguyên.
Hít sâu một hơi, anh cưỡng chế để mình trấn định lại.
"Được, là anh sai, anh không nên hung dữ trong điện thoại như vậy." Lục Hãn Kiêu cố biến chuyện lớn thành nhỏ, không muốn, cũng không đành lòng tiếp tục cãi cọ với Chu Kiều.
"Về sau anh sẽ sửa, nhưng anh cũng hy vọng em, bất kể quyết định gì cũng có thể sớm nói với anh." Lục Hãn Kiêu trầm giọng giữ bình tĩnh, giống như đem hàm răng đã cắn nát của mình nuốt xuống, anh đột nhiên nhụt chí, giống như thống khổ cầu xin, "Nhưng anh muốn em đồng ý, về sau đừng không nghe điện thoại của anh."
Chu Kiều đã im lặng thật lâu, đáp lại một chữ, "Được."
Cô làm như muốn đi, Lục Hãn Kiêu thật vất vả mới bình tĩnh lại, bị thái độ không cảm xúc của cô một lần nữa chọc giận.
"Chu Kiều, Chu Kiều!" Lục Hãn Kiêu lần này trực tiếp nửa ôm nửa kéo người chống trên vách tường. Vành mắt đỏ rực kia cũng không biết là do thức đêm, hay là bị tức giận kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
"Em nói với anh nhiều hơn một chữ không được sao? Lẽ nào em không còn lời nào để nói với anh? Hả?!"
"Nói cái gì?" Chu Kiều thẳng tắp nhìn anh chằm chằm, "Anh muốn em nói như thế nào? Nói nhà của em gặp chuyện không may, em gọi điện thoại cho anh, anh lại trách em không tới thăm mẹ anh. Nói điện thoại em hết pin, hay tiền trên người em chỉ đủ mua hai tấm vé xe?"
Lục Hãn Kiêu giật mình, cánh tay khoác lên người cô dần dần buông lỏng khí lực.
Chu Kiều cắn môi dưới, lúc cúi đầu, nước mắt nhịn cả đêm đều chảy xuống.
"Lục ca, ba mẹ em ly hôn rồi."
Lúc sau, Chu Kiều đẩy anh ra, không quay đầu mà đi thẳng ra cửa.
Lục Hãn Kiêu đứng tại chỗ ngơ ngác thật lâu mới hoảng loạn đuổi theo.
Chu Kiều đi ở trước, anh lái xe theo phía sau.
Lục Hãn Kiêu lúc này cảm giác mình muốn chết, một đống dây trong đầu anh quấn vòng quanh, quấn thành một đống bế tắc. Có áy náy, có đau lòng, có ảo não, tất cả tâm tình cuộn cùng một chỗ lại biến thành dè dặt.
Lục Hãn Kiêu gọi Chu Kiều hai tiếng, cô không để ý. Anh liền chỉ dám lái xe đi theo, từ đầu đến cuối giữ khoảng cách hai mét cho đến khi cô vào trường học.
Lục Hãn Kiêu ngồi trong xe, mười ngón đan nhau chống lên trán.
Lúc, weixin báo có tin nhắn.
Là Trần Thanh Hòa gửi tới.
Vài tấm hình, là ghi chép trò chuyện của Chu Kiều ngày hôm qua.
Kỳ thật đã không cần nữa. Lục Hãn Kiêu tùy ý mở hai tấm, thoáng nhìn vài cái, thấy ghi chép số điện thoại từ đồn công an chiều qua, cảm giác tội lỗi trong lòng càng thêm nặng nề.
Tấm hình thứ ba là ghi chép tin nhắn của Chu Kiều, Lục Hãn Kiêu căn bản không để trong lòng, chỉ định lướt qua, thế nhưng lại thấy một số điện thoại quen thuộc.
Từ Thần Quân.
Lục Hãn Kiêu phóng hình ảnh thật lớn, thấy rõ từng chữ một.
[Chào Chu Kiều, là bác gái đây. Nghe Hãn Kiêu nói chiều nay cháu sẽ tới thăm, thực sự cảm ơn lòng tốt của cháu. Chỉ là bác cảm thấy chúng ta không cần thiết phải gặp mặt. Bác rất yêu con trai, mẹ con bác từ trước đến nay ở chung vẫn rất vui vẻ hòa bình, hy vọng cháu là một đứa bé hiểu chuyện, không làm cho Hãn Kiêu bởi vì cháu, mà khiến cái gia đình này sinh ra mâu thuẫn chưa từng có.]
Lục Hãn Kiêu thiếu chút nữa đem màn hình điện thoại di động đập nát.
Anh xoay mạnh tay lái, lốp xe ma sát mặt đất khiến bụi bay lên cuồn cuộn, chiếc Land Rover màu đen quay đầu chạy thẳng theo hướng ngược lại mà đi
———
"Từ tổng, đây là báo cáo tiền lương, còn có tiền thưởng tất cả đã chuẩn bị thích đáng." Từ Thần Quân yên tĩnh thanh lịch ngồi trong phòng làm việc, vừa ký vừa nghe thư ký báo cáo.
Đột nhiên cửa truyền đến động tĩnh."Lục tổng, để tôi đi báo cáo."
Cửa bị đẩy mạnh ra, Lục Hãn Kiêu mang theo phong ba bão táp xông vào.
Trợ lý của Từ Thần Quân lộ vẻ khó xử, "Xin lỗi Từ tổng, tôi..."
"Cô đi ra ngoài trước đi." Từ Thần Quân đóng văn kiện lại, cho đến khi cửa đóng chặt, bà cười chào hỏi Lục Hãn Kiêu, "Chao ôi, hôm nay là đến uống trà sớm cùng mẹ?"
Hai tay Lục Hãn Kiêu nện mạnh lên bàn làm việc môt cái, "Mẹ, con vẫn cho rằng mẹ là một trưởng bối mặc dù thi thoảng sẽ cổ hủ nghiêm khắc, nhưng không ảnh hưởng đến việc thông tình đạt lý."
Mặt Từ Thần Quân biến sắc, "Con sao lại nói chuyện với mẹ như vậy?"
Ánh mắt Lục Hãn Kiêu lạnh lẽo xẹt qua mặt bàn, áp bức nhìn bà, "Mẹ đã làm những gì với Chu Kiều, lòng mẹ tự có đáp án."
Ấn đường Từ Thần Quân cau lại, sau đó ánh mắt thay đổi biến thành sắc bén, khóe miệng cong lên, "Ồ, nó không kìm nén nổi mách với con rồi sao? Bà mẹ Kim Tiểu Ngọc của nó từ nhỏ chính là một người hay gây họa, làm ra mấy chuyện như thế này, ừ, không kỳ quái."
Lục Hãn Kiêu lặng yên không tiếng động, hai tay đặt trên mặt bàn đã nắm thành quyền.
Từ Thần Quân bưng chén trà lên, thổi nguội, sau đó thong thả ung dung uống một ngụm.
"Nói một chút đi, mách lẻo cái nào rồi? Là việc làm khó dễ nó, trên bàn đánh bài biến nó thành chân chạy mua bánh ngọt, hay là không nhận khăn lụa của nó?"
Lục Hãn Kiêu nhíu nhíu mày.
Anh đem lời Từ Thần Quân liên kết tất cả chi tiết lại, mọi thứ liền giống như mở một chốt điện, tất cả đều sáng rõ.
Tất cả oán khí cùng phẫn nộ của Lục Hãn Kiêu trong nháy mắt hóa thành một vũng nước đọng.
Anh không nổi giận nữa, thậm chí một chữ cũng keo kiệt mở miệng, cứ như vậy xoay người rời đi.
Ngược lại là Từ Thần Quân luống cuống, "Hãn Kiêu, Lục Hãn Kiêu."
Bóng lưng anh kiên quyết lại hờ hững.
Từ Thần Quân đứng dậy, vòng qua bàn đuổi theo, "Con trai!"
Lục Hãn Kiêu một cước đạp lên cửa chính phòng làm việc của bà, quát: "Đừng có đi theo con nữa!"
Tiếng ầm ĩ tản đi, bên ngoài nguyên một đám nhân viên im lặng vùi đầu, không dám động đậy.
———
Buổi sáng Chu Kiều kiểm tra xong liền xin Lý giáo sư nửa ngày phép, nói thân thể khó chịu.
Lý giáo sư tối qua bị Lục Hãn Kiêu gọi điện oanh tạc một đêm, không rõ chi tiết nhưng cũng biết hai vợ chồng son cãi cọ lớn, vì vậy nhanh nhẹn cho phép cô nghỉ.
Chu Kiều về phòng trọ mình thuê tắm rửa sạch sẽ liền ngủ say, giấc ngủ này giống như lênh đênh trên biển, mơ mơ màng màng mở mắt ra, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
Chu Kiều mở di động nhìn ra, đã gần chín giờ, có mấy tin nhắn weixin đều là đám Tề Quả gửi.
Trong danh bạ, ảnh đại diện thị vệ đeo đao của Lục Hãn Kiêu an tĩnh xếp ở vị trí đầu tiên. Là anh lấy di động cô cài đặt.
Chu Kiều phân tâm, hơi lắc đầu sau đó rời giường thay quần áo, chuẩn bị ra khỏi nhà ăn nhẹ. Từ chiều hôm qua cô còn chưa ăn được một bữa cơm đàng hoàng.
Cô vẫn buồn ngủ, đầu óc vẫn mê mang, mở cửa ra liền bị một đống khổng lồ đổ về phía sau dọa cho giật mình. "Chao ôi!"
Cúi đầu thấy rõ, hóa ra Lục Hãn Kiêu đang ngồi dưới đất.
Chu Kiều không nghĩ tới anh sẽ đến, nhất thời im lặng.
Lục Hãn Kiêu chống đầu gối mượn lực đứng lên, nhìn qua chắc là đã ngồi dưới đất thật lâu.
Tóc anh mềm nhũn sụp xuống, không giống với kiểu tóc hăng hái trước kia, quần áo trên người vẫn là bộ buổi sáng, qua một ngày giày vò, giờ phút này lại càng thêm nhăn nhúm.
Chu Kiều đưa ra kết luận, cả ngày nay anh đều không về nhà nghỉ ngơi.
Lục Hãn Kiêu đã thích ứng với cảm giác tay chân chết lặng, giờ phút này sống lưng thẳng tắp, đứng nghiêm chỉnh.
Hai người mặt đối mặt, một cao một thấp, Chu Kiều rũ mắt, "Anh..."
Thân thể lại đột nhiên căng thẳng, cả người bị anh kéo vào lòng.
Cánh tay dài của Lục Hãn Kiêu ôm chặt lấy cô, gắt gao giữ chặt, mặt chôn ở hõm cổ cô, lúc môi cử động khiến làn da trên cổ hơi ngứa.
Chu Kiều ngừng giãy giụa, bởi cô nghe rõ anh nói là:
"Thật xin lỗi."
Lục Hãn Kiêu giống như máy hỏng, liên tục lặp lại ba chữ này.
Chu Kiều nuốt một ngụm nước miếng đắng chát, gian nan mở miệng: "Lục ca, chúng ta..."
Lời còn chưa nói hết, Lục Hãn Kiêu đã dùng lòng bàn tay che miệng cô lại, giọng nói so với cô còn run hơn, phối hợp với hốc mắt đỏ bừng, nói:
"Chúng ta tuyệt đối sẽ không chia tay."